"Nữ thi?"
Tiểu hoạn quan gấp gáp đừng chờ ở cửa cung, nhất định là có việc gấp. Mà Hứa Thất An với hắn chỉ có một cái chung là án Phúc phi. Như vậy nữ thi tất nhiên này là có liên quan tới án Phúc phi.
Hứa Thất An nheo mắt, giật mình: "Là cung nữ mất tích trong án Phúc phi?"
Tiểu hoạn quan sửng sốt, trong lòng thán phục: "Đại nhân thật là thần cơ diệu toán, nô tài bội phục, phục sát đất."
Những lời này vừa là tâng bốc, vừa là lời thật lòng. Hai ngày liền đi cùng, tiểu công công phát hiện Hứa Thất An là một người nhìn bề ngoài nông nổi bộp chộp, nhưng thực chất là có trí thông minh vượt hẳn người thường.
Đây không phải là thần cơ diệu toán, chỉ là suy luận đơn giản mà thôi. Hứa Thất An gật đầu: "Dẫn ta đi xem thi thể."
Tiểu hoạn quan vội vã đi trước dẫn đường.
"Phát hiện thi thể ở cái giếng nào?"
"Hậu viện Giải Các."
"Giải Các?"
Hứa Thất An thầm nghĩ tên gì mà dở thế.
"Giải Các là chỗ ở của cung nữ." Tiểu hoạn quan trả lời.
Cung nữ cũng chia ra ba bảy loại, cung nữ có địa vị cao gọi là nữ quan, thậm chí còn có phẩm cấp và danh hiệu, ví dụ như tiệp dư, mỹ nhân, tài nhân, ngự nữ, thải nữ vân vân.
Loại cung nữ này có hy vọng được hoàng đế lâm hạnh, một pháo mà đỏ. Dĩ nhiên, trong thời gian Nguyên Cảnh Đế tại vị, các nàng đừng có mà mơ.
Cung nữ nhất đẳng, là cung nữ thiếp thân phục vụ các phi tần.
Cung nữ cấp thấp nhất, làm tạp dịch trong nhà ở tập thể.
Giải Các là một nhà ở tập thể của cung nữ.
Vừa đi vừa nói, rất nhanh tới phòng giữ xác của hoàng cung, nằm trong một tiểu viện tĩnh lặng ở phía nam, là nơi để xác của cung nữ bị xử tử, bệnh chết, bất ngờ bỏ mạng vân vân.
Trên vạt giường đơn sơ, là một thi thể đã hơi sưng phù.
"Ngươi đi lấy bộ đao cụ tới đây, ta muốn giải phẫu thi thể." Hứa Thất An phân phó.
Hắn có tính thấy cái mình thích là không nhịn được, đời trước lúc còn làm ở sở cảnh sát, hắn thường được phái đi theo xem nhân viên nghiệm xác giải phẫu, và sung làm trợ thủ. Tích lũy được khá nhiều kiến thức chuyên nghiệp và kinh nghiệm.
Ban đầu còn sợ tới mức ói lên ói xuống, rồi dần từ từ thành quen, sau nữa là ra tay mà mặt không đổi sắc, Hứa Thất An mơ hồ phát hiện hắn thích giải phẫu.
Đi tới thế giới này, gặp không ít án, nhưng cơ hội cần giải phẫu lại không nhiều.
"Phúc phi là nữ nhân của lão hoàng đế, mình không đụng vào được, nhưng tiểu cung nữ này mình được mổ bụng mà, nếu mà còn được tươi chút nữa thì tốt biết mấy."
Vừa nghĩ, vừa cởi áo của cung nữ ra.
"Cẩu nô tài, cẩu nô tài, sao ngươi vào cung không cho người báo với ta."
Giọng nói vui vẻ của Lâm An công chúa từ ngoài vọng vào, sau đó, một bóng áo đỏ chạy như bay tới bậc cửa.
"Ngươi đang làm gì đấy?"
