(chương lớn cầu ngọc phiếu)
Lý tiên sinh biết hai người làm này, là gia đinh trong phủ tiểu béo, phụ trách đưa đón nó đi học.
Hai người này rõ ràng đã được nghe ‘thám tử nhỏ’ nào đó báo tin, biết thiếu gia nhà mình bị người ta đánh bị thương, hơn nữa tình hình còn rất là nghiêm trọng, vì học đường thỉnh cả đại phu tới mà.
Hai người xông vào nội viện, nhìn thấy tiểu béo nằm trên giường bất tỉnh.
"Thiếu gia!"
Một người kêu lên, nhào tới mép giường, thò tay ra kiểm tra hơi thở, chưa có chết.
Cả người căng thẳng liền thả lỏng, tiếp theo là cơn giận vô cùng. Dù thiếu gia là bị đánh ở trong học đường, nhưng lão gia và phu nhân đâu phải quan lão gia thẩm án, họ chỉ cần biết thiếu gia là bị thương khi đang đi học, nên ai phụ trách bảo vệ thiếu gia ở trường, thì phạt người đó.
Hai gia đinh căm tức nhìn mọi người, sau đó nhìn chằm chằm Lý tiên sinh, hét: "Là nhóc con kia đánh thiếu gia nhà ta?"
Lý tiên sinh tằng hắng, ôn hòa nói: "Chuyện này chỉ là hiểu lầm, hai ngươi đưa thằng bé về trước, sau này ta sẽ đích thân tới cửa."
Ông ta định chờ người nhà Hứa Linh Âm tới, cùng bàn việc tới nhà người ta bồi tội.
Để ông ta ở giữa hòa giải, giải quyết chuyện này trong hòa bình.
Dù gì cũng chỉ là trẻ con đánh lộn trong học đường của ông ta, nếu làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng của ông ta.
Nhưng hai gia đinh này đều là võ phu thô bỉ.
"Đừng có giở trò với gia, ta chỉ cần biết, thiếu gia nhà chúng ta bị đánh, ngươi không giao người, lão tử sẽ đi báo quan ngay lập tức." Gia đinh kia la to.
Người còn lại thì chặn cửa viện, không cho ai rời khỏi.
Lý tiên sinh cười lạnh: "《 Phụng luật sơ nghị · lệ 》 quy định: "Người phạm tội dưới mười lăm tuổi làm người khác tàn phế, cho phạt tiền chuộc tội; dưới mười tuổi mà lỡ giết người, phạt tiền nặng; trộm cướp làm tổn thương người khác, cũng cho phạt tiền chuộc tội.
"Ra khỏi học đường, rẽ bên phải đi nửa canh giờ chính là nha môn, hai vị đi nhanh về nhanh."
Nói đơn giản chính là, trẻ con phạm tội, chỉ bị phạt tiền, thay cho hình phạt.
Hai gia đinh không cãi luật lại với Lý tiên sinh, vừa tức vừa giận, xắn tay áo định đánh người.
Lúc này, một nam đồng chỉ vào Hứa Linh Âm, nói to: "Là nàng đánh người, là nàng lấy nhánh trúc đánh chết người."
"Thì ra là ngươi!"
Lúc này, gia đinh mới nhận ra Lý tiên sinh vô tình hay hữu ý đứng cản ngay phía trước cô bé con kia. Thật ra cũng không phải là bây giờ mới thấy, nhưng hai người nãy giờ chỉ lo để mắt tới mấy đứa nam đồng to to khỏe khỏe mà thôi.
Tiểu nha đầu kia tướng mạo xấu xí, dáng vẻ thì ngu ngu ngốc ngốc, đâu có nghĩ kẻ đánh người lại là nó.
Nhưng, sau khi biết sự thật, hai gia đinh đột nhiên nhận ra nha đầu này thân thể rất là khỏe mạnh, mặt tròn, bụng tròn, tay chân cũng rất đầy đặn.
Cánh tay trông rất có lực.
"Dẫn đi!"
Một gia đinh ôm tiểu béo lên, người còn lại xông qua tóm lấy cổ Hứa Linh Âm.
