TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 349: Y học thường thức

Hoài Khánh khẽ nhăn mày, theo động tác của Hứa Thất An, nàng cũng quay qua nhìn miếng vải vàng, trong giọng nói thanh lãnh xen lẫn sự vội: "Ngươi phát hiện ra cái gì?"

Hứa Thất An nhún vai: "Ta đoán huyền cơ nằm ở trong mảnh vải này, nhưng ta không biết nó cất giấu thế nào."

Trong mắt Hoài Khánh hiện dấu "?", không hiểu thế sao vừa rồi hắn nói năng khí phách thế.

Ngụy Uyên cũng nhìn miếng vải vàng: "Đây là loại vải tần phi từ tam phẩm trở lên trong cung mới có."

Phẩm trật của phi tần trong hậu cung, đứng ở đỉnh chóp là hoàng hậu, hoàng quý phi, quý phi. Cỡ Phúc phi là có danh hiệu cố định, là chính nhất phẩm.

Xuống chút nữa, phu nhân, quý cơ, chiêu nghi vân vân, đều thuộc hàng chính tam phẩm.

Phân chia cấp bậc giai lệ trong hậu cung là điểm mù kiến thức của Hứa Thất An, nhưng vấn đề này không lớn, hắn hỏi: "Cho nên, tại sao một cung nữ lại có loại vải này?"

Tứ hoàng tử trả lời: "Hoặc là được quý nhân ban thưởng, hoặc là trộm."

Hứa Thất An gật đầu.

Ngụy Uyên cầm mảnh vải lên, ngắm nghía kỹ lưỡng những chữ thêu trên đó: "Mùa xuân năm Nguyên Cảnh thứ ba mươi mốt. . . . ."

"Năm đó có xảy ra chuyện gì à? Ý ty chức là ở trong cung ấy." Hứa Thất An động linh cơ, hỏi thẳng.

Đây là linh cảm hắn có được từ vụ hoàng hậu bị phế lần trước.

Năm Nguyên Cảnh mười ba, hoàng hậu bị đánh vào lãnh cung.

Năm sau Ngụy Uyên xuất chinh, đánh thắng Man tộc phương bắc khải hoàn trở về, hoàng hậu từ trong lãnh cung đi ra, nếu không biết được chuyện này, Hứa Thất An có nghĩ nát óc, cũng chỉ có thể đoán Nguyên Cảnh Đế lưu luyến tình xưa, ân xá cho hoàng hậu.

Cho nên, cung nữ Hoàng Tiểu Nhu giữ lại mảnh vải, thêu chữ năm Nguyên Cảnh ba mươi mốt, có lẽ là đầu mối tìm ra một chuyện lớn gì đó chăng.

Ngụy Uyên và Hoài Khánh cùng lắc đầu.

"Cố nhớ thêm tí đi?" Hứa Thất An không cam lòng.

Hai người vẫn lắc đầu.

Được rồi, hai đại học phách liên thủ bác bỏ, vậy khả năng cao là không khả năng. Cho nên, chỉ là một cung nữ, làm sao có thể có liên quan tới đại sự kiện gì chứ.

Hứa Thất An cà đầu lưỡi, có chút hưng phấn.

Án Phúc phi tra đến lúc này, đã tiến vào giai đoạn khó khăn giả, tất cả các đầu mối trước đó đều do kẻ đứng đằng sau cố ý ném ra, chứ độ khó của bản thân vụ án thì không lớn.

Nói cách khác, cho dù không phải hắn nhận vụ án này, thì người khác cũng có thể tra được, khác nhau chỉ là thời gian dài hay ngắn.

Nhưng lúc này, nhảy ra một kẻ đứng phía sau dẫn dắt, cuối cùng cũng tới lúc Hứa-ăn-miễn-phí là hắn đại triển thân thủ.

Khoan đã... .

Trong đầu Hứa Thất An bỗng có một tia chớp xẹt qua, nhớ ra một chi tiết hắn đã bỏ sót.

Hắn dựng thẳng lưng lên, mặt nghiêm túc: "Ngụy Công, ty chức có chuyện muốn thỉnh giáo."

Thấy đồng la nhỏ nghiêm trang như thế, Ngụy Uyên đặt ly trà xuống, giọng ôn hòa: "Nói."

"Trước khi ty chức hồi kinh, án Phúc phi luôn bị kéo dài không xử lý, ba ty đều từ chối, không muốn đi kiểm tra. Nếu, ty chức thật sự không còn sống, có phải vụ án này sẽ được phán là do Thái tử gây nên không?"

