"Lão nô đương nhiên biết chứ, hồi trước Tiểu Nhu ở Giải Các mà, ba năm trước, Thanh Phong Điện thả ba cung nữ ra ngoài, thiếu người dùng, ta thấy nàng ta dáng dấp thanh tú, tay chân lại lanh lẹ, nên đề cử nàng ta qua đó."
"Lúc thi thể được vớt lên, ngươi có nhìn cái nào chưa?" Hứa Thất An đột nhiên hỏi.
"Nào dám nhìn, lão nô lớn tuổi rồi, không nhìn được người chết."
"À, vậy nói tiếp về Hoàng Tiểu Nhu đi."
Dung ma ma có lẽ đã lớn tuổi, nên tính tình thay đổi rất nhanh, đột nhiên nổi giận: "Con nha đầu chết tiệt đó rất là bạc bẽo, năm đó nếu không phải nhờ lão nô đề cử, nó có thể trở thành đại cung nữ bên người Phúc phi hay sao? Vậy mà bao năm nay, chưa lần nào trở về thăm lão nô.
"Đám không còn là nam nhân kia còn biết biếu cha nuôi, nữ nhân này lại bạc tình bạc nghĩa như vậy, là đứa làm cho người ta lạnh lòng nhất."
"Ma ma, đừng nói như vậy, ngươi lớn tuổi rồi, không chịu nổi bực bội giận dữ quá mức đâu." Hứa Thất An trêu chọc, nói tiếp:
"Lúc bổn quan nghiệm thi, phát hiện trên ngực trái của Hoàng Tiểu Nhu có một vết thương trí mạng, ngươi có biết về cái đó không?"
Dung ma ma suy nghĩ hồi lâu, vẻ đang nhớ lại: "Bị thương thì hình như là có, hình như là trước khi Tiểu Nhu được điều tới Thanh Phong Điện một năm, không biết tại sao, có một đêm, nàng ta tự cầm kéo đâm vào ngực mình.
"May mà cung nữ ở chung phòng phát hiện sớm, gọi thái y tới, mới cứu được mạng nàng ta."
Hứa Thất An và Hoài Khánh cùng cau mày.
Trong lời nói của lão ma ma có một điểm sơ hở, vết sẹo kia đi thẳng tới tim, là vết thương trí mạng, chi phí để chữa trị cho vết thương như vậy, một cung nữ không thể nào trả nổi.
"Có câu, đại nạn không chết nhất định có hậu phúc, Tiểu Nhu may mắn nhặt được cái mạng về, ngay năm sau là được đi Thanh Phong Điện, không cần phải làm tạp dịch nữa, nàng có dáng người thanh tú, vốn phải có cơ hội được bệ hạ lâm hạnh cơ."
Hứa Thất An nhớ lại cái mặt sưng phù của Hoàng Tiểu Nhu sau khi chết, khóe miệng giật giật.
Bất kể là ai cứu Hoàng Tiểu Nhu, thì có một việc là chắc chắn, đó là dưới tình huống bị chảy máu nhiều, thì thời gian để cứu được nàng ta là rất ngắn, vậy làm sao cái vị đứng đằng sau kia lại cứu được cung nữ này trong đêm khuya?
Trừ phi là luôn để mắt tới nàng ta.
Nếu Dung ma ma không nói dối, vậy thì vấn đề là nằm ở chỗ này.
"Cung nữ kia tên là gì?" Hoài Khánh vượt trước Hứa Thất An đặt câu hỏi, bổ sung: "Cung nữ ở chung phòng với Hoàng Tiểu Nhu ấy?"
"Hồi điện hạ, " Dung ma ma suy nghĩ hồi lâu, giọng không chắc chắn lắm: "Hình như tên là Hà Nhi?"
Hứa Thất An nhìn thấy con ngươi Hoài Khánh rõ ràng hơi co lại.
Nàng biết cung nữ Hà Nhi kia. Hứa Thất An thầm đoán.