Lâm An thấy Hứa Thất An nắm lấy yếm của nữ thi, nụ cười rạng rỡ liền khựng lại.
Sau lưng, Hoài Khánh mặc váy trắng đi theo bước vào ngưỡng cửa, nhìn Hứa Thất An, ánh mắt sau đó cũng rơi lên cái yếm.
Hứa Thất An lúng túng nhưng mặt không đổi sắc: "Kiểm tra thi thể, định giải phẫu."
"Ngươi không nên chạm vào thứ đồ ác tâm như vậy."
Phiếu Phiếu liên tục giậm chân, nàng liếc nhanh qua nữ thi trần trụi, nhanh chóng rút mắt về.
Lần này, Hoài Khánh công chúa cũng lựa chọn quyết định giống nàng, đề nghị: "Sao không để cho ngỗ tác làm?"
Vì ta thích làm chuyện này! Hứa Thất An nghiêm trang lắc đầu, nghiêm túc giải thích: "Hai vị điện hạ, các ngươi nên biết việc gì của ty chức, ty chức không bao giờ làm qua loa, chuyện mình làm được, sẽ không nhờ qua tay người khác làm dùm. Trong mắt mọi người, đây là một phẩm chất tốt đáng khen, nhưng đối với ty chức, nó chỉ là chuyện bình thường mà thôi."
Phiếu Phiếu rất khâm phục thái độ làm việc của Hứa Thất An. Hoài Khánh mặt không cảm xúc, cứ như không hề tin mấy lời hoang đường của hắn.
"Hai vị điện hạ đi về uống trà trước, chờ chốc lát, không nên ở lại nơi này." Hứa Thất An đuổi người.
Hoài Khánh nghe vậy, không đi, ngược lại còn bước tới chỗ nữ thi.
"Thi thể này mới vớt lên tối hôm qua, sau khi được nhận diện là Hoàng Tiểu Nhu, liền được Thường công công mang đi." Hoài Khánh nói:
"Ta muốn ở lại xem cho biết, có khi trong thi thể có đầu mối gì đó."
Hoài Khánh có vẻ rất thích những việc làm bằng tay, đánh cờ, sửa sử, và bây giờ là phá án. Hứa Thất An nghiêng đầu, im lặng nhìn vào đôi mắt trong veo của trưởng công chúa.
Hoài Khánh nhìn khá là chăm chú, thấy hắn nhìn mình, cất giọng: "Hử?"
Chỉ đơn giản một chữ "hử", ẩn chứa ý là: Tiểu lão đệ, ngươi có ý kiến?
Hứa Thất An thu mắt về, quay qua nhìn Phiếu Phiếu nói: "Nhị điện hạ thì sao?"
Phiếu Phiếu nhìn Hoài Khánh, chần chừ: "Cái này thì có gì, ta cũng ở lại."
"Được!"
Hứa Thất An thống khoái lột sạch nữ thi.
Mặt Phiếu Phiếu soạt cái đỏ bừng, liếc nhanh một cái, rồi che mặt quay đi.
"Nhị điện hạ, không đến xem à?" Hứa Thất An kêu.
Phiếu Phiếu ôm mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Không đi, không đi."
Hoài Khánh quét mắt khắp nữ thi, dù giấu rất kỹ, nhưng Hứa Thất An vẫn nhìn ra được sự lúng túng trong đôi mắt trong suốt sáng long lanh như hàn đàm đó.
Sự lúng túng đó giống như đời trước lúc Hứa Thất An coi ti vi với bố mẹ, coi tới cảnh nam nữ nhân vật chính lên giường
Vẻ ngoài hoàn mỹ, bên trong cường đại, chưa chạy một cây số nào, đây là đánh giá của Hứa Thất An dành cho Hoài Khánh.
Nếu coi Hoài Khánh là xe hơi, vậy nàng chính là một cái xe thể thao cao cấp mới ra lò.
Còn Phiếu Phiếu là xe máy mô hình, bề ngoài xinh đẹp khác thường, bên trong… một lời khó nói hết.
