"Ngụy Công." Hứa Thất An ôm quyền.
Ngụy Uyên lúc này mới ngẩng đầu lên, chỉ vào vị trí bên cạnh Hoài Khánh, ôn hòa nói: "Ngồi đi."
Hứa Thất An ngồi xuống.
"Tối hôm qua bị đâm à?" Ngụy Uyên đưa bình trà cho Hứa Thất An, tỏ ý hắn tự châm trà.
Mới vừa cơm nước no nê, Hứa Thất An rót một ly trà, nhưng không uống, gật đầu: "Kẻ đứng sau màn có liên quan tới án Phúc phi, là người ở trong cung."
"Ngươi nghi ngờ là hoàng hậu?"
Ngụy Uyên nói quá thẳng, Hứa Thất An không biết trả lời thế nào, thận trọng nhìn Hoài Khánh.
Hoài Khánh vẫn không nhìn hắn, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Dáng vẻ của Trưởng công chúa bây giờ giống như nữ nhân đang đối mặt với đơn ly dị ấy... . Hứa Thất An thầm nghĩ.
"Hôm nay bệ hạ ở trong triều đã tuyên bố phế hậu, nguyên nhân là thủ phạm đứng phía sau án Phúc phi là hoàng hậu." Ngụy Uyên nói.
"? ? ?"
Hứa Thất An ngây ra sững sờ nhìn ông, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là: Mình đã ngủ bao lâu?
Làm sao vừa tỉnh dậy, lại có cái cảm giác cảnh còn người mất thế này, cứ như mình ngủ cả một thế kỷ vậy.
Án Phúc phi là do hắn tra, mỗi một bước mỗi đầu mối đều là hắn suy nghĩ, tìm tòi ra. Hắn còn chưa dám xác định hoàng hậu là hung thủ, Nguyên Cảnh Đế dựa vào cái gì?
Ông ta tưởng mình là Kha Nam hay là Địch Nhân Kiệt?
Câu nói tiếp theo của Hoài Khánh công chúa đã làm Hứa Thất An tiếp tục ngơ ngác.
"Mẫu hậu đã thừa nhận."
Cái gì? Nàng nói gì?
Hứa Thất An khoát tay, "Xin lỗi, ty chức muốn yên tĩnh một chút... ."
Hắn suy nghĩ thật lâu, hỏi dò: "Bệ hạ muốn phế hậu, nguyên nhân là thủ phạm thật sự đứng đằng sau án Phúc phi là hoàng hậu, và hoàng hậu đã thừa nhận?"
Tứ hoàng tử gật đầu.
"Có phải bị ép buộc không?" Hứa Thất An suy đoán.
"Không biết." Ngụy Uyên lắc đầu, đôi mắt chứa tang thương nhìn hắn, trầm giọng:
"Án Phúc phi là ngươi tự mình điều tra, bất kỳ đầu mối nào, chi tiết nào, thì đều không có ai hiểu rõ ràng hơn ngươi. Ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, trong đó có điểm khả nghi, không hợp lý nào không? Hôm nay hai vị điện hạ tới nha môn, trừ việc tới thương lượng với ta chuyện phế hậu, thì cũng có ý muốn thỉnh ngươi giúp đỡ.
"Bệ hạ vẫn chưa thu hồi kim bài của ngươi, chư công thì cần thời gian xác nhận chuyện này, ngươi vẫn còn thời gian để đi tìm hiểu vụ án này."
Hoài Khánh và Tứ hoàng tử cùng quay qua nhìn Hứa Thất An.
Tứ hoàng tử chắp tay: "Làm phiền Hứa đại nhân."
Hứa Thất An không trả lời hắn, quay qua nhìn Hoài Khánh.
Công chúa điện hạ như hoa sen tao nhã cũng đang nhìn hắn, "Thương thế thế nào?"
Nàng không hỏi chuyện vụ án, mà quan tâm vết thương của Hứa Thất An.
