"Ta cho ngươi hai lựa chọn: Một, bồi thường năm trăm lượng bạc. Hai, ta bắt nha đầu này đi nha môn."
"Năm trăm lượng?" Thẩm thẩm kêu lên: "Đánh chết nhi tử ngươi cũng không phải bồi tới năm trăm, ngươi đừng có mơ."
"Tiện nhân, ngươi ăn nói kiểu gì đấy?" Phu nhân kia mới vừa dừng lại tiếng mắng, nghe vậy giận dữ, chỉ tay vào mặt thẩm thẩm, nước miếng văng tung tóe mắng:
"Xem bộ dạng cả nhà ngươi, chả có một người đứng đắn. Hèn gì nữ nhi hoang dã như vậy, thì ra là có một bà nương lẳng lơ. Đều không phải là thứ đàng hoàng."
Thẩm thẩm chống nạnh, châm chọc: "Bản thân nhan sắc dưa hư táo thối, mà còn không biết xấu hổ đi ra đường cho mất mặt, ta phi!"
Nữ nhân giận dữ, sải bước tới, vung tay định tát thẩm thẩm.
Thẩm thẩm hét lên.
"Bốp!"
Hứa Thất An tát nữ nhân kia lảo đảo, một bên mặt đỏ bừng lên.
"Ngươi…" nữ nhân trợn mắt nhìn hắn.
"Bốp!"
Hứa Thất An tát cái thứ hai.
Nữ nhân không đứng vững nổi, ngã ngồi xuống đất, khóc ầm lên: "Lão gia, ngươi còn chờ cái gì, ta sắp bị đánh chết rồi."
Nam tử trung niên vốn đã đang giận, thấy nói chuyện không được, sầm mặt, vung tay lên: "Đánh cho ta."
Gia đinh chen nhau xông lên.
Nữ nhân chỉ thẩm thẩm, thét to: "Đánh chết tiện nhân đó cho ta."
Hứa Thất An kéo thẩm thẩm và Linh Nguyệt ra sau, nhấc chân đạp tên gia đinh xông tới đầu tiên.
Cây gậy văng ra, gia đinh nặng hơn trăm cân bay văng đi, văng ra đường.
Một cước này hắn dùng lực rất chuẩn.
Mười mấy gia đinh đồng loạt khựng lại, siết cây gậy trong tay, không dám tiến lên.
Lực đá một cước vừa rồi, người thường không thể nào làm được, người này là một người có luyện võ.
Thì ra là một người có luyện võ! Nam tử trung niên khẽ rỉ vào tai một gia đinh, gia đinh kia lập tức chạy đi.
"Nơi này là kinh thành, võ lực không giải quyết được vấn đề. Vị thiếu hiệp kia, muội muội ngươi đánh người, làm gì cũng phải cho ta một lời giải thích." Nam tử trung niên sắc mặt âm trầm.
"Nhi tử ngươi còn cướp đồ ăn của muội muội ta đó." Hứa Thất An khẽ nghiêng đầu, cười khẩy.
Thẩm thẩm vừa dỗ ấu nữ, vừa dỗ Linh Nguyệt, vừa ngẩng đầu nhìn Hứa Thất An, trong lòng rất có cảm giác an toàn.
Không uổng công bà nuôi hắn lớn.
"Nó vẫn còn là con nít, con bé kia không ăn thì nó ăn, có chuyện gì đâu. Ngươi lại đi so đo với một đứa bé, có biết xấu hổ hay không." Nữ nhân kia to tiếng.
Ả ta đã hơi biết sợ, không dám nói năng ngang ngược bậy bạ nữa.
Hứa Thất An lười chẳng thèm trả lời ả ta.
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Nam tử trung niên hỏi.
"Nhi tử ngươi cướp đồ ăn của muội muội ta trước, còn đấm nó, nên, ta chỉ bồi mười lượng bạc thôi." Hứa Thất An phát biểu ý kiến.
Lý lẽ thì hắn có, mặc dù đánh người là có nguyên nhân, nhưng Hứa Linh Âm đánh người ta bị thương là sự thật. Theo kinh nghiệm làm cảnh sát đời trước của Hứa Thất An, xử lý loại chuyện này, là phải dựa vào mức độ thương tích để phán đoán.