"Ta hỏi xong rồi, hai vị điện hạ còn muốn bổ sung gì thêm không?" Hứa Thất An quay qua nhìn Hoài Khánh và Lâm An.
Lâm An phối hợp lắc đầu, Hoài Khánh thì dáng vẻ đầy tâm sự nặng nề, không trả lời.
Hứa Thất An đang định rút lui, đi thăm dò ngự dược phòng, Dung ma ma bỗng nói: "Vị đại nhân này, lão nô có đôi lời muốn nói với ngươi."
Vừa nói, Dung ma ma vừa đi sang chỗ khác.
Hứa Thất An đi qua theo, Dung ma ma nhìn đám người Hoài Khánh ở phía xa, quay qua nhìn Hứa Thất An, giọng thật lòng:
"Vị đại nhân này, ở trong thâm cung, chuyện cần che giấu thật ra rất nhiều, chỉ cần nhúng một chân vào, là sẽ bị lôi chìm xuống."
"Dung ma ma, để ta nói một cách đơn giản cho ngươi hiểu, ngươi giống như con đom đóm trong đêm ấy, tóc đã hoa râm, mặt đã có vết thâm, bụng đã phì bự, nhưng đối với ta vẫn rất hấp dẫn." Hứa Thất An thở dài.
Còn có bí mật gì thì nói cho ta nghe đi.
"Đại nhân nói chuyện thật là dễ nghe, chính vì thấy ngươi dáng dấp tuấn tú, nên mới nói những lời này với ngươi." Lão ma ma chậm rãi trở lại ghế nằm, không nói thêm gì nữa.
Hứa Thất An không đi, kinh ngạc: "Không còn gì nữa?"
Lão ma ma lắc đầu: "Lão nô biết không nhiều, chuyện ở trong thâm cung, không nên biết thì không biết."
Hừ, mụ già đáng chết, lãng phí tình cảm của ta! Ta còn tưởng bà biết cái gì cơ!
Theo suy nghĩ của Hứa Thất An, lão ma ma đã kéo hắn ra nói riêng, vậy nhất định là phái có một "Bí mật không thể nói" gì đó đang đợi hắn.
Kết quả chỉ có một câu cảnh cáo mà thôi!
Rời khỏi Giải Các, Phiếu Phiếu vẫn đứng chờ ở bên ngoài, nhưng không thấy Hoài Khánh đâu nữa.
"Trưởng công chúa đâu?"
Phiếu Phiếu không vui trợn mày: "Há mồm ngậm miệng toàn là Hoài Khánh Hoài Khánh, quên mình là người của ai rồi hả? Bổn cung đứng đây chờ ngươi, mà ngươi không nhìn thấy hả?"
Dưới ánh mặt trời, gương mặt trứng ngỗng mượt mà càng thêm mịn màng, gò má trắng muốt ửng hồng, như một khối ngọc đẹp trong veo, không có tì vết.
Lông mày nhướng lên, trong đôi mắt hoa đào lóng lánh sự không cam lòng.
Dù có đang nổi giận, thì nhìn cũng vẫn thấy đẹp nhiều hơn là giận.
"Cuối cùng Trưởng công chúa cũng đi rồi, không còn ai quấy rầy hai chứng ta nữa." Hứa Thất An vui vẻ.
Phiếu Phiếu nghe vậy, gương mặt ửng đỏ, chột dạ liếc nhìn thị vệ cách đó không xa, nhỏ giọng nói: "Cẩu nô tài, không cho phép ăn nói như vậy với Bổn cung."
Nàng là một công chúa chưa xuất giá, không chịu nổi sự công phá của những viên đại bác bọc đường, cứ nghe thấy câu nói chứa tình cảm nào, là lập tức vừa thẹn thùng vừa quẫn bách.
"Điện hạ quá khiêm nhường rồi, điện hạ giống như ánh hào quang trong bóng tối, rực rỡ sáng ngời, mặt trời cũng không che khuất nổi sự chói sáng của người." Hứa Thất An lập tức chuyển sang dạng nói khác, túm ngay lấy từ câu Lâm An công chúa vừa nói.