"Các ngươi định làm gì?" Lý tiên sinh dựng râu trợn mắt.
"Đi!"
Gia đinh đẩy ông ta ra, giận dữ: "Lão tử mặc xác luật pháp của ngươi, đánh người thì phải chịu trách nhiệm. Bây giờ lão tử dẫn con bé này về phủ, để lão gia và phu nhân xử lý. Ngươi thức thời thì báo cho người nhà của nha đầu chết tiệt này, tới Triệu phủ chuộc người."
Hắn ta cười lạnh: "Tới chậm, lỡ cụt tay hay gãy chân, cũng đừng có trách chúng ta."
Kiểu gì ít nhất cũng sẽ phải đánh cho con nha đầu này một trận, dám làm thiếu gia nhà bọn họ bị thương, đâu thể chỉ phạt tiền đơn giản vậy được. Chờ trở về phủ, nha đầu này nhất định sẽ được ăn một trận đòn nhớ đời.
"Ta không đi, ta không đi, ta phải đợi nương ta." Tiểu đậu đỏ bị người xách lên, hai chân liền đạp loạn xị, giận dữ phản đối.
"Phì phì" tiểu đậu đỏ nhổ nước miếng vào gia đinh xách mình.
"Đàng hoàng cho ta!"
Trong lòng gia đinh cũng đang điên máu, vung tay tát cho một phát.
Nhưng Lý tiên sinh tay chân lanh lẹ kịp chặn lại, râu tóc dựng lên, ông ta hét lên giận dữ:
"Lão phu là tú tài, là tú tài có công danh trên người, mi dám động vào con bé, thì chờ bị kiện đi."
Gia đinh đầy coi thường, "Tú tài thì sao? Ngày lễ ngày tết kẻ tới phủ ta lôi kéo quan hệ, đừng nói tú tài, quan lão gia cũng có cả một đống lớn đấy. Lão già nhà ngươi là cái thá gì, cút!"
Đẩy Lý tiên sinh ra, cùng đồng bằng hữu đi ra ngoài.
Hứa Thất An cưỡi ngựa, lọc cọc thong dong mà đi, hứng ánh mặt trời ấm áp, than phiền:
"Đúng là một cái vòng lắm chuyện, thẩm thẩm cứ nghĩ tới chuyện đó hoài như vậy, sao không tìm Nhị thúc tới xử lý cho."
Cuối cùng, thẩm thẩm vẫn đi cùng với hắn, nhớ tới cái vòng bà mua cho Hứa Linh Âm tới giờ vẫn không biết đã mất đi đâu, thừa dịp Hứa Thất An đã về, bà đã lại có chỗ dựa, nên quyết định tới gặp tiên sinh học đường để nói chuyện một trận cho ra trò.
"Nó xảy ra trước kì xuân tế, Nhị thúc ngươi làm gì có thời gian xử lý mấy chuyện nhỏ nhặt này."
Rèm cửa sổ vén lên, mặt thẩm thẩm lộ ra, cái cằm thon thon, đôi môi thấm son đỏ hồng, nho nhỏ xinh xinh.
Bất kể thời đại nào, nữ nhân biết mình đẹp, khi ra cửa đều sẽ trang điểm một chút.
"Không phải Nhị Lang đã về rồi à? " Hứa Thất An nói tiếp.
Bà liếc thằng cháu: "Nhị Lang phải tham gia xuân vi, tâm tư không ở nơi này. Với lại, Nhị Lang bây giờ chưa có công danh, cũng không khả năng đánh đấm như đám võ phu các ngươi, nó chỉ biết nói miệng mà thôi."
Hứa Thất An thầm nghĩ, cái miệng đó của Nhị Lang, có thể khiến võ phu phát điên tại chỗ đấy, lực sát thương rất kinh người đó có biết không.
Nhưng mà nghĩ lại, Nhị Lang cũng rất đáng thương, dù thẩm thẩm lúc nào cũng luôn mồm nói mấy câu rằng "Nhị Lang phải tham gia xuân vi", "Nhị Lang, nương sẽ chăm sóc cho ngươi thật tốt" vân vân
Nhưng thực chất, thường ngày, bà vẫn chỉ lo cho bản thân mình.