Lúc đầu, Hứa Thất An nghĩ là án này dính dáng quá nhiều, nên ba ty mới không muốn nhận, nên đến khi hắn sống lại, vừa vặn liền quăng cục nợ này cho hắn.

Ngày đó khi gặp Thái tử, Đại Lý Tự Khanh cũng từng ám chỉ trào phúng rằng hắn là con chốt thí.

Ngụy Uyên lại cầm chung trà lên ly, không nhanh không chậm uống một hớp: "Hôm nay bệ hạ muốn phế hậu, ba ty và chư công không đồng ý, cho là trước hết nên làm ba ty xác nhận, sau đó mới thương lượng chuyện phế hậu. Không phải là bệ hạ cứ nói phế là phế.

"Suy nghĩ của chư công chỉ có ba điểm: Một, phế hậu là chuyện quan trọng, phải có quy trình, không thể khinh suất. Hai, chư công căm ghét loại rắc rối bất ngờ kiểu này, nó khiến họ có cảm giác mình không nắm được triều chính. Ba, họ cần thời gian để tính toán những việc sau khi phế hậu."

Cho nên, quân với thần, từ xưa chính là đối thủ đấu cờ... . Hứa Thất An biết, "Cho nên, chuyện Thái tử cũng là như vậy?"

Ngụy Uyên gật đầu: "Chuyện Thái tử liên quan đến nền tảng lập quốc, há là bệ hạ nói ba ngày thì ba ngày? Ba ty không phải là không tra, mà là nói với bệ hạ, họ cần thời gian."

"... Cho nên, thật ra thì căn bản không cần ta, cho dù ta không trở về, chẳng tới mấy ngày, cũng sẽ có người nhận lấy vụ án này. Sau đó căn cứ đầu mối thủ phạm thật đằng sau cung cấp, theo đúng lộ trình, từng bước tra ra, chỉ hướng lên đầu hoàng hậu?"

Lời Hứa Thất An làm Tứ hoàng tử kinh ngạc trợn to mắt.

Ngụy Uyên thì trầm ngâm suy nghĩ.

"Cho nên, đêm qua ngươi bị tập kích, là bởi vì kẻ giật dây không muốn ngươi tra thêm nữa. Hắn sợ." Hoài Khánh công chúa gãi đúng chỗ ngứa, nói ra suy đoán trong lòng Hứa Thất An.

"Sợ?" Tứ hoàng tử không hiểu.

"Hứa đại nhân sống lại, vượt qua dự liệu của kẻ giật dây, mà thanh danh của hắn quá vang dội, kẻ giật dây không dám để hắn tiếp tục tra nữa. Vì vậy, khi đầu mối chỉ hướng mẫu hậu, kẻ giật dây liền lập tức phái sát thủ, định diệt Hứa đại nhân."

Hoài Khánh giải thích cho bào huynh.

"Thì ra là như vậy."

Tứ hoàng tử hỏi: "Vậy chúng ta bây giờ tra làm sao?"

Ngụy Uyên và Hoài Khánh không nói lời nào, quay qua nhìn Hứa Thất An.

Họ đều là người thông minh, nhưng tra án thì phải dựa vào nhân sĩ chuyên nghiệp.

Như Hứa Thất An thường cảm thấy chỉ số thông minh của mình có thể so với Albert Einstein, nhưng cũng phải thừa nhận, cái loại chuyện nhỏ như tạo bom nguyên tử, thì hắn còn kém trăm triệu điểm, phải nhờ vào nhà khoa học chuyên nghiệp thôi.

Thấy ba người nhìn mình, trinh sát Hứa Ninh Yến trầm giọng nói: "Bổn quan, muốn khai quan nghiệm thi."

... . . .

Hoàng cung.

Tứ hoàng tử và Hoài Khánh công chúa đưa Hứa Thất An vào cung, xe ngựa chạy vào cửa cung, Hứa Thất An vén rèm lên, đề nghị:

"Vẫn nên thông báo cho tiểu công công kia, dù gì đây cũng là quy củ bệ hạ quy định cho ta."

Tứ hoàng tử nghĩ nghĩ, vuốt cằm: "Không sai, Hứa đại nhân đúng là một người tuân thủ kỷ luật, một lòng trung thành với Đại Phụng, với phụ hoàng."

Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là cẩn thận mà thôi... . Hứa Thất An cảm động nói: "Tứ hoàng tử thật là có con mắt tinh tường biết nhìn người."

Hoài Khánh trên xe ngựa khác, công chúa chưa xuất giá không thể đi chung xe với nam tử thanh niên.

Nếu không có tên đại cữu ca (anh vợ) chướng mắt Tứ hoàng tử này, có lẽ Hứa Thất An sẽ mặt dày dò xét, đòi đi cùng với công chúa điện hạ.