Phiếu Phiếu vừa vui vừa quẫn bách, còn có chút không biết làm sao, không biết bắt đầu từ khi nào, nàng dần không điều khiển nổi đồng la nhỏ này nữa.
Lúc mới giật được hắn từ tay Hoài Khánh, hắn rất biết điều rất biết nghe lời, thề thốt sẽ cắt đứt với Hoài Khánh, toàn tâm toàn ý làm trâu làm ngựa cho nàng.
Thời gian dần trôi, nàng phát hiện mình không điều khiển nổi người nam nhân này, ngoài mặt thì hắn nhún nhường cung kính, nhưng cứ tới lúc chỉ có hai người với nhau, là mình lại rơi ngay vào hạ phong.
Mà hết lần này tới lần khác, kiểu ở chung như vậy, nàng lại không hề bài xích. Phải biết là, dù có ngay trước mặt Hoài Khánh, nàng cũng là kỳ nữ tử quyết tranh lên trước.
Nghĩ tới đây, Phiếu Phiếu ngẩng cằm lên, chất vấn: "Sao lúc có Hoài Khánh không nói thế?"
Lời như vậy làm sao nói khi ở trước mặt cả hai người được! Nếu nói với Hoài Khánh, ta sẽ phải đổi sang loại câu khác: Điện hạ như đóa sen tuyết trắng ngần không tì vết trong gió tuyết, sắc đẹp của ngài nghiêng nước nghiêng thành, đôi chân ngọc thon dài thẳng tắp, bộ ngực đầy đặn 36D làm ta say mê…
Hứa Thất An đổi chủ đề: "Trưởng công chúa đi đâu thế?"
"Làm sao Bổn cung biết được!"
Phiếu Phiếu có vẻ muốn trợn mắt, nhưng nghĩ tới lễ nghi tu dưỡng, cố nhịn lại: "Chúng ta mau tới ngự dược phòng đi, tra án như cứu hỏa, không thể trễ nãi."
Hứa Thất An nhìn nàng, đoán: "Ngươi lo Hoài Khánh hủy chứng cớ à?"
Phiếu Phiếu giả vờ không nghe thấy, bước chân nhẹ nhàng đi trước, làn váy tung bay, cặp mông tròn nhỏ như ẩn như hiện.
"Lúc Thượng đế rải trí khôn xuống khắp nhân gian, chắc cô công chúa này giống với Linh Âm, trí khôn bị đánh văng đi mất, đối phó nàng dễ dàng hơn hẳn Hoài Khánh, chỉ có cái tính hay nũng nịu giận hờn, làm người ta khó lòng phòng bị." Hứa Thất An thầm nghĩ, phụng bồi công chúa đi ngự dược phòng.
Linh Bảo Các.
Đàn hương lượn lờ trong tĩnh thất, hai nữ tử có thân phận địa vị khác thường ngồi đối diện uống trà, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, vẽ lên mặt đất những ô ánh sáng chỉnh tề.
Ánh sáng bám lơ lửng trên hàng mi.
Lạc Ngọc Hành ngồi dựa lưng vào bồ đoàn có chữ "Đạo" bên trên, một tay cầm phất trần, một tay cầm ly trà, uống một hớp, hưởng thụ khẽ nheo mắt lại, hiện rõ hàng mi dày cong vút.
"Trà này của Nam Chi, đúng là khác với trà thường. Mỗi ngày mà được uống một bình, có là thần tiên ta cũng không làm." Lạc Ngọc Hành cảm khái.
Ngồi đối diện với Lạc đạo thủ, là một nữ tử mặc váy màu xanh, đầu cắm trang sức hoa mỹ, mang lụa mỏng che mặt.
Mặt nàng ta ẩn dưới lớp lụa mỏng, chỉ thấy được mơ hồ đường cong của gò má, một đôi mắt sáng long lanh, và hai hàng mày thanh tú.