Nhiều lắm chỉ tới lúc ăn cơm mới gắp cho Nhị Lang món này món nọ, thốt ra thêm vài lời quan tâm mà thôi.
Những người mẹ kiểu như thẩm thẩm, thời đại này rất là hiếm có, Hứa Thất An không nói gì nữa, thưởng thức phong cảnh bên đường.
Hắn chợt nghĩ, người ông ngoại kia, đi gả thẩm thẩm cho Nhị thúc, chắc vì biết đứa nữ nhi này của mình, không làm nổi chức phu nhân trong thế gia đại tộc.
Vậy thì thay vì nó nhờ sắc đẹp vào thế gia đại tộc để rồi bị ăn hiếp, còn không bằng gả vào một nhà phu gia bình thường, nhưng biết quý trọng nó.
Nên, mới không dạy thẩm thẩm học chữ.
Thẩm thẩm buông rèm cửa sổ xuống, nghiêng người qua rì rầm với Linh Nguyệt: "Tí nữa đón Linh Âm xong, Linh Nguyệt ngươi dẫn Đại Lang tới cửa hàng trang sức đi một vòng."
"Sau đó thuận tiện mua giúp nương ít đồ trang sức đúng không." Hứa Linh Nguyệt liếc mắt nhìn nương mình.
"Không cần, ta sẽ tự mua." Thẩm thẩm nói.
"!" Hứa Linh Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Thật ra thì nương cũng nghĩ là đại ca đáng tin hơn đúng không. Nên đại ca vừa mới trở về, nương mới không kịp chờ, lôi ngay huynh ấy đi để chủ trì công đạo."
"Ta không nói như vậy." Thẩm thẩm chối.
Hứa Linh Nguyệt hé môi cười, không vạch trần thêm, trong cái nhà này, Nhị ca dù tiền đồ vô lượng, nhưng huynh ấy vẫn chưa có công danh. Phụ thân thì mấy năm nay lăn lộn thành lão thành tinh trong quan trường, sẽ không dễ dàng nổi giận, đi gây chuyện.
Trông cậy phụ thân chỉ vì một cái vòng mà tranh cãi lý luận với người ta là chuyện không khả năng.
Chỉ có đại ca là không giống ai, là Đả Canh Nhân, lại còn có thực quyền trong tay, hơn nữa còn có giao thiệp rộng trong quan trường, không sợ gây ra chuyện.
Nhưng nương đã đấu với đại ca nhiều năm, muốn bà thừa nhận mình lệ thuộc vào chất nhi xui xẻo là không có cửa.
Rất nhanh đã tới học đường, xe ngựa dừng lại, phu xe đặt thang gỗ nhỏ: "Phu nhân tiểu thư, tới rồi."
Thẩm thẩm và Linh Nguyệt vén rèm đi xuống.
Hứa Thất An nói: "Ta đi cột ngựa đã, mua thêm chút đồ ăn cho Linh Âm, thẩm thẩm Linh Nguyệt, hai người vào trước đi."
"Đón xong rồi lại mua?" Thẩm thẩm kéo tay nữ nhi.
Sự ngạc nhiên mừng rỡ không giống đâu, nhất là đối với một kẻ mê ăn vặt. Hứa Thất An cười, không giải thích.
Thẩm thẩm khẽ xoa môi, cùng Hứa Linh Nguyệt đi vào trường.
Mới vừa đi vào, thẩm thẩm đã nghe thấy tiếng ấu nữ của mình kêu khóc, sau đó nhìn thấy bé bị một tráng hán xách đi ra.
Hứa Linh Âm vùng vẫy phản kháng, nhưng không cản được đối phương là người trưởng thành.
"Các ngươi là ai? Bắt khuê nữ của ta làm gì?" Thẩm thẩm chặn hai gia đinh, quắc mắt.
"Nương, nương, họ là người xấu, là người xấu, ngươi bảo đại ca đánh bọn họ đi!" Hứa Linh Âm vừa kêu, vừa phun nước miếng vào gia đinh.
