TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 333: Vụ án có đột phá quan trọng (2)

"Vậy tại sao Phúc phi lại rơi lầu? Ngươi từng bảo, nàng ấy là bị người ta đẩy xuống." Hoài Khánh nghi ngờ nói.

"Câu hỏi này tạm thời ta chưa giải đáp được." Hứa Thất An phân tích: "Hôm xảy ra chuyện, Phúc phi có uống rượu, như vậy việc tiếp theo mà nàng ấy muốn làm chính là đi lấy "Ngọc như ý" ra để dùng.

"Nếu ta là Thái tử, có lẽ ta lấy việc đó ra để uy hiếp, tạo dựng một mối quan hệ tư thông lâu dài. Phúc phi đang có thèm khát trong lòng, nói không chừng chỉ giả vờ ra vẻ từ chối, ừm, như thế hoàn toàn không cần phải đẩy nàng ấy xuống lầu. Dù Thái tử tỉnh rượu, muốn giết người diệt khẩu, cũng không thể là sau khi xong việc, vì cái thời gian đó là thời điểm nam tử tỉnh táo nhất, không hề bị xung động.

"Còn một điểm khả nghi nữa, Phúc phi vì muốn làm việc kia, nên đuổi cung nữ với người hầu đi, nếu vậy thì sau cung nữ thiếp thân đi mời Thái tử tới là điều vô lý, trừ phi hai người đã sớm có tư tình.

"Nhưng theo điều tra của ba pháp ty, và lời khai của người hầu và cung nữ trong viện, thì Phúc phi cùng Thái tử không hề có lui tới với nhau."

"Có nghĩa là, Thái tử ca ca của ta thật sự là bị oan uổng." Mắt Phiếu Phiếu sáng ngời.

"Khả năng này không nhỏ, nhưng còn chưa tới lúc để kết luận." Hứa Thất An gật đầu.

Hoài Khánh hỏi: "Làm sao ngươi nhìn ra được cung nữ còn có điều giấu giếm?"

Đôi mắt nàng sáng long lanh nhìn Hứa Thất An chăm chú, vừa có ý cầu hắn dạy cho mình, nhưng lại không thể bỏ mặt mũi nói ra lời như thế được.

Vì ta có biết một chút về tâm lý học biểu cảm ... . Hứa Thất An đáp: "Nét mặt và động tác tay chân của con người sẽ để lộ suy nghĩ trong lòng họ ở một mức độ nhất định, còn thành thật hơn cái miệng của họ."

Đôi mi thanh tú của Hoài Khánh khẽ cau: "Bổn cung chưa từng thấy loại sách nào ghi về loại kiến thức này."

"Đây là tự ta nghiên cứu ra."

Hoài Khánh từ từ gật đầu, có chút bội phục: "Ngươi quả nhiên là thiên tài phá án."

... . . Thật ra thì thứ quan trọng nhất của phá án không phải thiên phú, mà là kinh nghiệm và kiến thức, không có những thứ này, dù ngươi có là thiên tài trinh thám, cũng không mò ra được cái gì. Hứa Thất An cười: "Điện hạ khen lầm rồi."

Lúc này, thị vệ tiểu đầu mục ở dưới lầu hô vọng lên: "Hứa đại nhân, đồ đã mang tới."

Hứa Thất An đứng dậy, nói: "Tiếp theo sẽ nghiệm chứng một phỏng đoán của ta, Phúc phi chết thế nào, hẳn sẽ biết ngay."

Ba người đi xuống lầu, Hứa Thất An nhận đoạn hàng rào gãy, kiểm tra cẩn thận những chỗ gãy, không ngừng kiểm tra thật kĩ.

Hắn trầm tư.

Áo đỏ với áo trắng ăn ý không làm phiền.

Dù đôi chân nhỏ của Phiếu Phiếu không ngừng nhúc nhích, thể hiện sự lo lắng trong lòng nàng.

Vì Hứa Thất An mới vừa nói, Phúc phi chết thế nào thì sẽ biết ngay. Chuyện liên quan đến sự trong sạch của Thái tử ca ca, nàng rất là lo lắng.

Nhưng vẫn không dám quấy rầy hắn suy nghĩ.