Nể mặt thật lòng nhận sai của nàng, ta không ly dị... . Hứa Thất An "ừ" một cái, "Tạ công chúa quan tâm, ty chức không sao."
Dừng một chút, nói tiếp: "Trong án Phúc phi, hoàng hậu quả thật có đầy đủ động cơ và lý do mưu hại Thái tử. Căn cứ đầu mối hôm qua ta tra được, thủ phạm thật phía sau cũng quả thật chỉ hướng vào hoàng hậu."
Tứ hoàng tử kích động cắt ngang: "Không thể nào, mẫu hậu không biết làm loại chuyện này."
"Điện hạ đừng nóng, ta còn chưa nói hết." Hứa Thất An nhìn Hoài Khánh, hỏi: "Bệ hạ có chứng cớ gì không?"
Hoài Khánh lắc đầu: "Không, là mẫu hậu tự mình thừa nhận."
Hứa Thất An cau mày: "Cái này thì kỳ quái, nếu bệ hạ không có chứng cớ, tại sao hoàng hậu phải thừa nhận? Nếu hoàng hậu cũng thừa nhận, vậy tại sao bà ấy còn phái người ám sát ta?"
Thế này gọi là suy luận phản biện.
Tứ hoàng tử thở dài: "Chính là vì không biết, nên mới đến tìm ngươi. Hứa đại nhân, ngươi phá nhiều kỳ án, nếu kinh thành còn có ai có thể trong thời gian ngắn tra ra chân tướng, trả lại trong sạch cho mẫu hậu, vậy thì chỉ có ngươi thôi."
Hứa Thất An uống một ngụm trà, chậm rãi nói: "Lúc ta mới bắt đầu nhận vụ án này, đã cảm thấy án Phúc phi có hai khả năng: Một, Thái tử quả thật rượu hậu loạn tính, hại chết Phúc phi.
"Hai, có người mưu hại Thái tử, mưu đoạt đông cung vị.
"Sau khi khám xét Thanh Phong Các của Phúc phi, ta có thể kết luận, Thái tử đúng là bị oan. Nên vụ án này là thuộc về khả năng thứ hai, có người muốn mưu hại Thái tử.
"Theo quan điểm đó tiếp tục đi tra, các đầu mối đều chỉ thẳng vào Hoàng hậu nương nương. Nói thẳng với hai vị điện hạ, ngay mới vừa rồi, ta cũng đang nghi ngờ hoàng hậu, nghi ngờ bà ấy là người phái thích khách ám sát ta.
"Nhưng sau khi biết hoàng hậu thừa nhận mình là thủ phạm thật sự đằng sau, thì ta lại chợt có nghi ngờ với vụ án này. Nếu mẫu hậu của ngài thật sự là người bày kế, vậy thì không phải chỉ đơn giản là mưu hại Thái tử, mà là một hòn đá hạ hai con chim.
"Nhưng ta có một nghi vấn, hoàng hậu luôn ẩn cư trong thâm cung không ra ngoài, Tứ hoàng tử cũng không phải là Thái tử, người vậy tại sao kẻ đứng phía sau lại chĩa mũi dùi vào hoàng hậu, mục đích của hắn là gì? Không thể là vị trí đứng đầu hậu cung được."
Làm người đứng đầu hậu cung của một hoàng đế đã hơn chục năm cấm dục, có ý nghĩa gì đâu?
Ngụy Uyên đặt ly trà xuống, thở dài: "Đầu tiên, Tứ hoàng tử bất kể có phải là Thái tử hay không, thì vẫn là trưởng tử của bệ hạ. Thứ hai, người đứng phía sau là hướng vào ta."
"? ? ?" Hứa Thất An ngơ ngác nhìn ông.
Ngụy Uyên trầm mặc một lúc, giải thích: "Ngụy gia và Thượng Quan gia là thế giao, hoàng hậu có họ là Thượng Quan."