Nhưng đối với nam tử, đại khái loại phụ nữ nũng nịu, mị hoặc, và không thông minh lắm như Phiếu Phiếu lại được hoan nghênh hơn.
"Đây là cái gì?"
Hoài Khánh phát hiện trong lớp áo lót của Hoàng Tiểu Nhu một mảnh lụa màu vàng sẫm, bên trên có thêu một đóa sen đỏ rực rỡ, và một hàng chữ nhỏ:
Mùa xuân năm Nguyên Cảnh thứ ba mươi mốt.
"Trước khi chết còn cất kỹ trong người, chứng tỏ vật này rất quan trọng với nàng ta."
Hoài Khánh nhìn Hứa Thất An, có vẻ đang cầu chứng thực: "Hứa đại nhân thấy thế nào?"
Hứa Thất An "ừ".
Hoài Khánh cong khóe môi.
"Điện hạ thông minh như vậy, không bằng tới xem thử thi thể này xem, ngài nhìn ra được cái gì?"
Hoài Khánh không khỏi nhìn hắn, thấy Hứa Thất An đầy vẻ muốn thử mình, thì ngừng cười, trong lòng sinh ra suy nghĩ không chịu thua.
"Theo độ nhợt nhạt và sưng phù của thi thể, hẳn là bị giết sau ngày xảy ra án." Hoài Khánh đoán.
"Trong vòng hai ngày." Hứa Thất An cho ra câu trả lời chính xác hơn.
"Trên người không có ngoại thương rõ ràng, nên hẳn là nàng ta bị chết đuối, cũng có khả năng là bị người đánh ngất xỉu." Nói xong, trưởng công chúa theo bản năng quay qua nhìn Hứa Thất An.
Thấy hắn mặt không cảm xúc, cũng không trả lời, trong lòng công chúa điện hạ có chút không vui, nàng cúi đầu, khẽ phủi mép váy.
"Còn gì nữa không?" Hứa Thất An hỏi.
Hoài Khánh nghĩ nghĩ, khẽ lắc đầu.
"Ngươi thiếu một bước quan trọng nhất, bình thường khi kiểm nghiệm nữ thi, dù đã có biểu hiện đặc thù của kiểu chết, nhưng không bao giờ được quên phải kiểm tra một chỗ."
Hứa Thất An nhướng mày với Hoài Khánh, cười hắc hắc.
Hoài Khánh bối rối, thấy ánh mắt của Hứa Thất An nhìn vào vùng cấm kị, người thông minh như nàng, lập tức hiểu ngay.
Xoẹt.
Khuôn mặt trắng muốt liền đỏ bừng, trưởng công chúa dựng mày, nghiến răng: "Hứa Ninh Yến, ngươi dám trêu chọc Bổn cung!"
Hứa Thất An lập tức nhận sai, thái độ thành khẩn: "Ty chức vô tình xúc phạm, công chúa thứ tội."
Hoài Khánh quay người đi, bày tỏ ta không chấp nhận lời xin lỗi của ngươi, trong lòng rất tức giận.
Đùa bỡn công chúa kiêu ngạo cao lãnh, có cảm giác thành tựu hơn là trêu chọc Lâm An. Lúc Hoài Khánh cáu giận, phong tình có một hương vị khác á. Hứa Thất An tằng hắng:
"Nàng ta chết đuối không sai, nhưng không phải chết đuối ở trong giếng, mà bị người ta nhấn nước chết."
"Làm sao biết?" Hoài Khánh không tin, quay đầu lại chất vấn.
Ừ, chỉ cần thảo luận tới vấn đề học thuật, nàng sẽ tạm thời không tức giận nữa. Nữ học bá cũng có nhược điểm của nữ học bá. Hứa Thất An thầm nghĩ, mặt tỉnh bơ giảng giải:
"Ngươi xem mặt nàng ta có màu bầm tím, thường người chết đuối, mặt đều là tái nhợt sưng phù, chỉ có người bị nhấn nước, tư thế đầu hướng xuống dưới, thì khi chết huyết dịch bị chảy ngược lên đầu, mới làm mặt bị ứ máu."