Nhưng, cũng chỉ bồi chút tiền lẻ mà thôi, không có cửa bồi thường nhiều.
Nam tử trung niên cười khẩy.
Hai bên đứng mới một lúc, một toán bộ thủ của phủ nha chạy tới, đi đầu là một nam tử trung niên, ánh mắt dữ dằn, mặt như táo bón.
Đi theo phía sau có ba bộ thủ.
Hắn nhanh chóng quét mắt qua đám người, trầm giọng: "Là chuyện gì?"
Gia đinh đến báo quan, nói có người đánh người khác bị thương ở trong thành, nhưng bộ đầu phủ nha không tin lời của một phía.
"Tại hạ Triệu Thân, gia thúc là Lại Bộ Văn Tuyển Tư Lang Trung." Người trung niên chắp tay.
Bộ đầu vội chắp tay đáp lễ: "Triệu lão gia."
Nam tử trung niên gật đầu đáp lễ theo thói quen, chỉ Hứa Thất An nói: "Người này dùng bạo lực vi phạm lệnh cấm, dung túng muội muội đánh nhi tử nhà ta trọng thương, sau có còn ra tay đánh người làm trong phủ ta bị thương, thỉnh sai gia chủ trì công đạo."
Bộ đầu nhìn Hứa Thất An một lúc, cảm thấy nam tử này trông quen quen, nhưng không nhớ nổi nhìn thấy ở đâu.
"Còng đi."
Hai bộ thủ lấy dây thừng, đi về phía Hứa Thất An.
"Vị bộ đầu này, ngươi chắc chắn chỉ cần nghe lời của một bên?" Hứa Thất An nhíu mày.
Bộ đầu giơ tay lên, cản hai bộ thủ: "Ngươi nói đi."
"Còn nói cái gì nữa! Nhi tử nhà ta chỉ ăn tí đồ ăn của muội muội nhà hắn, nha đầu chết tiệt đó liền đánh nhi tử ta trọng thương. Hắn chẳng những không nhận sai, còn ra tay đánh luôn gia đinh trong phủ ta, còn có thiên lý nữa hay không, còn có nữa vương pháp hay không."
Nữ nhân kia gào khóc om sòm.
Bộ đầu liền quay qua nhìn Lý tiên sinh, và đại phu vẫn còn chưa rời khỏi.
"Đúng là có chuyện như vậy, nhưng, Triệu phủ phản ứng quá mức." Lý tiên sinh trả lời đúng trọng tâm.
Đại phu thì nói: "Đứa bé kia cần phải nằm mấy ngày mới bình phục được."
Bộ đầu chậm rãi gật đầu, phản ứng quá mức là chuyện bình thường, đổi là con nhà ai bị người ta đánh bị thương, thì cũng tức giận.
"Bắt đi!" Bộ đầu trầm giọng.
Tiểu đậu đỏ nhìn sai nha định bắt đại ca, tức giận gào khóc: "Là hắn cướp đồ ăn của ta phi phi phi."
Bé phun nước miếng về phía các bộ thủ, không cho bọn họ bắt đại ca.
"Hắn còn cướp vòng của ta nữa." Hứa Linh Âm tiếp tục kêu lên.
"Cái gì? !"
Thẩm thẩm vừa giận vừa sợ, thì ra kẻ đầu sỏ cướp vòng chính là tên tiểu tử này, nhớ tới hôm nay lại cướp đồ ăn của Linh Âm, còn đấm con bé, mắt thẩm thẩm đỏ bừng, nghiến răng:
"Ăn hiếp người quá đáng, thật là ăn hiếp người quá đáng."
Hử?
Hứa Thất An sửng sốt, nghiêng đầu hỏi: "Vòng cũng là tiểu béo đó cướp?"
Hứa Linh Âm gật mạnh đầu: "Đúng đó nồi lớn."
Nếu lần xung đột này chỉ là mâu thuẫn của trẻ con, Hứa Thất An đương nhiên sẽ không so đo với một đứa bé, bồi thường chút tiền thuốc thang cũng được đi, đây cũng là lý do hắn không lôi thân phận của mình ra, ỷ thế hiếp người.