"Đi, đi hầm băng. Làm phiền trưởng công chúa cho mời một ma ma đi." Hứa Thất An dẫn mọi người rời khỏi Thanh Phong Điện, Hoài Khánh phân phó thị vệ ngoài điện đi mời lão ma ma.

Đi tới hầm băng, Hứa Thất An, Hoài Khánh, Lâm An và tiểu hoạn quan, lão ma ma, năm người vào hầm băng, tới chỗ di thể Phúc phi.

"Làm phiền ma ma cởi đồ của Phúc phi ra, lật người bà ấy xuống." Hứa Thất An nói.

Lão ma ma có chút do dự, nhưng thấy Hứa Thất An đã tự giác quay mặt đi, liền quay qua nhìn Hoài Khánh mang theo ý hỏi, chứ không nhìn Lâm An.

Hoài Khánh gật đầu: "Làm theo lời Hứa đại nhân."

Mấy phút sau, ma ma nói: "Lão nô làm xong rồi."

Hứa Thất An xoay người lại, Phúc phi lõa thể nằm trên ván gỗ, phần lưng nhợt nhạt phủ đầy thi ban, nhưng không có thứ Hứa Thất An muốn nhìn thấy.

"Được rồi." Hắn gật đầu.

Rời khỏi hầm băng, đi ra thiên thính, Lâm An không kịp đợi hỏi: "Thế nào? Phúc phi là chết thế nào? Thái tử ca ca là trong sạch đúng chứ?"

Hứa Thất An liếc tiểu hoạn quan, rồi nhìn hai công chúa, trầm giọng: "Phúc phi hẳn là tự mình rơi xuống lầu."

"Làm sao biết?" Hoài Khánh nhướng mày.

Kết quả này, làm mọi người đều bất ngờ.

"Hàng rào của Thanh Phong Điện không hề bị hư mục, mà rất kiên cố. Nếu Phúc phi bị người ta đẩy xuống, khi cơ thể đụng làm gãy hàng rào, sau lưng nhất định phải có dấu máu bầm.

"Nhưng mới vừa rồi kiểm tra thì thấy, sau lưng Phúc phi không có vết máu ứ, mà chỉ có thi ban và những khối bầm do rơi lầu tiếp đất tạo ra." Hứa Thất An nói.

Hoài Khánh trầm ngâm: "Nhưng nàng ta đúng là đụng gãy hàng rào mà chết... . ý ngươi là, có người đã động tay chân vào hàng rào?"

Hứa Thất An gật đầu: "Ngoài điểm này, thì Phúc phi rơi lầu là sau khi uống rượu, cung nữ Thanh Phong Điện nói, bà ấy thường ở trên đài ngắm cảnh... Ta đoán hẳn là bà ấy muốn xem xem bệ hạ có tới hay không, dĩ nhiên những chuyện này không quan trọng.

"Điểm quan trọng là, người ta sau khi uống rượu, sẽ theo bản năng nằm bò lên hoặc tựa vào hàng rào. Phúc phi là ngửa mặt rơi lầu, như vậy lúc đó hẳn là bà ấy đang tựa vào hàng rào, nhưng hàng rào bị người ta động tay chân, nên mới rơi lầu mà chết.

"Mới vừa rồi ta đã hỏi qua, lúc chuyện xảy ra, gậy như ý chưa hề được lấy ra, nói cách khác, ngày hôm đó Phúc phi chưa hề dùng gậy như ý.. . Ừm, các ngươi hiểu mà. Nên, khả năng bà ấy đứng ở vọng đài là rất rất cao.

"Ngỗ tác lúc nghiệm thi viết cơ thể không có dấu vết bị xâm hại cũng có thể sung làm bằng chứng. Cung nữ Thanh Phong Điện không nghe thấy tiếng kêu cứu, vì Phúc phi cơ bản là không gặp phải cường bạo, nên đương nhiên không cần kêu cứu."

Hoài Khánh và Lâm An bừng tỉnh hiểu ra, Lâm An mừng rỡ, vì những hiềm nghi của Thái tử đã giảm đi rất nhiều.