Như vậy, nói cách khác, Ngụy Uyên và hoàng hậu là đồng minh về mặt chính trị, thuộc về ‘ngoại thích’ của hoàng hậu... . Hèn gì Hoài Khánh công chúa là nửa đồ đệ của Ngụy Uyên... . Nên vụ án Phúc phi, ngoài mặt là mưu hại Thái tử, nhưng thật ra là nhằm vào Ngụy Uyên?
Ngụy Uyên không hề nghi ngờ chút nào là nghiêng về Tứ hoàng tử đảng... Một vụ án Phúc phi mà giải quyết cùng một lúc cả Thái tử đảng lẫn Tứ hoàng tử đảng, lợi hại... Hứa Thất An thầm chậc lưỡi hít hà.
"Hôm nay trong triều, Phụ hoàng đã bãi nhiệm chức vị Hữu Ngự Sử của Ngụy Công." Hoài Khánh công chúa nói.
Ý, không hợp lý... . dù kẻ đứng đằng sau muốn thông qua việc vặn ngã hoàng hậu để làm suy yếu Ngụy Uyên, thì đó cũng là hạ gục đồng minh của Ngụy Uyên, gián tiếp làm suy yếu thế lực của Ngụy Uyên mới đúng.
Làm sao hoàng hậu xảy ra chuyện, Nguyên Cảnh Đế liền lập tức bãi nhiệm Ngụy Uyên? Làm thế cứ như kẻ đứng phía sau là Nguyên Cảnh Đế ấy... Chờ một chút, giả thiết hoàng hậu là kẻ phía sau mưu hại Thái tử, với ý đồ là nâng Tứ hoàng tử lên thành Thái tử.
Nguyên Cảnh Đế biết chuyện này, lập tức gõ xuống, đập Ngụy Uyên... Điều này cho thấy cái gì?
Cho thấy Nguyên Cảnh Đế rất kiêng kị Ngụy Uyên.
Hứa Thất An đột nhiên hiểu ra vì sao Nguyên Cảnh Đế lại chọn lập hoàng tử thứ xuất làm Thái tử, mà không phải Tứ hoàng tử do hoàng hậu sở sinh.
Hoàng hậu và Ngụy Uyên là đồng minh chính trị, nếu lập Tứ hoàng tử làm Thái tử, nếu đổi lại là mình, mình cũng sẽ ăn ngủ không yên.
Thu hồi tất cả suy nghĩ, Hứa Thất An dồn hết tâm tư vào vụ án, một lần nữa điểm lại toàn bộ tình tiết vụ án Phúc phi.
Trong suốt thời gian hắn suy nghĩ, cả phòng trà đều chìm trong im lặng, chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của bốn người.
"Thái tử uống rượu ở chỗ Trần quý phi xong, trên đường trở về gặp Hoàng Tiểu Nhu, được thỉnh tới Phúc phi Thanh Phong Điện... Thái tử lúc đó quả thật là có động tâm tư với nữ nhân này của phụ thân.
"Sau đó Phúc phi rơi lầu bỏ mạng, Thái tử thành nghi phạm, bị giam ở Đại Lý tự.
"Sau khi ta tra ra Phúc phi là bị hại chết, Thái tử là bị người mưu hại, ngày hôm sau, thi thể của Hoàng Tiểu Nhu được phát hiện ở trong Giải Các. . . . . quá trùng hợp, quá mức trùng hợp.
"Hèn gì lúc đó ta đã có cảm giác không đúng, Hoàng Tiểu Nhu là bị diệt khẩu chứ không phải tự sát, như vậy tại sao kẻ giết người lại chọn là Giải Các mà không phải là nơi khác?