"Ngươi là nương của nha đầu này?"
Gia đinh quan sát thẩm thẩm, mắt không dời đi nổi. Hắn chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp như này!
Sau đó, hắn nhìn qua Hứa Linh Nguyệt, lại kinh hãi lần nữa.
Nhưng, thấy thẩm thẩm và Hứa Linh Nguyệt không người làm đi theo, gia đinh liền yên tâm, bày ra vẻ mặt hung thần ác sát:
"Nha đầu nhà ngươi đánh thiếu gia nhà ta, bọn ta phải dẫn nàng đi."
Thẩm thẩm đương nhiên không đồng ý, bà chặn đường không cho đi, nhưng gia đinh cố tình dùng cơ thể mình huých vào bà, để ép bà lùi ra.
Gia đinh còn lại cũng bắt chước, huých vào Hứa Linh Nguyệt.
Hai gia đinh bật cười suồng sã.
Hứa Linh Nguyệt kinh hãi lùi ra, sát tới cửa viện, vướng vào ngưỡng cửa ngã ra sau, va vào một bả vai dày rộng ấm áp.
Nàng quay đầu lại nhìn, là Hứa Thất An, lập tức nước mắt lưng tròng: "Đại ca!"
Hứa Thất An cầm cá viên chiên và bánh nhân thịt, đỡ Hứa Linh Nguyệt đứng dậy, nheo mắt nhìn hai gia đinh: "Con bé là muội muội ta."
Có nam tử tới chống đỡ, thẩm thẩm thở phào, nhích về phía chất nhi.
Gia đinh không giở trò nữa, nhưng hai người có lý không sợ, trợn mắt nhìn Hứa Thất An: "Muội muội nhà ngươi đánh thiếu gia nhà ta bị thương, chỉ còn thoi thóp."
Thật ra vừa rồi lúc đi ra, đại phu đã nói, không nguy hiểm tới tính mạng.
Nhưng gia đinh đương nhiên không cho thấy, phải chiếm được lý mới đứng thẳng chuyện được, đây là kỹ xảo mà dân sống trong thôn dã cũng biết.
"Thật là hổ thẹn, thật là hổ thẹn."
Lúc này, Lý tiên sinh cũng đuổi tới nơi, thấy thẩm thẩm, thì thở phào nhẹ nhõm.
"Lý tiên sinh, như này là sao?" Thẩm thẩm to tiếng chất vấn.
Lý tiên sinh kể lại mọi chuyện, bất đắc dĩ nói: "Chuyện này nhà các ngươi quả thật là không chiếm lý, thôi thì nể mặt lão phu, giải quyết cho ôn hòa đi."
Thì ra là bị cướp đồ ăn! Hứa Thất An gật đầu: "Được, bỏ muội muội ta xuống, gọi cha nương tiểu tử này tới đây."
Hắn nghĩ hẳn phải bồi thường tiền rồi, tiểu đậu đỏ không bị sao là được.
Hứa Thất An xưa nay luôn là người biết nói phải trái.
"xxxx cái nhà ngươi!"
Gia đinh xách Hứa Linh Âm hét váng: "Nếu các ngươi bỏ trốn thì sao? Bọn ta nhất định phải dẫn nha đầu này đi, có thiên vương lão tử tới cũng vậy!"
"Đừng nóng đừng nóng, hay là thế này, lão phu đi cùng các vị về Triệu phủ." Lý lão tiên sinh vội lên tiếng xoa dịu bầu không khí.
Lời còn chưa nói hết, mắt ông ta đã hoa lên, nam tử trẻ tuổi kia biến mất.
Sau đó, ông ta nghe thấy sau lưng có tiếng tát rất to, sau đó là tiếng bịch vang dội, giống như có người ngã xuống.
Lão tiên sinh quay phắt lại, thấy nam tử trẻ tuổi đã kẹp Hứa Linh Âm vào nách, dưới chân là gia đinh kia, đã hôn mê bất tỉnh, bên miệng còn văng ra mấy cái răng, khóe miệng rỉ máu.