Nhưng bây giờ rõ ràng không phải vậy. Tên tiểu béo kia không phải lần đầu ăn hiếp Hứa Linh Âm. Rõ ràng là thấy tiểu đậu đỏ dễ ăn hiếp, nên tha hồ đánh đá ăn hiếp bé.
Tiếc là lần này đụng phải đinh, chạm đến vảy ngược của tiểu đậu đỏ, bên bị cắn trả.
Đây là nguyên tắc, không thể nhẫn nhịn.
"Thì ra là nhà nhi tử nhà các ngươi làm. Lần trước ăn hiếp muội muội ta, cướp cái vòng giá trị liên thành của nó, lần này thấy nó có đồ ăn đắt tiền, lại ra tay đòi cướp tiếp, còn đánh muội muội ta." Hứa Thất An nhếch mép:
"Bây giờ các ngươi lại còn ỷ thế hiếp người, chặn cửa học đường, đòi lừa lấy của ta năm trăm lượng bạc."
"Vòng gì?" Người trung niên hừ lạnh: "Nói chuyện không chứng cớ."
Thê tử bên cạnh thì mắt lóe lên, nghĩ tới điều gì.
Hứa Thất An quay qua nhìn bộ đầu: "Sai gia, chuyện là thế này, tiểu tử Triệu phủ nhiều lần ăn hiếp muội muội ta, cướp vòng ngọc của nó, lần này còn cướp đồ ăn của nó, muội muội nhà ta không nhịn được nữa, mới ra tay.
"Cái vòng đó giá trị không thấp, người ngươi cần bắt không phải ta, mà phải là họ. Thỉnh sai gia lấy vật bị mất về cho ta."
Nữ nhân kia to tiếng: "Vòng gì chứ, không có chuyện đó, nhi tử ta có tri thức hiểu lễ nghĩa, làm sao làm ra loại chuyện như vậy được. Lão gia, bọn họ chẳng những đánh nhi tử chúng ta, còn gắn điều xấu cho nó."
Người trung niên sắc mặt âm trầm, chắp tay: "Sai gia, thỉnh giữ lấy người này, để ta thỉnh thúc phụ tới chủ trì công đạo."
Câu nói cuối cùng dẫn tới hiệu dụng vô cùng quan trọng, bộ đầu nghe vậy, không do dự nữa, quát lên: "Trói, dẫn về nha môn."
Vừa quát xong, nam tử trẻ tuổi kia lấy từ trong lòng ra một vật màu vàng chanh, ném tới.
Bộ đầu theo bản năng định tránh, nhưng trong lúc vật kia đang bay, hắn nhận ra vật ấy là kim bài, vội biến sắc, đưa tay ra đỡ lấy, cùng quỳ phụp xuống.
Hai tay nâng kim bài, giọng run lên: "Đại, đại nhân "
Là bộ đầu phủ nha, thường hỗ trợ tổng bộ đầu xử lý vài vụ án lớn, nên kim bài trong cung, hắn cũng được nhìn thấy mấy lần.
Chuyện gì thế?
Phu phụ Triệu gia biến sắc.
Hai người không biết kim bài, nhưng phản ứng của bộ đầu, là vật tham chiếu tốt nhất.
Không phải nói trưởng bối trong nhà đó chỉ là Ngự Đao Vệ Bách Hộ sao, như này là sao? Thân phận của tiểu tử này cao lắm à? Vậy sao vừa rồi không nói thẳng?
Những câu hỏi thoáng qua trong đầu, nhớ ra thúc phụ nhà mình là Lại Bộ Văn Tuyển Tư lang Trung, chính Ngũ phẩm thật, nhưng quyền lực thúc phụ nắm trong tay, ngay cả đại quan Tứ phẩm cũng phải khách khí, không dám đắc tội.
Trong lòng liền yên tâm hẳn.
Hứa Thất An nhìn chằm chằm bộ đầu, hỏi: "Ngươi tên gì?"
Bộ đầu cúi đầu, nghĩ tới quyết định mình vừa lựa chọn, trán đổ mồ hôi lạnh, "Ty chức Chu Anh."
Hứa Thất An gật đầu: "Bổn quan tuân lệnh tra án, đây là kim bài bệ hạ khâm ban. Chu Anh đúng không, ngươi là một nhân tài, Bổn quan rất thưởng thức ngươi, quyết định thỉnh ngươi cùng chung phá án, giữ kim bài thay Bổn quan."