"Trà này ba năm mới thành thục, chỉ làm ra được ba cân. Hơn nửa được cống vào trong cung." Nữ tử che mặt có giọng nói dịu dàng, đầy thành thục của phái nữ.
Nàng vén lớp lụa mỏng, nhấp một hớp trà, hỏi: "Gần đây kinh thành có chuyện gì thú vị không?"
Lạc Ngọc Hành bất đắc dĩ: "Tranh đấu trong triều ngươi không hứng thú, nhưng kinh tâm động phách nhất chả phải chỉ có chuyện này sao? Mấy chuyện án này nọ, từ án thuế bạc tới án Tang Bạc, thì ngươi đã nghe quá nhiều lần rồi, nơi này là kinh thành, lấy đâu ra lắm án thế mà kể cho ngươi."
"Không phải án Phúc phi vẫn chưa kết thúc à." Mắt nữ tử che mặt cong lên, như đang cười.
"Án này cũng vẫn do đồng la đó phụ trách điều tra, tình hình cụ thể thì ta không biết." Lạc Ngọc Hành uống ực hết ly trà, rót thêm cho mình ly nữa:
"Dù gì cũng là chuyện nhà của hoàng đế, nếu ngươi thấy hứng thú, thì tìm Hoài Khánh mà hỏi."
"Thôi, không có hứng nói chuyện với người hoàng thất." Nữ tử lắc đầu, nói tiếp: "đồng la đó ta đã thấy hai lần, có chút đáng ghét."
"Ngươi gặp hắn rồi?" Lạc Ngọc Hành sửng sốt.
Nữ tử che mặt "ừ", lấy ngón tay chấm nước trà, vẽ lên bàn một cái đầu heo, mắt cong lên, hừ hừ:
"Nhặt được túi hương của ta, mà không chịu trả."
Lạc Ngọc Hành gật đầu, theo đề tài nói: "Người này không tầm thường, rất được Ngụy Uyên thưởng thức, khuynh lực tài bồi. Rất có khả năng sau này Đại Phụng sẽ lại có một võ giả cao phẩm, tiền đồ vô lượng."
Dưới lớp lụa, nàng kia bĩu môi, không để ý lắm: "Đạt tới mức đấy á? Có Trấn Bắc vương ở đó, võ phu Đại Phụng cơ bản không ngóc đầu lên được đâu. Hắn chỉ là một đồng la mà thôi."
Lạc Ngọc Hành cười, đồng la kia thiên tư không tệ, vừa vặn được Ngụy Uyên thưởng thức, còn được người của Địa Tông chọn làm người giữ Địa Thư, nhưng anh hùng thiên hạ nhiều không đếm xuể, hắn chỉ là một trong những người xuất sắc trong số đó mà thôi.
"Nhưng ta rất thưởng thức năng lực phá án của hắn. Bao nhiêu án lớn như vậy, mà vẫn thong dong không sợ, thực là thú vị." Nữ tử che mặt nói.
Lạc Ngọc Hành đang định nói, gò má chợt ửng hồng lên, nàng ta nhíu mày, đặt ly trà xuống, nói khẽ: "Nam Chi, ngươi đi về trước đi."
Nữ tử che mặt nhìn nàng, khẽ gật đầu, đứng dậy đi tới cửa, thì quay đầu, bất đắc dĩ nói: "Nếu quả thực không ổn thì tìm Nguyên Cảnh Đế đi, hoặc là tìm một nam tử nào cũng được, tháng nào tà hỏa cũng đốt người, ta thật sự sợ ngươi sẽ biến thành một đãng phụ." (dâm phụ)
Lạc Ngọc Hành không để ý tới nàng, chân mày nhíu chặt hơn.
Nữ tử che mặt mở cửa tĩnh thất, đi ra mái hiên, theo con đường nhỏ trải đá xanh, rời khỏi viện.