"Hừ, chỉ là một người làm mà dám phách lối như vậy, để lão tử xem chủ nhân nhà ngươi là thần thánh phương nào."
Hứa Thất An xưa nay luôn là người nói phải trái nha.
Gia đinh còn lại ôm thằng bé trong lòng, Hứa Thất An không làm gì, trợn mắt nhìn hắn: "Cút đi tìm chủ nhân nhà ngươi tới đây!"
Gia đinh nhìn hắn đầy kiêng dè, không nói một lời chạy ra ngoài.
"Nồi lớn!" (Đại oa)
Hứa Linh Âm ngừng khóc ngay tức khắc, cả người bị Hứa Thất An kẹp dưới nách, búng búng như con cá.
Thẩm thẩm không hài lòng hắn đối xử thô lỗ với nữ nhi của mình, giành Hứa Linh Âm lại, kiểm tra cẩn thận, "Có bị đau ở đâu không?"
Hứa Linh Âm sờ đầu: "Đầu đau, hắn đấm ta hai quyền."
Mặt thẩm thẩm trầm xuống.
Hứa Thất An nheo mắt: "Ai đánh ngươi, tên tiểu béo đó hay người lớn?"
"Tiểu béo."
Hứa Thất An "a" một tiếng, đi tới trước mặt Lý Bỉnh Ý: "Theo tiên sinh thấy, chuyện này xử lý thế nào?"
Hắn muốn hỏi ý kiến lão sư học đường này trước.
Lý Bỉnh Ý trầm ngâm nói: "Thằng bé họ Triệu bị thương, phải nằm trên giường mấy ngày, các ngươi hòa nhã một chút, bồi thường chút tiền cho họ. Thúc công của thằng bé đó là Hộ bộ Văn Tuyển Tư Lang Trung."
Ý là, bối cảnh nhà các ngươi không có sánh bằng. Làm lớn chuyện lên, kiểu gì cũng thua thôi.
"Chúng ta không bồi thường." Thẩm thẩm chống nạnh, ỷ có chất nhi ở đây, rất là hung hãn: "Ta mặc kệ là lang trung hay không lang trung gì hết."
"Là chính Ngũ phẩm." Lý Bỉnh Ý nói.
"Ninh Yến, chúng ta mau về nhà." Thẩm thẩm quay đầu.
Có cần sợ nhanh vậy không? Hứa Thất An tức giận: "Đi về cái gì? Người ta làm ầm tới phủ, không phải mất mặt hơn sao? Giải quyết luôn ở đây đi."
Đợi một giờ, lục tục có gia trưởng tới đón con mình về nhà.
Tai Hứa Thất An khẽ nhích, nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân.
Gia đinh kia đi đã quay lại, theo sau là một trung niên mặc kiểu phú hào, người đầy vàng bạc, một nữ nhân mặc kiểu phu nhân, tuổi không lớn, chừng hơn ba mươi.
Và mười mấy gia đinh tay cầm gậy gộc.
"Lão gia, chính là nha đầu kia đánh thiếu gia. Còn tiểu tử kia, chẳng những bao che nha đầu chết tiệt, còn ra tay đánh người của chúng ta." Gia đinh tố cáo.
Nữ nhân vừa thấy đám người Hứa Thất An, lập tức mở mồm ra mắng.
Người trung niên cố kiềm lửa giận, đánh giá Hứa Thất An: "Ngươi là ai? Trưởng bối thuộc nha môn nào?"
Hứa Thất An nói: "Tại hạ Hứa Thất An, là "
Ba chữ Đả Canh Nhân còn chưa kịp phun ra, vì người trung niên đã lạnh lùng cắt ngang: "Ta hỏi trưởng bối của nhà ngươi."
"Gia thúc Hứa Bình Chí, Ngự Đao Vệ Bách Hộ."
Người trung niên "Nga" một cái, tiếng kéo rất dài, chỉ là nữ nhi của một Ngự Đao Vệ Bách Hộ, mà dám đánh nhi tử bảo bối của ông ta.
Chuyện này không xong với ông ta đâu.