Ngụy Uyên còn chưa kịp trả lời, đám kim la đã ào ạt xuất hiện ở tầng bảy, trong đó có hai người là người quen cũ.
Nam Cung Thiến Nhu và Trương Khai Thái.
"Ngụy Công, ngươi không sao chứ?"
Một kim la cao to, tay cầm một thanh chùy màu tím đậm, đôi mắt to như chuông đồng nhìn quanh, như lâm đại địch.
"Đám ty chức không làm tròn bổn phận, lại không phát hiện được có ngoại địch xâm phạm, thỉnh Ngụy Công thứ tội."
Trương Khai Thái vừa nói, vừa tỏa tinh thần lực, cảm ứng khả năng tồn tại của kẻ địch nguy hiểm.
Dần dần, đám kim la kinh nghiệm đầy mình cũng nhận ra có điều không đúng. Đầu tiên, với cảnh giới cơ bản là Luyện Thần Cảnh của bọn họ, nếu xung quanh có nguy cơ, linh giác đã báo ngay rồi.
Nhưng mà hoàn toàn không có.
Cả Chính Khí Lầu gió êm sóng lặng, ngược lại nhân viên bên trong lầu thì đều đang hốt hoảng.
Thứ hai, nếu cường địch xâm phạm, mà còn qua mắt được cảm giác của bọn họ, thì Ngụy Công hiện giờ đã không thể bình yên vô sự.
Chẳng lẽ đúng như trong truyền thuyết, bên cạnh Ngụy Công có một cao thủ trong bóng tối, bảo vệ an toàn cho ông ấy?
Đám kim la đều nghiêng về suy đoán này, không ai liên tưởng đến Hứa Thất An, đơn giản thôi, cường độ nguyên thần của tiếng gầm vừa rồi đối với các kim la thì không coi vào đâu, thế nhưng luồng lực hùng hậu, rất là kinh người.
Một người mới vào Luyện Thần Cảnh tuyệt không có khả năng tạo ra được.
Họ chợt nghe Nam Cung Thiến Nhu hỏi Hứa Thất An: "Vừa rồi không phải ngươi giở trò quỷ đấy chứ?"
Nam Cung Thiến Nhu biết Hứa Thất An không phải Luyện Thần Cảnh bình thường.
Giở trò quỷ gì, ta cũng đâu phải Ninh Thải Thần! Hứa Thất An quay qua nhìn Ngụy Uyên, thấy ông gật đầu, liền sảng khoái thừa nhận: "Là ta, mới vừa rồi Ngụy Công muốn kiểm tra cường độ nguyên thần của ta, bảo ta hống lên một tiếng."
Cả phòng trà chìm vào tĩnh lặng.
Các kim la lặng lẽ nhìn hắn, mặt ai cũng không cảm xúc.
Hồi lâu sau, Trương Khai Thái hỏi dò: "Hứa Ninh Yến, ngươi tấn thăng Luyện Thần Cảnh ở Vân Châu đúng không?"
Sáng sớm hôm mật thư của Khương Luật Trung vọng tới kinh thành, bọn họ đã biết Hứa Thất An tấn thăng Luyện Thần Cảnh, lúc đó Ngụy Công có nói tới chuyện này, tâm tình rất tốt.
Nhưng mà, từ lúc đó đến giờ, tính ra hắn tấn thăng Luyện Thần Cảnh cũng chỉ mới hơn nửa tháng, nhưng dao động nguyên thần vừa rồi lại rất mạnh và tinh thuần, là loại một võ giả mới vào Luyện Thần Cảnh không thể có.
Thiên tư như này, quả thật có chút kinh người.
Nghĩ tới đây, các kim la nhìn Hứa Thất An cứ như đang nhìn một một vật phẩm kỳ quái.
"Đột nhiên ta hiểu vì sao Khương Luật Trung đánh nhau với Dương Nghiên rồi." Một kim la lẩm bẩm.
Đột nhiên đã hiểu!
Mắt các kim la nóng rực.
"Các ngươi đừng hiểu lầm!" Hứa Thất An khoát tay: "Là một khắc cuối cùng trước khi chết, ta mới tấn thăng Luyện Thần Cảnh."