"Phù"
Lạc Ngọc Hành phun ra một hơi thở nóng bỏng, chống bàn đứng dậy, lúc bộ ngực đầy đặn khẽ bị cạ vào bàn, nàng buột ra một tiếng rên rỉ mê người, hai chân nhũn ra, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.
Nàng lảo đảo rời khỏi tĩnh thất, gương mặt tuyệt đẹp đỏ ửng, ánh mắt sũng nước yêu kiều, quyến rũ như tơ.
Tõm!
Lạc Ngọc Hành tung người nhảy xuống cái ao nhỏ ở hậu viện.
Nước ao lạnh băng nuốt chửng cơ thể đầy đặn thành thục, mặt ao không ngừng rít lên ken két, kết thành một lớp băng cứng dày.
Nước lạnh lan ra tới tận núi giả và lương đình, khiến cả núi giả lẫn lương đình đều bị phủ một lớp băng mỏng, sáng long lanh.
Một khắc sau, nước trong ao dần tan rã, hơi nước ào ạt bốc lên, một luồng khí lăn lộn nổi lên mặt nước, sau đó nổ tung.
"ọc ọc ọc"
Ngày càng nhiều bọt khí cuồn cuộn toát ra, hơi nước càng lúc càng dày, cả ao nước như bị nấu sôi.
Quá trình này kéo dài hai khắc, mực nước hạ xuống mười mấy cm, ao nước sôi trào dần quay trở về tĩnh lặng, nhưng khí nóng vẫn quanh quẩn trên bầu trời hậu viện rất lâu vẫn không tiêu tán.
Lạc Ngọc Hành chui ra khỏi mặt nước, trâm cài đầu đã rơi mất, mái tóc đen nhánh dán chặt và gò má trắng muốt, sóng mắt yêu kiều quyến rũ, gò má đỏ gay như say, như mới vừa trải qua một phen mây mưa, xinh đẹp không tả nổi.
"Meo ~ "
Một tiếng mèo kêu êm tai vọng tới, một con mèo cam từ bên ngoài tường nhảy vào, nhẹ nhàng nhảy lên núi giả sau lưng Lạc Ngọc Hành, khéo léo ngồi xuống đó.
"Tà hỏa đốt người sẽ dần phá hủy đạo cơ, Lạc Ngọc Hành, nhiều nhất ngươi chỉ còn chống đỡ được ba năm nữa thôi." Mèo cam phun ra tiếng người, tiếng nói ôn hòa và tang thương.
"Sao sư huynh lại tới đây?" Lạc Ngọc Hành ngâm dưới nước, mắt khép hờ.
"Để chỉ cho ngươi con đường sáng." Mèo cam nói: "Ty Thiên Giám Thoát Thai Hoàn có thể hóa giải triệu chứng này cho ngươi, bây giờ là dục, tiếp theo còn có tham sân si hận, ngươi chịu nổi không.
"Ài, trong ba tông Đạo Môn, chỉ có Thiên Tông là không bị dính mệt mỏi của hồng trần. Có lẽ lý niệm của Thiên Tông mới là đúng."
Lạc Ngọc Hành mở mắt ra, cười lạnh: "Thiên Tông tuyệt tình tuyệt nghĩa, đồng hóa với thiên địa, không buồn không vui, không hận không yêu, dù có vũ hóa thành tiên, cũng sẽ mất đi bản thân. Đó là tà đạo."
Dừng một chút, nàng cau mày: "Sao ta không biết Thoát Thai Hoàn có thể hóa giải triệu chứng, nhưng Giám Chính xưa nay không thích Nhân Tông ta, nhất định sẽ không tặng đan."
Mèo cam không nhanh không chậm nói: "Hứa Thất An đã được dùng Thoát Thai Hoàn, dược liệu còn chưa tan hết, lấy máu của hắn làm thuốc dẫn, thuốc luyện thành tuy không thề bì bằng Thoát Thai Hoàn, nhưng cũng giúp đỡ được ít nhiều khi nguy cấp.
"Hắn nhất định sẽ cho bần đạo chút mặt mũi."