Hoài Khánh cau mày, ngẫm nghĩ.
"Còn một điểm nữa, " Hứa Thất An nắm cổ tay nữ thi giơ bàn tay lên, "Ngươi nhìn tay nàng ta, nắm lại thành quyền, cái này phù hợp với đặc thù của chết đuối, nhưng nếu nhìn kỹ, thì trong kẽ móng tay của nàng ta không có cát và rêu xanh."
Hoài Khánh tập trung nhìn, kẽ móng tay đúng là sạch sẽ.
"Điều này cho thấy nàng ta đúng là chết đuối, nhưng không phải chết ở trong giếng?" Nàng hỏi.
"Điện hạ đúng là rất thông minh, so với ngài, Lâm An điện hạ chỉ là một muội muội mà thôi." Hứa Thất An chắp tay, bày tỏ lòng thán phục.
Dù biết hắn tâng bốc mình, nhưng Hoài Khánh vẫn thấy rất thích.
Con người ai cũng thích nghe được khen, thánh nhân cũng không ngoại lệ. Huống chi Hoài Khánh công chúa từ trước đến giờ kiêu ngạo, bề ngoài thì bày vẻ không vui với lời a dua nịnh nọt, nhưng trong lòng thì thầm thích chí.
Hoài Khánh mất tự nhiên đáp "ừ".
"Nên, nàng ta là bị diệt khẩu." Trưởng công chúa điện hạ bổ sung.
Hứa Thất An gật đầu, nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, nhìn thấy tiểu hoạn quan ôm bộ dao giải phẫu đang đi tới phía xa.
Tiếng bước chân dồn dập xông vào ngưỡng cửa, tiểu hoạn quan nhìn thấy nữ thi, liền kêu to aaaa ~
"Tiểu công công chưa từng thấy nữ nhân phải không, nào nào tới đây, Bổn quan dạy cho ngươi một giờ về sinh lý học." Hứa Thất An cất giọng như tên lưu manh.
Tiểu hoạn quan không trả lời, xấu hổ cúi đầu, đặt bộ đao cụ lên bàn dài.
Đao cụ có sáu cây, lớn nhỏ khác nhau, được bọc bằng vải bố dày.
Hứa Thất An muốn liếm môi để thể hiện sự mong đợi trong lòng, nhưng rồi cảm thấy hành động đó quỷ quái quá, không nên để lộ ra trước mặt Hoài Khánh, nên đành nhịn.
Thiệt là, lúc mình làm những việc mình thích, không thích có người đứng xem đâu. Hắn lấy một con dao kích thước cỡ dao găm, có mũi nhọn, rạch một phát vào cổ họng của nữ thi.
Một dòng nước đục ngầu chảy ra.
"Ọe…"
Lớp thịt đo đỏ vừa lộ ra, tiểu hoạn quan liền bụm miệng, không nhịn được nôn ọe.
Hứa Thất An đổi sang con dao to, mổ ngực, mổ phổi ra.
"ọe" tiểu hoạn quan chạy ra ngoài.
Mới thế này đã không chịu nổi? Quả nhiên, cho thái giám học về sinh lý đúng là nói chuyện viển vông.
Gương mặt như ngọc khắc của Hoài Khánh xuất hiện những biểu cảm rất sinh động —— sợ hãi, căm ghét, hàng mi run run, mắt không ngừng mở ra nhắm vào.
"Trong phổi cũng có nước đọng, có thể xác nhận nguyên nhân cái chết, là chết đuối bỏ mạng." Hứa Thất An để đao xuống.
Hoài Khánh gật đầu: "Còn cần kiểm tra gì nữa không?"
"Không, điện hạ, chúng ta đi thôi." Hứa Thất An vừa nói xong, đột nhiên "í" một tiếng.
Hoài Khánh đã quay người định đi liền quay lại, nhướng mày: "Ngươi làm gì thế?"