Các kim la lại nhìn hắn chăm chăm, sau khoảng thời gian ngắn ngủi, cùng kêu lên: "Ngụy Công"
Ngụy Uyên lắc đầu: "Hứa Thất An vẫn ở dưới quyền Dương Nghiên như cũ, các ngươi ai muốn, thì tự đi tìm Dương Nghiên."
"Một lời đã định!"
Trừ Nam Cung Thiến Nhu, sáu kim la lại đồng thanh.
Ta ở dưới quyền ai không sao cả, nhưng Dương kim la thì mệt rồi đây. Hứa Thất An thầm cầu Dương Nghiên hồi kinh trễ chút, ít nhất là chờ tới khi độ nóng đã giảm bớt.
Thử nghĩ, Dương kim la ở bên ngoài khổ cực diệt phản loạn, ngàn dặm mệt mỏi hồi kinh, lại được nghênh đón không phải bằng tiếng hoan hô, mà là quyền cước của đồng liêu, mà lý do còn là do Khương Luật Trung đâm sau lưng.
Trương Khai Thái đi ra vọng sảnh, nhìn quanh một vòng, bất đắc dĩ nói: "Đả Canh Nhân và thị vệ đều đang tụ tập ở dưới lầu."
Ngụy Uyên: "Giải tán đi, chuyện này các ngươi biết là được, không cho phép truyền ra ngoài."
"Dạ!"
Chờ thị vệ và Đả Canh Nhân bên ngoài tản đi rồi, Hứa Thất An mới rì rì uống hết ly trà, sau đó cáo lui rời khỏi Chính Khí Lầu, trở lại Xuân Phong Đường.
Thẩm thẩm và Hứa Linh Nguyệt ngồi bên bàn chờ, Hứa Linh Âm co trong lòng nương ngủ.
"Đại ca, ngươi đi đâu thế?" Hứa Linh Nguyệt đón, đôi mi thanh tú nhíu lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói:
"Vừa rồi tự nhiên có tiếng sấm, nương và Linh Âm đều bị sợ."
Hứa Linh Nguyệt là một muội muội có chút tâm cơ, chút phúc hắc, vừa rồi chính nàng cũng sợ tới mức mặt như màu đất, nhưng ở trước mặt đại ca, nàng phải giữ hình tượng hoàn mỹ của mình.
Lợi dụng muội muội và nương mình một cách khôn khéo.
"Sấm sét giữa trời quang thôi, chuyện thường xảy ra." Hứa Thất An móc trong ngực ra một tờ ngân phiếu trăm lượng: "Chuyện đã giải quyết xong, đây là tiền bồi thường của Triệu gia. Chuyện này mọi người đừng để tâm nữa."
Thẩm thẩm nhìn ngân phiếu, khó tin: "Cho ta?"
Hứa Thất An gật mạnh đầu: "Thẩm thẩm khổ cực lo liệu cho gia đình, đây là phần thẩm thẩm nên được. Tiếc là chỉ có một trăm lượng, dù gì chỗ dựa sau lưng người ta cũng không nhỏ."
Thẩm thẩm nhận ngân phiếu, nhìn hắn cảm động, nói khẽ: "Ninh Yến, thật ra thẩm thẩm chỉ là thích càm ràm một chút mà thôi, nếu có lời gì nghe không phải, ngươi đừng có để trong lòng."
"Cùng là người một nhà." Hứa Thất An chân thành.
"A, đúng rồi, ta tối nay có việc, không về nhà."
"Có việc?" Thẩm thẩm cất ngân phiếu: "Từ lúc ngươi từ Vân Châu về, chưa từng được nghỉ ở nhà một ngày nào, có chuyện gì vậy?"
Ta muốn hợp tác với người ta đi khai hoang hai ngọn núi, một cái thung lũng, đầu tư mấy tỉ vàng! Hứa Thất An thầm nghĩ.
"Đêm qua đại ca đã không về phủ, tối nay cũng không thể lại là xã giao với đồng liêu nữa chứ? " Hứa Linh Nguyệt hơi nghi ngờ, bằng trực giác nữ nhân, nàng nói:
"Cha nói đại ca thích đi Giáo Phường Ty."
"Phi phi phi." Thẩm thẩm mắng nàng một trận: "Đại ca ngươi không phải loại người như vậy, Nhị Lang lêu lổng, chứ đại ca ngươi thì không đâu."
"Vậy Đại ca thề với ta, chưa bao giờ tới Giáo Phường Ty đi!" Hứa Linh Nguyệt cong môi, mắt lộ vẻ quyết tâm.