Dừng một chút, sâu xa nói tiếp: "Mất kim bài, chém đầu cả nhà."
Bộp, giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống đất.
Chu Anh run run: "Ty chức lĩnh mệnh."
Hứa Thất An hài lòng gật đầu: "Quỳ đi."
Tiếp, hắn chỉ phu phụ Triệu Thân: "Dẫn hai người này đi cho ta."
Lời này là nói với ba bộ thủ.
Ba bộ thủ trẻ tuổi quay qua nhìn Chu Anh, Chu Anh không dám ngẩng đầu lên, vừa tức vừa vội, giọng run lên: "Ngớ ra làm gì, còn không làm theo!"
Ba bộ thủ vội trói hai phu phụ Triệu Thân.
"Thúc phụ ta là Lại Bộ Văn Tuyển Tư Lang Trung, chính Ngũ phẩm, chính Ngũ phẩm!" Triệu Thân tức giận quát lên.
Bộ thủ cầm vỏ đao đập cho một phát, ông ta bị đánh, lúc này mới biết điều, nghiêng đầu hét to với gia đinh: "Mau đi thỉnh thúc phụ."
Hứa Thất An dẫn thẩm thẩm và các muội muội rời khỏi học đường, bất đắc dĩ nói: "Hôm nay không đi chơi được, ta phải về nha môn Đả Canh Nhân xử lý chuyện này. Thẩm thẩm, các ngươi cùng đi với ta, hay là về phủ?"
Thẩm thẩm liếc tiểu đậu đỏ, dù sao cũng là chuyện của nữ nhi của mình, nàng nghiến răng: "Đi nha môn."
Vừa rồi hai người kia quá đáng hận, bây giờ mà về phủ, sẽ chỉ càng nghĩ càng giận thêm thôi.
Mọi người đi rồi, Lý lão tiên sinh cẩn thận nhớ lại thái độ vừa rồi của mình, thấy không có gì sai sót, cũng thấy yên tâm, đi tới nói với bộ đầu vẫn đang quỳ ở kia:
"Sai gia, vị đại nhân vừa rồi, là của nha môn nào, quan cư mấy phẩm?"
"Không biết." Chu bộ đầu hối hận tới mức muốn rút đao tự vận, mắng ầm lên:
"Quan cư mấy phẩm thì có ý nghĩa gì, vấn đề là kim bài, kim bài đó ngươi hiểu không?"
Kim bài! Lý lão tiên sinh lảo đảo, không giơ tay lên nổi.
Gia đình của con bé ngu ngốc kia, còn có nhân vật cỡ như này? !
Ông ta vô cùng vui mừng vì mình đã xử sự công bằng, không nghiêng về Triệu gia, nếu không e là khó giữ nổi khí tiết tuổi già, mạng già cũng không bảo toàn.
Nghĩ tới đây, ông ta quay qua nhìn Chu bộ đầu với ánh mắt đầy thương hại.
Trên đường đi nha môn Đả Canh Nhân, Hứa Thất An cưỡi ngựa, trong lòng là Hứa Linh Âm.
Tay trái tiểu đậu đỏ là bánh nhân thịt, tay phải là túi cá viên chiên, ăn đến là vui vẻ.
"Chuyện vừa rồi Linh Âm đã thấy hả giận chưa?" Hứa Thất An hỏi dò: "Đại ca đánh bọn họ dùm ngươi, không chết cũng phải lột da."
Chuyện như này thứ bực nhất không phải là bị đòn, mà là trong lòng đứa trẻ sẽ bị sinh ra bóng ma tâm lý.
"Linh Âm, Linh Âm?"
Hứa Thất An khẽ huých muội muội.
Hứa Linh Âm ngẩng đầu lên khỏi đồ ăn, mắt to trong veo: "Nồi lớn nói gì cơ?"
"Ngươi hả giận chưa?"
"Ờ."
"Ngươi biết thế nào là hả giận không?"
"Ờ."
"Đại ca dạy dỗ cha nương của tên tiểu béo đó giúp ngươi."
"Ờ."