Hứa Thất An đang ngắm nghía ngực trái của nữ thi, ít nhất theo Hoài Khánh thấy chính là như vậy.
"Nàng ta từng bị thương." Hứa Thất An cau mày, vừa nói, vừa nâng bầu ngực lên, để Hoài Khánh có thể nhìn thấy tình hình ở dưới vú.
Hoài Khánh ngẩn ra.
Cung nữ Hoàng Tiểu Nhu này, dưới vú bên trái có một vết sẹo rất đậm, vị trí ngay vào tim.
Nàng liền hiểu mình đã trách lầm Hứa Thất An, cũng hiểu vì sao hắn nghi ngờ:
Một cung nữ sao lại có vết thương nguy hiểm như vậy? Mà ly kỳ là, lại vẫn còn sống?
Hứa Thất An lại mở lớp vải bọc, cầm con dao lớn nhất, mổ vết sẹo kia ra.
Hoài Khánh đầy vẻ ‘ta rất muốn xem nhưng nhìn lại sợ cay mắt’.
Hứa Thất An móc tim ra, nheo mắt nhìn chốc lát, nói: "Từ vết sẹo cho thấy, vết thương rất sâu, vũ khí hẳn là kéo hoặc là vật nhọn khác. Đã chạm đến tim, nàng ta vốn đã phải chết nhưng lại chỉ bị mất nhiều máu mà thôi."
Hoài Khánh gật đầu, mắt nhìn ra ngoài cửa, phân tích: "Thuốc có thể trị khỏi loại vết thương này, trong hậu cung chỉ có mẫu hậu và phi tử có phẩm trật quý phi mới được dùng mà thôi.
"Những người còn lại nếu cần đan dược cứu mạng, phải được mẫu hậu cho phép, hoặc bản thân đã được phụ hoàng ban thưởng, không phải thuốc công từ phòng kho."
Nàng nói "Những người còn lại" đó, đương nhiên không bao gồm hoàng tử hoàng nữ.
Hai người rời khỏi phòng giữ xác, trong sân có một cái giếng, Hứa Thất An kéo một thùng nước trong, cẩn thận rửa tay.
Sau đó, hắn mang tấm vải lụa vàng tìm được trên người nữ thi ra giặt luôn, mở ra xem ngay bên giếng.
"Ngươi báo cho đương sai quản phòng giữ xác, thi thể đó Bổn quan còn dùng, cho đưa đến hầm băng đi." Hứa Thất An đuổi tiểu hoạn quan.
"Hứa Ninh Yến, lấy cho Bổn cung một thùng nước." Hoài Khánh công chúa đứng một bên lanh lảnh gọi.
Căn cứ cách xưng hô, Hứa Thất An đoán ra lúc này tâm tình nàng không đến nỗi, vì những lúc nàng khách khí sẽ gọi hắn là Hứa đại nhân, lúc tức giận mới gọi là Hứa Ninh Yến.
Nhưng giọng Hoài Khánh lúc này không có ý giận bên trong, cho nên tiếng gọi Hứa Ninh Yến này, có chút mùi vị của bằng hữu.
Hứa Thất An kéo cho nàng một thùng nước, Hoài Khánh ngồi xuống, kéo ống tay áo lên, thò đôi tay nhỏ nhắn trắng muốt vào trong nước, những ngón tay ngọc thon dài đều đặn.
Bàn tay nhỏ đẹp ghê! Hắn thầm nghĩ.
Hoài Khánh rửa tay xong, lấy khăn tay ra lau: "Bổn cung dẫn ngươi đi ngự dược phòng."
Hứa Thất An đang định gật đầu, thì chợt nghĩ, tại sao lại quăng cái xác vào Giải Các?
Trong hoàng cung, tính ra có nhiều cái giếng bí mật hơn Giải Các, ví dụ như cái giếng trong phòng giữ xác này.
"Chúng ta đi Giải Các trước."