Không phải, một muội muội như ngươi, lấy đâu ra tư cách chất vấn ta... Hứa Thất An nghiêm mặt, thề thốt:
"Ta Hứa Thất An, chưa bao giờ tới Giáo Phường Ty xài tiền bạc."
Hứa Linh Nguyệt mỉm cười, mắt long lanh.
"Linh Nguyệt, sau khi về nhà, ngươi cũng chất vấn Nhị Lang như thế nhá." Hứa Thất An cảm thấy không công bằng, giật dây muội muội, "Ta tin Nhị Lang cũng giống ta, cũng là quân tử đường đường chính chính."
"Nhị Lang đương nhiên là không bao giờ tới Giáo Phường Ty." Thẩm thẩm đầy tự tin, lòng thầm nghĩ, chờ tới tối Hứa Bình Chí kia trở về nhà, mình cũng chất vấn hắn như vậy, xem hắn có dám thề hay không.
Tiễn thẩm thẩm và các muội muội rời khỏi, Hứa Thất An định trở về Thanh Vân Đường lấy lại kim bài, không ngờ nó lại được người ta mang tới trả lại.
"Hứa đại nhân, tổng bộ đầu phủ nha Lữ Thanh cầu kiến." Nhân viên Xuân Phong Đường đi vào bẩm báo.
"Thỉnh nàng ta tới nội đường." Hứa Thất An nghiêng đầu, lại đi vào phòng làm việc của Xuân ca.
Không lâu sau, hắn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, cứ như đang đuổi theo cái gì, sau đó, nữ bộ đầu vóc người khỏe mạnh đã vượt qua ngưỡng cửa, đi vào nội đường.
Thấy Hứa Thất An, gương mặt thanh tú của Lữ Thanh đầy ngạc nhiên, mừng rỡ và kích động, nàng sửng sốt, nhìn hắn chằm chằm với vẻ nghi ngờ.
Hứa Thất An cũng quan sát người bằng hữu đã lâu không gặp, đôi mắt sáng ngời có thần, làn da hơi ngăm, sóng mũi cao, mắt to, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm, tu vi có vẻ đã tiến thêm một bước.
Quan uy trên người cũng sâu hơn trước kia.
"Lữ bộ đầu, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?" Hứa Thất An cười, đứng dậy chào.
"Hứa, Hứa đại nhân?" Lữ bộ đầu nhìn Hứa Thất An chằm chằm.
"Ở Vân Châu dùng Thoát Thai Hoàn, mới thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nhưng vẻ ngoài cũng có chút biến hóa." Hứa Thất An giải thích.
Lữ Thanh gật đầu, cười gượng, lấy kim bài trong lòng ra: "Bộ thủ Phủ nha có nói chuyện riêng với ta, ta đã làm chủ cho Chu bộ đầu đi về, tự mình mang kim bài đi trả Hứa đại nhân. Thuận tiện tới thăm hỏi.
"Chút mặt mũi này, chắc là Hứa đại nhân sẽ cho ta."
Lúc nói chuyện, mắt Lữ Thanh không hề rời khỏi mặt Hứa Thất An, chỉ cần trên mặt hắn có một chút xíu không vui, nàng sẽ xin lỗi ngay, trả kim bài tính sau.
"Kim bài không quan trọng, " Hứa Thất An đặt kim bài lên bàn, cười: "Đã lâu không gặp, tối uống rượu với nhau nhé?"
Lữ Thanh lắc đầu từ chối: "Hứa đại nhân, ta là nữ tử."
Nếu ngươi là nam tử, thì câu vừa rồi của ta đã đổi thành: ‘cùng đi Giáo Phường Ty uống rượu’ rồi. Hứa Thất An thầm nghĩ.
Hai người uống trà, trò chuyện một hồi quên luôn thời gian, mãi tới khi tiếng kẻng báo tan giờ làm vọng tới, Lữ Thanh mới giật mình, thoát khỏi cơn si mê ‘sắc đẹp’ của Hứa Thất An, đứng dậy ôm quyền:
"Tiểu nữ tử xin phép cáo từ."
Hứa Thất An tiễn nàng tới cửa nha môn, nhìn theo bóng lưng yểu điệu của nữ bộ đầu, không nhịn được sờ cằm.