Lạc Ngọc Hành im lặng một lúc: "Ngươi hãy lo cho bản thân mình trước đi. Luồng ma tính ngươi phân hóa ra kia đã chiếm mất phần lớn sức mạnh của ngươi, dựa vào tàn hồn hiện giờ, muốn diệt ma e chỉ là mộng tưởng hảo huyền."
Mèo cam cười ha ha: "Đến lúc đó, còn phải nhờ sư muội ra tay tương trợ. Dĩ nhiên, đến khi ta có lòng tin phục ma, những người giữ mảnh vỡ Địa Thư hẳn cũng đã trưởng thành, sư muội chỉ cần ở một bên áp trận là được."
Lạc Ngọc Hành nhíu mày: "Sư huynh hẳn cũng biết, trừ phi bước vào Nhất phẩm, nếu không với trạng thái của ta, nếu bị nhân quả quấn thân, khả năng chỉ có mất mạng mà thôi."
"Nên, bước tiếp theo ta sẽ giúp sư muội bước vào Nhất phẩm."
Lạc Ngọc Hành quay phắt đầu qua, đôi mắt hừng hực nhìn mèo cam chằm chằm không nói lời nào.
"Sao sư muội không song tu với Nguyên Cảnh Đế?" Mèo cam giơ chân lên, chắc là định liếm móng, nhưng rồi lý trí chiến thắng bản năng.
"Khí vận của hắn không đủ." Lạc Ngọc Hành đáp.
Đây là lần đầu tiên nàng nói ra lý do không song tu với Nguyên Cảnh Đế.
Mèo cam chậm rãi gật đầu, "Nên ngươi chẳng qua chỉ mượn khí vận của hắn để áp chế nghiệp hỏa, chứ không tiến thêm bước xa hơn. Sau này thì sao? Sư muội nhất định đã có kế hoạch cho sau này rồi chứ?"
Lạc Ngọc Hành gật đầu: "Chờ tân quân lên ngôi."
Tân quân lên ngôi! Mèo cam bừng tỉnh, chợt cau mày: "Với quốc lực ngày càng suy nhược của Đại Phụng hiện giờ, đời sau còn tệ hơn đời trước, trong đám con cháu của Nguyên Cảnh Đế hiện giờ, không có kẻ nào đạt chuẩn, cái này ngươi còn rõ hơn ta."
Lạc Ngọc Hành cười, "Phục hưng không nhất định phải dựa vào quân vương, có người thợ chuyên chỉnh sửa chắp vá đất nước như Ngụy Uyên tồn tại, chỉ cần Nguyên Cảnh Đế băng hà, hắn vượt qua được sự thanh lọc, nắm tân quân trong tay, thì đế quốc sẽ từ chìm chuyển sang nổi, dần tiến lên cao."
"Nên ngươi định chờ quốc lực tương lai khôi phục, sẽ song tu với tân quân?" Mèo cam gật đầu, tiếp đó lắc đầu: "Chuyện này không nhanh được, nguyên nhân quốc lực Đại Phụng suy nhược không đơn giản, sau lưng có dính dáng rất lớn, cần phải suy nghĩ tỉ mỉ."
Lạc Ngọc Hành nhíu mày: "Bàn về bố trí sâu xa, sư huynh không thua Ngụy Uyên."
"Bần đạo cũng chỉ là đoán mà thôi, chuyện còn chưa rõ ràng." Mèo cam nói xong, lại nói: "Đúng rồi, Lý Diệu Chân muốn tới kinh thành."
"Ngươi gọi số bốn trở lại đi, hắn là đệ tử Nhân Tông, để hắn đối phó với Thánh nữ Thiên Tông là trách nhiệm phải làm."
"Giờ bọn họ đều là thành viên Thiên Địa Hội, để họ giết lẫn nhau không tốt."
Lạc Ngọc Hành ném cho lão một cái gáy cao ngạo lạnh lùng.