Xa xa Lâm An thấy hai người đi ra, nhanh nhẹn bước tới đón: "Có phát hiện gì không?"
"Đúng là có chút thu hoạch." Hứa Thất An nói cho nàng nghe những phát hiện của mình, Lâm An gật đầu, khuôn mặt nhỏ lắng nghe rất chuyên chú, nhưng Hứa Thất An nói xong, sự chú ý của nàng cũng lập tức dời đi, rõ ràng là nghe tai trái rồi ra tai phải.
Lâm An chỉ miếng lụa vàng bên giếng, vui vẻ nói: "Cẩu nô tài, hoa sen ở trên ấy trông giống của ngươi nhỉ?"
Lời còn chưa dứt, Hứa Thất An bỗng kêu lên đau đớn, ôm lấy đầu, ngã nhào xuống đất.
Phiếu Phiếu và Hoài Khánh sợ hết hồn, vội kêu lên: "Ngươi sao thế?"
"Đầu, đầu đau lắm!" Hứa Thất An đau đớn ôm đầu mình, không tiếc để mũ rơi xuống, lộ ra cái đầu trọc, cho thấy hắn quả thật là rất đau.
"Ngươi chờ chút, Bổn cung lập tức đi thỉnh thái y." Phiếu Phiếu vội vã đến dậm chân, lập tức quay người, uốn éo thân hình như rắn nước chạy đi.
Hoài Khánh công chúa thấy muội muội đáng ghét đã đi rồi, bèn không bày dáng vẻ nữa, ngồi xuống bên cạnh hắn, nắm lấy mạch cổ tay: "Bổn cung có biết y thuật."
Sờ mạch tượng, quả thật nhịp đập rất nhanh, hẳn tim của Hứa đồng la lúc này đang đập liên hồi.
"Điện hạ" Hứa Thất An nắm ngược lại cổ tay nàng, thống khổ nói: "Ty chức bước vào Luyện Thần Cảnh tới nay, lúc nào cũng bị nhức đầu, Ngụy Công nói, là do nguyên thần xao động, nói không chừng lúc nào đó, nguyên thần sẽ rời thân thể mà chết."
Hoài Khánh thất kinh, nàng không có biết chuyện này, nên cũng không rút tay về ngay.
Lúc Phiếu Phiếu phân phó thị vệ đi thỉnh thái y, trở lại sân, thì thấy Hứa Thất An mặt đã tỉnh bơ đang phủi bụi trên người.
Hoài Khánh đáng ghét đứng bên thùng gỗ rửa tay.
"Ngươi không sao rồi à?" Phiếu Phiếu ngạc nhiên.
"Không sao, đau một hồi là hết rồi." Hứa Thất An mặt mày mệt mỏi khoát tay.
Phù, thiếu chút nữa là bị lật xe, may mà lão tử phản ứng nhanh, nếu không, để cho hai tỷ muội biết ta viết thư tình cho các nàng đều nhét cùng một loại cánh sen vào, Hoài Khánh sẽ không tha cho, thiện cảm Phiếu Phiếu dành cho cũng sẽ tuột về mo. Mình làm cú này quá đẹp, chẳng những ổn định được tay lái, còn nắm được tay nhỏ của Hoài Khánh, Hứa Thất An tự khen mình.
Hoài Khánh cúi đầu không nói lời nào, tay nhỏ bé bị bóp đỏ bừng, như còn vương nhiệt độ tay của Hứa Thất An.
Phiếu Phiếu nghi ngờ nhìn hắn.
Giải Các ở phía tây hoàng cung, cách khu vực cung uyển của các phi tử rất xa, là một tòa tứ hợp viện rất lớn.
Giờ này, các cung nữ đều đã rời khỏi Giải Các, đến các nơi của hoàng cung làm việc, chỉ còn một ma ma quản sự nằm trên ghế dựa phơi nắng đầu xuân.
Gương mặt đã có tuổi hiện ra rõ rệt dưới ánh mặt trời, cơ thể mập mạp đến biến dạng, tóc hoa râm, trên đầu chỉ cắm đơn giản một cây trâm ngọc.