"Lữ Thanh có vẻ có ý với mình nhỉ? Tống Đình Phong nói nàng mãi mà chưa gả, tuy nói ở thời đại này, nữ nhân lớn tuổi không tốt, nhưng với mình, nữ nhân gần ba mươi mới là độ tuổi tuyệt vời nhất.
"Được rồi, Lữ Thanh là nữ tử đàng hoàng, khác với cô nương của Giáo Phường Ty. Thế giới của nữ tử đàng hoàng không phải ngươi muốn vào là đi vào, muốn ra là đi ra, ngươi phải không ngừng ra ra vào vào." =))
Chuyện này, Hứa Thất An khẳng định là không làm được.
Trong ánh nắng chiều, Hứa Thất An cưỡi ngựa, chậm rãi đi trên phố, tới Giáo Phường Ty.
Phù Hương bị bệnh, nhiễm phong hàn, mơ màng nằm ngủ, mặt tái nhợt nằm trên giường.
Thấy Hứa Thất An tới, rất ngạc nhiên mừng rỡ, cố gắng chống người muốn ngồi lên.
Làm Hứa-ăn-miễn-phí áy náy, khẽ ấn lên vai Phù Hương, giọng tự trách: "Là ta không tốt, đã làm mỹ nhân lao lực."
Mắt Phù Hương khép hờ, mơ màng buồn ngủ, dịu dàng: "cô nương ở trong viện, Hứa lang muốn chọn ai thì chọn, để các nàng thay ta hầu hạ Hứa lang."
Trong phòng ngủ, ba nha hoàn thanh tú, đều sáng mắt lên.
Hứa Thất An lắc đầu, nghiêm trang từ chối: "Nương tử bị nhiễm phong hàn, ta làm sao còn có tâm tình đi tìm vui? Để ta truyền chút khí cơ cho nàng."
Nói xong, cầm cổ tay Phù Hương, chuyển khí cơ sang.
Khí cơ có thể khai thông kinh mạch, kích hoạt sinh cơ bên trong cơ thể, bồi bổ tạng phủ, giúp sức đề kháng tăng lên gấp bội. Nhưng phong hàn, thì không nằm trong phạm vi này.
"Khụ khụ" Phù Hương ho kịch liệt, gương mặt đỏ bừng.
Một khắc sau, sắc mặt nàng quả nhiên tốt hơn hẳn.
"Hứa lang, ta tốt hơn nhiều rồi." Mắt Phù Hương lấp lánh, nhìn hắn đầy tình ý.
Ba nha hoàn cũng vui mừng.
Nương tử uống thuốc mà không thấy đỡ, Hứa công tử vừa tới, khí sắc lập tức khá lên ngay, có nam tử để dựa vào thật là tốt.
"Nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai ta trở lại thăm ngươi." Hứa Thất An vuốt má nàng, rời khỏi Ảnh Mai Tiểu Các.
Hắn đi rồi, Phù Hương mở mắt ra, nói khẽ: "Các ngươi ra ngoài cả đi, không cần ai trong phòng hết."
Ba nha hoàn lên tiếng đáp, rời khỏi.
Cửa phòng ngủ từ từ đóng lại, sắc mặt vốn đã tốt lên của Phù Hương nhanh chóng xấu hẳn đi.
Một tiếng thở dài vang lên trong phòng.
Hứa Thất An quay đầu đi Thanh Trì Viện, là nơi ở của một hoa khôi khác —— Minh Nghiên.
Hoa khôi Minh Nghiên vóc người nhỏ nhắn xinh xinh, là cô nương phương nam điển hình. Lần trước sau khi Hứa Thất An cho nàng lĩnh ngộ thế nào là "Nằm đầu gối cũng có thể đụng tới bả vai", hai người đã bước đầu đạt thành một quan hệ chi giao, cao hơn bằng hữu bình thường một chút.
Minh Nghiên xuất thân từ đất Giang Nam, thiếu nữ thời đại, theo cha được thăng tiến vào kinh. Vốn tưởng sẽ bắt đầu nhanh chóng được thăng quan tiến chức, không ngờ thứ đón nàng lại là kết cục tiêu tán.
Năm thứ hai, cha nàng vì đứng sai đội hình mà bị xử lý, lưu đày ba ngàn dặm, từ đây không còn tin tức, Minh Nghiên cũng bị sung vào Giáo Phường Ty.