Hoài Khánh thì trầm tư, đang nghiền ngẫm những phân tích của Hứa Thất An, như học bá đang tiêu hóa nội dung bài giảng của thầy giáo.

Tiểu hoạn quan cúi đầu, cố gắng ghi nhớ từng câu nói của Hứa Thất An, để tí nữa về còn hồi báo cho cha nuôi.

Nghe đến chỗ này, lão ma ma chen miệng vào: "Vị đại nhân này, người nghiệm cơ thể Phúc phi chính là lão nô, không phải ngỗ tác."

"Nga, thì ra là ma ma à. Vậy thì quá tốt, Bổn quan còn vài chi tiết muốn hỏi."

Hắn kéo lão ma ma đi qua một bên, thấp giọng: "Ma ma, tiêu chuẩn các ngươi phán đoán một người có bị làm nhục hay không, là căn cứ thứ nam tử tiết ra hay là..."

Hắn hỏi nhỏ.

Lão ma ma rì rầm trả lời lại.

"À à, bổn quan hiểu rồi." Hứa Thất An nói.

Cho nên, hắn càng thêm chắc chắn rằng, Phúc phi không bị ô nhục, mà là thật sự chết ngoài ý muốn, bị người ta tỉ mỉ bố trí.

Nếu không phải thấy sắc nảy lòng tham, như vậy hiềm nghi của Thái tử cũng nhẹ nhàng đi hẳn.

Lấy được câu trả lời xác nhận xong, Hứa Thất An nói: "Có thể làm được điều này, hẳn chỉ có cung nữ thiếp thân kia."

Cung nữ dĩ nhiên sẽ không vô duyên vô cớ sát hại Phúc phi, hãm hại Thái tử, chuyện như này đến Phiếu Phiếu cũng nghĩ ra được.

"Vậy kẻ xúi giục cung nữ đó là ai?" Phiếu Phiếu nhìn Hoài Khánh, trong mắt đầy nghi ngờ.

Hoài Khánh cười nhạt, Phiếu Phiếu liền lập tức co người, rụt ra sau lưng Hứa Thất An.

Nàng lười nói chuyện với Lâm An, cau mày: "Như vậy dấu vết hỗn loạn trong phòng giải thích thế nào?

"Trước khi Phúc phi rơi lầu, cung nữ hẳn nhiên không có cơ hội làm cho phòng bừa bộn được. Mà sau khi Phúc phi rơi lầu, thì lập tức sẽ bị người của Thanh Phong Điện chú ý."

"Có thể là tính tình của Phúc phi rất tệ, tự làm phòng mình rối lên. Cũng có thể là rượu có vấn đề, ví dụ như tạo ra ảo giác." Hứa Thất An giải thích.

Tiếc là không được giải phẫu Phúc phi, không thể chứng thực được những suy đoán này.

"Hôm nay chấm dứt ở đây, ta phải trở về suy nghĩ thêm, xem lại các tình tiết vụ án." Hứa Thất An nói.

Hắn không thể nói mình là làm ăn biếng nhác.

Đưa Lâm An công chúa về Thiều Âm Uyển, Hứa Thất An thấy Hoài Khánh công chúa vẫn còn chờ ở bên ngoài, hiểu ngay đi tới.

Hai người im lặng đi về phía trước, thị vệ không đi sát theo, mà theo sau từ xa.

"Không ngờ ngươi vừa ra tay, án của Phúc phi liền lập tức có tiến triển đột phá." Hoài Khánh công chúa khen.

"Vụ án này thật ra không khó, ít nhất việc chứng minh Thái tử là vô tội không hề khó khăn." Hứa Thất An nói xong, cách mấy giây, nói tiếp:

"Ba pháp ty có vẻ không vội chứng minh Thái tử là trong sạch."

Hứa Thất An vẫn cảm thấy kiến thức tra án ở thời đại này hình như hơi chậm lụt, nhưng không thể chối rằng, nhân tài trong ba pháp ty vẫn rất nhiều.

Án Phúc phi không có nhiều tiểu tiết như án thuế bạc, cũng không quỷ quái như án Tang Bạc, lại càng không như tốn não như án Vân Châu, không bị pha tạp nhiều thủ đoạn tu hành trong đó.