"Dung ma ma, Dung ma ma"
Tiểu hoạn quan kêu mấy tiếng, lão ma ma mới từ từ tỉnh giấc.
Dung ma ma? !
Hứa Thất An bị đánh thức ký ức tuổi thơ, trong đầu vô thức hiện lên một câu kịch:
Hoàng thượng, ngài còn nhớ Dung ma ma ở ven hồ Đại Minh không. (Hoàng Châu cách cách)
"Hai vị điện hạ tới." Tiểu hoạn quan nói.
Dung ma ma định thần lại nhìn, quả đúng là hai vị công chúa xinh đẹp nhất trong cung, dắt tay nhau đại giá đến chơi.
Bà ta bật dậy với một tốc độ hoàn toàn không phù hợp với mình, vừa thi lễ, vừa chào: "Lão nô ra mắt hai vị điện hạ."
Hoài Khánh nhìn bà ta: "Bổn cung đi cùng Hứa đại nhân tới đây tra án, chuyện liên quan đến nữ thi mò lên được trong giếng hôm nay, ngươi biết cái gì, thì nói cái đó."
Dung ma ma gật đầu tức khắc.
Thấy vậy, Hứa Thất An không im lặng nữa, hỏi: "Thi thể là do ai vớt lên, phát hiện lúc nào?"
"Là tiểu Ngọc phát hiện, sáng nay nàng tới giếng múc nước, cảm thấy tiếng thùng rơi xuống nước không đúng, tiếng hơi trầm đục, nên bò xuống miệng giếng nhìn hồi lâu, ai da da, không ngờ là một cái thi thể." Lão ma ma vẻ rất kích động.
Hứa Thất An chỉ cái giếng đá dưới cây hòe: "Là cái giếng đó?"
"Đúng vậy."
Hắn đi tới bên giếng, nhìn vào trong, nước giếng rất sâu, một màu u tối, nước giếng trong veo như gương.
Với mắt nhìn của người bình thường, muốn phát hiện ra thi thể ở trong một cái giếng tối tăm thế này, quả thật cần phân biệt rất lâu.
"Hôm qua không ai phát hiện à?" Hứa Thất An cau mày.
Thời gian bị ngâm nước của thi thể cung nữ Hoàng Tiểu Nhu nhất định là quá 24 giờ.
"Nói tới chuyện này là lại thấy tức. Sáng nay phát hiện trong giếng có người chết, đám nha đầu chết tiệt mới nói, hèn gì ngày hôm trước lúc múc nước nghe thấy âm thanh là lạ" Lão ma ma nhắc tới chuyện này liền tức lên, mắng:
"Vậy mà không một đứa nào biết thò một con mắt xuống dòm, hại lão nô uống nước xác chết suốt hai ngày."
Phiếu Phiếu đầy vẻ ghét bỏ.
Khóe miệng Hứa Thất An giật giật: "Ma ma ngươi có biết Hoàng Tiểu Nhu đó không?"
Lão ma ma sửng sốt: "Vàng cái gì?"
Hứa Thất An nói: "Hoàng Tiểu Nhu."
Ma ma trợn to mắt: "Cái gì Tiểu Nhu?"
Hứa Thất An cả giận: "Ta không có giỡn mặt với ngươi, đừng có trả lời ta kiểu đó!"
Ma ma suy nghĩ rất lâu, bừng tỉnh hiểu ra: "Lão nô chỉ là muốn xác nhận cho kỹ thôi, Hoàng Tiểu Nhu đó lão nô biết, có biết."
Mắt Hoài Khánh sáng lên, đã hiểu lý do Hứa Thất An muốn tới Giải Các.
Đồng la nhỏ này đầu làm bằng cái gì, suy nghĩ nhanh vậy.
"Ngươi biết nàng ta?" Hứa Thất An nhắc nhở: "Nàng ta là cung nữ bên người Phúc phi, làm sao ngươi biết được?"