Cũng được, đến lúc đó đẩy Hứa Thất An ra, mèo cam thầm nghĩ.
Ngự dược phòng.
Thái giám quản sự lục trong tủ ra một quyển sách, đưa cho Hứa Thất An, giọng chói tai:
"Ghi chép thu chi của Ngự dược phòng năm năm là xử lý, đại nhân mà tới chậm mấy năm là không tra được nữa."
Trong thiên sảnh, Phiếu Phiếu cầm chén trà, mắt lúng liếng nhìn vào quyển sách.
Hứa Thất An tưởng nàng muốn xem, nói: "Công chúa tới xem này?"
"Bổn cung hơi đâu đi xem mấy thứ này, coi đau cả đầu." Nàng lảnh lót đáp trả.
Hứa Thất An rất không hiểu, một cô nương ngốc như Chử Thải Vi sao lại thành khuê mật của Hoài Khánh được nhỉ? Theo lý thuyết, không phải là người phân theo nhóm, vật hợp theo bầy sao?
Chử Thải Vi rõ ràng phải ở chung với Lâm An mới là đúng nhóm.
"Điện hạ thông minh hơn người, chỉ là thiên phú của nàng nằm ở chỗ khác mà thôi." Hứa Thất An mở sách ra, "Nhà ta có một cô muội muội, cũng thông minh tuyệt đỉnh như công chúa, chỉ là thiên phú không đặt vào việc học."
"Chứ đặt ở đâu?"
"Đặt trong thực đơn."
" "
Trong sách này ghi chép tất cả thu chi về dược của Nguyên Cảnh thứ ba mươi hai ở ngự dược phòng,
Theo thương thế của Hoàng Tiểu Nhu, dược có thể cứu được nàng ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nên muốn tìm ra rất dễ. Chỉ cần hỏi những loại đan dược có khả năng cải tử hồi sinh của ngự dược phòng, rồi lần theo thuốc để tìm, là tìm ra rất dễ.
Nhưng Hứa Thất An tìm cả một chung trà, cũng không tìm ra đầu mối nào.
"Năm Nguyên Cảnh ba mươi hai, Ty Thiên Giám và Linh Bảo Các đưa tới tổng cộng ba trăm sáu mươi bốn loại đan dược, tổng kết đếm bảy trăm tám mươi chín bình. Trong đó đan dược cấp giáp chỉ có ba loại, chia ra ở năm Nguyên Cảnh ba mươi hai, ba mươi ba, ba mươi sáu, được bệ hạ ban thưởng cho ngoại thần."
Hứa Thất An khép sách lại, nhìn Lâm An: "Không tìm được dược cứu Hoàng Tiểu Nhu."
Nghe vậy, Lâm An nghĩ nghĩ một hồi lâu, "Đan dược không phải tới từ ngự dược phòng?"
Hứa Thất An lắc đầu: "Nhìn khắp Đại Phụng, có thể luyện ra đan dược chỉ có Linh Bảo Các và Ty Thiên Giám, đan dược như vậy nhất định chỉ có thể tới từ hai nơi này.
"Hoàng Tiểu Nhu chỉ là một cung nữ, nếu sau lưng không có người cứu nàng, thì nàng ta hẳn đã phải chết rồi. Nhưng trong hậu cung, ai là người có thể không cần thông qua ngự dược phòng, đưa tay thẳng tới Ty Thiên Giám và Linh Bảo Các lấy đan dược?"
Câu trả lời chỉ có một: Nguyên Cảnh Đế!
Không thể là ông ta, ngự dược phòng là của Nguyên Cảnh Đế, cả hoàng cung đều là của ông ta, ngự dược phòng là nơi để ông ta lấy đan dược, ông ta chẳng có lý do gì đi vòng qua ngự dược phòng, cũng giống như thẻ lương của mình là để giữ tiền lương, mình hoàn toàn không cần phải mở thêm một cái tài khoản ngân hàng, len lén giữ tiền xài vặt. Hứa Thất An nghĩ tới một khả năng.