"Nếu là giết người diệt khẩu, thì lén mang đi chôn tốt hơn là vứt xác trong giếng chứ. Mà cứ cho là thích vứt xác vào giếng, thì ở trong thâm cung, số lượng giếng ít nhất cũng hơn chục cái, có khi cả gần trăm cái, nhưng lại đi chọn một cái giếng nhiều người sử dụng, dễ bị phát hiện là Giải Các.
"Như vậy chỉ có một khả năng là cố ý, cố ý để cho chúng ta phát hiện ra sự liên quan giữa Hoàng Tiểu Nhu và hoàng hậu.
"Vậy… suy đoán lúc ban đầu của ta là sai? Hoàng Tiểu Nhu không phải hung thủ hại chết Phúc phi, nàng ta chỉ là đạo cụ, với mục đích để khiến chúng ta dồn tất cả mọi nghi ngờ vào hàng hậu?
"Không đúng, lừa Thái tử đi Thanh Phong Điện đúng là Hoàng Tiểu Nhu, Thái tử có thể nói dối, nhưng thị vệ đi theo hắn sẽ không nói dối, vì chuyện này kiểm tra rất dễ. Hơn nữa, có thể bố trí hiện trường, thầm phá hoại hàng rào, lại còn biết thói quen của Phúc phi, biết bà ấy thích ân ái với phu quân giả, tất cả những điều này phải là Đại cung nữ thiếp thân mới làm được.
"Nếu tất cả những việc này không phải hoàng hậu làm, tại sao bà ấy lại thừa nhận? Hay là có nguyên nhân gì, khiến bà ấy không thể không thừa nhận?
"Hoàng hậu đang sợ cái gì? Cái đó chắc chắn có liên quan tới vụ án này. Trong vụ án này có liên quan tới ba người, theo thứ tự là Phúc phi, Thái tử và cung nữ Hoàng Tiểu Nhu.
"Mà trong ba người này, người duy nhất có liên quan tới hoàng hậu là Hoàng Tiểu Nhu..."
Hoàng Tiểu Nhu? !
Đủ thứ suy nghĩ, suy đoán thoáng qua đầu Hứa Thất An, hắn kết hợp các đầu mối đã tìm ra, từng bước một xem xét lại vụ án.
Nghĩ tới đây, Hứa Thất An đột nhiên tỉnh ngộ ra gì đó, lôi mảnh vải màu vàng sẫm trong ngực ra.
Trên mảnh vải thêu một bông sen đỏ, và một hàng chữ: Mùa xuân năm Nguyên Cảnh thứ ba mươi mốt.
Hoài Khánh công chúa nhìn chằm chằm miếng vải: "Đây là đồ trong người cung nữ Hoàng Tiểu Nhu."
"Đúng!" Hứa Thất An gật đầu, đảo mắt nhìn ba người, cuối cùng nhìn Hoài Khánh, trầm giọng: "Điện hạ, chúng ta chỉ biết là hoàng hậu cứu Hoàng Tiểu Nhu, nhưng có hai điểm khả nghi, không biết ngài có nhận ra không."
Hoài Khánh lắc đầu.
"Thứ nhất, tại sao hoàng hậu phải cứu Hoàng Tiểu Nhu?"
"Mẫu hậu trước nay là người nhân hậu, vì cứu một người cung nữ, có tiêu tốn linh đan diệu dược cũng không phải là chuyện gì kỳ quái." Hoài Khánh nói.
Hoàng hậu có khả năng là người tốt, nhưng cái này không phải là trọng điểm... . . Hứa Thất An lắc đầu: "Vậy tại sao hoàng hậu phải chú ý tới cung nữ đó? Còn phái Hà Nhi của Phượng Tê Cung để ý tới nàng ta?"
"Bổn cung đã hỏi mẫu hậu, mẫu hậu không nói." Hoài Khánh cau mày.
"Thứ hai, tại sao cung nữ Hoàng Tiểu Nhu phải tự vận?" Hứa Thất An chỉ miếng vải vàng, trầm giọng: "Câu trả lời chính ở nơi này."