"Nhị ca của ngươi chết rồi."
"Ờ."
"!!! "
Hoàn toàn là trả lời qua loa cho có. Mình ngốc thật, lại đi quan tâm tâm lý của con nhóc ngu ngốc này.
Hứa Linh Âm ăn hết đồ ăn, nhướng mày, hếch mặt lên: "Đại ca, ta "
Hứa Thất An cúi đầu, ân cần: "Sao?"
Hứa Linh Âm "ọe" một phát, ói ngay vào lòng hắn, sau đó nhìn đống ói, vừa tiếc rẻ, vừa nói: "Ta muốn ói."
"Ngươi không nói sớm một tí được hả?" Môi Hứa Thất An giật giật.
"Ói rồi nói cũng giống vậy mà."
"Hoàn toàn không giống nhau."
"Ta thấy nó giống nhau."
"Không phải ngươi thấy gì, mà là ta thấy gì. Bà nó sao ngươi không nói sớm hả. Thôi đi, về nhà ta sẽ xử ngươi." Hứa Thất An nổi điên.
"Vậy ta ăn lại nhé?" Hứa Linh Âm chớp mắt, trưng cầu ý kiến của đại ca.
"Ngươi!" Hứa Thất An đau lòng ôm đầu: "Hứa gia ta sao lại có đứa vừa ngu vừa tham ăn như ngươi!"
Hắn nghiêng đầu hét về phía xe ngựa: "Thẩm thẩm, nữ nhi của ngươi ói cả lên người ta rồi, mau đưa khăn tay cho ta."
Thẩm thẩm vén rèm lên nhìn, bịt mũi đưa khăn tay qua.
Hứa Linh Nguyệt kinh hãi: "Nương, cái ngươi cầm là khăn của ta."
"Biết rồi, Linh Âm ói, đưa cho Đại Lang chùi."
"Sao không đưa cái của ngươi?" Hứa Linh Nguyệt uất ức.
"Ta không thích."
" "
Thẩm thẩm mở đề tài, giọng ảo não: "Hồi nãy ta hiền lành quá, không đối phó tốt, nữ nhân kia dám đanh đá đòi tát ta, lẽ ra ta phải đưa tay lên đỡ, sau đó tát trả lại cho ả ta một cái, chứ không phải trốn ra sau lưng đại ca ngươi, bây giờ càng nghĩ, nương càng giận."
Ai bị như này cũng sẽ đều thấy giận mình, vừa rồi rõ ràng có thể làm như vậy, sao mình lại không đưa ra được phản ứng tốt nhất? Càng nghĩ càng không cam lòng.
Hứa Linh Âm nhìn nồi lớn chùi sạch đồ ăn mình ói ra, giọng tiếc rẻ: "Chúng nó tự xông ra."
"Không sao, ngươi lời rồi." Hứa Thất An xoa đầu nàng: "Tí nữa về ngươi lại có thể tiếp tục ăn trưa, thường ngươi chỉ ăn được một lần, bây giờ lại có thể ăn được tới hai lần. Sau này ngươi ăn một miếng ói một cái, thì bụng ngươi sẽ không bao giờ no, có thể ăn hoài ăn mãi."
“Thật không?"
Hứa Linh Âm nghe vậy thì rất vui, bụng nghĩ nồi lớn thật thông minh. =))
"Thật." Hứa Thất An gật đầu.
Nhưng ngươi sẽ bị nương ngươi đánh cho gần chết trước.
"Nồi lớn, có phải ta là tiểu tâm can của ngươi không?" Hứa Linh Âm hỏi.
Hứa Thất An kinh ngạc hỏi ngược lại: "Cái câu này, còn trọc hơn đầu đại ca nữa!"
Tiểu đậu đỏ trả lời: "Tối qua ta nghe cha gọi nương là trái tim nhỏ, nhưng cho tới bây giờ không ai nói ta là trái tim nhỏ hết."
"Vì ngươi không phải là trái tim nhỏ."
Tiểu đậu đỏ thất vọng: "Vậy ta là cái gì?"
Hứa Thất An cúi đầu, chọc chọc ấu muội béo: "Ngươi là lá gan béo (béo can)."
Không lâu lắm, đã tới nha môn Đả Canh Nhân.