"Hứa đại nhân!"
Được sai vặt truyền lời, biết Hứa Thất An đại giá đến chơi, Minh Nghiên mặc váy dài màu lam nhạt, đầu cắm trang sức trân quý, trang điểm lộng lẫy động lòng người nhạc nhiên vui mừng chạy ra đón.
Thấy Hứa Thất An, nụ cười thay đổi thành ngạc nhiên, thiếu chút nữa còn tưởng mình nhận lầm người.
"Một ngày không thấy như cách ba thu." Hứa Thất An mỉm cười gật đầu: "Dung mạo thay đổi từ từ nói sau, ta với Minh Nghiên đã hơn một tháng rồi không gặp, như cách tam sinh ba đời, thì ra chúng ta là tình định tam sinh."
Nói chuyện thật là dễ nghe! Minh Nghiên kinh ngạc vui mừng, mắt cũng ươn ướt, cười rất vui vẻ, đầy tình cảm.
Ài, những lời lẽ ngon ngọt không tốn tiền vô trách nhiệm này, càng ngày mình càng nói thuận miệng rồi. Hứa Thất An thấy hơi xấu hổ.
Nhưng ở cái nơi như Giáo Phường Ty này, chỉ có những kẻ lươn lẹo mới có thể tha hồ vùng vẫy, trực nam sắt thép không có không gian sinh tồn.
Minh Nghiên hoa khôi dẫn Hứa Thất An vào ngồi, dịu dàng nói: "Sao Hứa công tử không ngủ lại Ảnh Mai Tiểu Các?"
Vừa nói, một tay nhấc bầu rượu, tay kia giữ tay áo, rót cho Hứa Thất An một ly rượu.
"Vì nhớ Minh Nghiên nương tử." Hứa Thất An trả lời.
Minh Nghiên vui vẻ quay đầu, phân phó nha hoàn: "Đóng cửa viện, tối nay không tiếp khách."
Thuận thế rúc vào lòng Hứa Thất An, ngẩng gương mặt rạng rỡ lên, si ngốc nhìn Hứa Thất An, hơn tháng không thấy, dung mạo Hứa Thất An thay đổi phải nói là như trời với đất.
Nếu nói trước kia là nhìn trúng tài hoa của hắn, thì bây giờ, Minh Nghiên đã hơi thấy thòm thèm cơ thể hắn.
Hứa Thất An kể lại đại khái chuyện ở Vân Châu, thật lòng nói:
"Lúc đó, tám ngàn quân phản loạn vây công nha môn Vân Châu Bố chánh sử, bốn phương tám hướng toàn là người, Tuần phủ đại nhân bị kẹt ở trong nội đường, an nguy treo sợi tóc.
"Sự bất đắc dĩ, ta chỉ đành phải một mình một đao, chặn trước tám ngàn quân phản loạn, tới một ta giết một, tới hai giết một đôi. Ai có thể hoành đao lập mã? Ta cảm thấy, cũng chỉ có Hứa Thất An ta.
"Ta chém suốt nửa giờ, mà mắt không hề nháy, cuối cùng cũng chống đỡ được đến khi viện quân chạy tới."
Kể kể nói nói, hai người từ trong phòng nói đến phòng ngủ, nói tới trong thùng nước tắm, sau đó lăn đến trên giường.
"Hứa công tử, không phải đã bảo để nhân gia dâng một điệu vũ cho ngươi sao." Minh Nghiên bĩu môi, không vui nũng nịu.
"Vậy thì bắt đầu điệu vũ đóng đinh nào."
Thanh Trì Viện, giường Minh Nghiên hoa khôi rung kêu tới tận canh ba.
Ngày hôm sau, Hứa Thất An tinh thần phấn chấn rời khỏi Thanh Trì Viện, cưỡi ngựa đi tới hoàng cung.
Từ xa, đã thấy tiểu hoạn quan giám sát đứng ở cửa cung cách đó không xa, lo lắng đi qua đi lại.
"U, tiểu công công hôm nay khách khí thế."
Hứa Thất An ngồi yên ở lưng ngựa, cười mỉa.
"Hứa đại nhân, ngài tới rồi." Tiểu hoạn quan vội bước tới, vừa đi vừa nói: "Xảy ra chuyện xảy ra chuyện, đêm qua có người mò được một thi thể nữ nhân ở trong giếng."