Muốn chứng minh Thái tử trong sạch, thì hơi khó, nhưng không phải là không làm được.

Hoài Khánh công chúa nhìn về phía trước, im lặng mười mấy giây, nhàn nhạt nói: "Chuyện này không ngoài hai khả năng: Một, hung thủ chính là Thái tử. Hai, Thái tử là bị giá họa."

Hứa Thất An "ừ".

"Nếu Thái tử là hung thủ, như vậy hắn sẽ bị phế. Kinh sát mới vừa kết thúc, lại lập tức xảy ra tranh giành nền tảng lập quốc, dù là phụ hoàng hay tất cả quan lại trong triều, đều không muốn xảy ra điều như vậy. Hơn nữa, còn sẽ bị đảng của Thái tử căm ghét, tự nhiên lại thụ địch.

"Nếu Thái tử là bị giá họa, như vậy, trong hậu cung, ai là người có năng lực này, ai mà ngay cả Thái tử cũng dám giá họa? Ba pháp ty càng không dám đắc tội. Cuối cùng, đây là chuyện nhà của phụ hoàng."

Hứa Thất An dứt khoát trả lời: "Tất cả những người có khả năng thừa hưởng vị trí đông cung hoàng tử, đều có thể."

Hoài Khánh nói: "Nhưng hiềm nghi lớn nhất, chính là bào huynh của ta, và mẫu hậu của ta."

Vì Tứ hoàng tử là trưởng tử, là người thừa kế thuận vị nhất.

"Hiềm nghi là hiềm nghi, chỉ cần không có chứng cớ, dù là bệ hạ cũng không nói gì được." Hứa Thất An nói.

Có hiềm nghi là điều khó tránh khỏi, trong cung có hoàng tử chết yểu, những phi tử được yêu chiều cưng chiều đều có hiềm nghi. Nhưng chỉ cần hủy diệt chứng cớ, dù hiềm nghi có lớn hơn nữa, cũng chẳng làm gì được.

Cung đấu thật ra rất đơn giản thô bạo, không thể phi tần nào trong cung cũng có đầu óc sâu xa, đa mưu túc trí như Gia Cát Lượng.

Hoài Khánh từ từ gật đầu.

"Có chuyện ta không hiểu, Tứ hoàng tử là trưởng tử, vì sao bệ hạ lại lập bào huynh của Lâm An làm Thái tử?"

Hứa Thất An hỏi, mắt nhìn Hoài Khánh chằm chằm, nàng chỉ cần có một biểu lộ căm ghét hay kháng cự, sẽ chứng minh nàng ghét việc hắn chân đạp hai thuyền, không coi hắn là tâm phúc.

Hoài Khánh trầm tư chốc lát, lắc đầu: "Suy nghĩ của phụ hoàng không ai đoán nổi, nhưng có một lần tình cờ, ta nghe được một tin đồn... ."

Hứa Thất An vội cắt ngang, "Điện hạ, ty chức còn muốn sống đến lúc con cháu đầy cả sảnh đường, thọ chung chánh tẩm."

Hiếm khi Hoài Khánh mỉm cười, "Cũng không phải là bí mật gì, nghe cũng không sao."

Dừng một chút, nàng nói tiếp: "Trong cung đều nói, Thái tử sở dĩ được làm Thái tử, là vì Trần quý phi lúc còn trẻ được chiều nhất hậu cung, nên phụ hoàng mới phá lệ lập thứ trưởng tử làm Thái tử.

"Nhưng hoàng huynh lại từng phàn nàn riêng với ta rằng, hồi bé, phụ hoàng đối xử với huynh ấy tốt lắm, thường dạy huynh ấy làm quân là phải thế nào thế nào... thử hỏi, nếu không có ý lập hoàng huynh làm Thái tử, há phụ hoàng lại nói những chuyện đó làm gì?"

Hứa Thất An xoay người, phất tay với thị vệ ở phía xa, sau đó cùng Hoài Khánh đi thêm một đoạn, mới không kiềm được lòng bát quái, xoa xoa tay hỏi:

"Vậy tại sao cuối cùng lại lập thứ trưởng tử?"

... .