Tứ hoàng tử liền phái người cho đi trước thông báo, một khắc sau, tiểu công công mặc phi ngư phục màu lam nhạt chạy như bay tới.

Hắn nghi hoặc nhìn Hứa Thất An: "Hứa đại nhân, không phải vụ án đã kết thúc rồi sao?"

Hứa Thất An trả lời: "Bệ hạ một ngày chưa thu hồi kim bài, Bổn quan sẽ tiếp tục tra án."

"Được, được rồi. . . . ."

Tiểu hoạn quan thật ra không hề muốn tiếp tục làm công việc xui xẻo này, hắn còn muốn sống thêm mấy năm.

Nhưng Hoài Khánh và Tứ hoàng tử cũng ở ngay đó, hắn không dám từ chối, rất bất đắc dĩ đi theo Hứa Thất An tới hầm băng.

Tới gần hầm băng, Hứa Thất An bỗng phân phó: "Ngươi đi thỉnh một lão ma ma tới đây."

Đuổi tiểu hoạn quan, Hứa Thất An, Hoài Khánh công chúa và Tứ hoàng tử vào hầm băng, thấy thi thể của cung nữ Hoàng Tiểu Nhu.

Vết giải phẫu trên cổ và ngực nàng ta đã được vá lại.

"Bệ hạ đã cho nghiệm thi lần nữa." Hứa Thất An nhìn chằm chằm thi thể Hoàng Tiểu Nhu.

Nhìn thi thể sưng phù, nhợt nhạt, Tứ hoàng tử liên tục cau mày, khẽ quay mặt đi.

"Ngươi còn phải nghiệm cái gì?" Hoài Khánh mặt không đổi sắc hỏi.

"Còn nhớ hôm qua lúc nghiệm thi, ty chức có nói với điện hạ "Quy củ" không?" Hứa Thất An gọi hoạn quan quản lý hầm băng tới: "Đưa nàng ta ra ngoài sân, trong này ánh sáng quá mờ."

Hoài Khánh sửng sốt, sau đó liền hiểu ý Hứa Thất An, đôi má trắng muốt ửng đỏ.

Nàng biết Hứa Thất An muốn làm gì.

Hai hoạn quan từ bên ngoài đi vào, khiêng tấm ván rời khỏi hầm băng, mang thi thể ra đặt ngoài sân, ngay dưới ánh mặt trời.

Hứa Thất An để thi thể nằm dưới ánh nắng một lúc, đến khi tiểu công công dẫn một lão ma ma tới, Hứa Thất An nhìn một cái, liền vui vẻ.

Vì đó chính là lão ma ma còn giàu kinh nghiệm hơn hắn kia.

Lão ma ma thấy Hoài Khánh và Tứ hoàng tử, liền vội hành lễ.

Tiếp, nhỏ giọng oán trách Hứa Thất An: "Vị đại nhân này, sao lại gọi lão nô tới nghiệm thi, lão nô đâu phải là ngỗ tác suốt ngày nghiệm tới nghiệm đi, cơm cũng không ăn nổi."

Đi tới gần, nhìn thấy đó là một nữ thi sưng phù xấu xí, lão ma ma "A" một tiếng, che mắt lại: "Không nghiệm được không nghiệm được, cầu đại nhân đừng làm khó lão nô."

Tứ hoàng tử nhướng mày, đang định mở miệng khiển trách, Hứa Thất An liền khoát tay, móc một miếng bạc vụn chừng năm tiền, đặt trong lòng bàn tay, xòe bàn tay ra, cười: "Ma ma, có nghiệm được không?"

"Lão nô rất vui ra sức vì đại nhân." Lão ma ma mặt mày hiền lành: "Đại nhân muốn nghiệm cái gì?"

Hứa Thất An chỉ nữ thi, "Nghiệm nàng ta có còn trinh trắng hay không."

Lão ma ma lấy vải thô bọc tay lại, tách hai chân nữ thi ra...

Tứ hoàng tử và Hoài Khánh cùng xoay người, không nhìn.

Đại khái mười mấy giây sau, hai người nghe lão ma ma "Ý" một tiếng: "Nữ nhân này không phải xử nữ."

Không phải xử nữ... Hoài Khánh và Tứ hoàng tử nhìn nhau, vừa kinh ngạc vừa kinh hãi.

Cái gọi là hậu cung giai lệ ba ngàn người, có nghĩa trong ba ngàn người, là tính cả cung nữ.

Các triều đại, các ví dụ hoàng đế lâm hạnh cung nữ xảy ra khắp nơi, Đại Phụng khai quốc năm trăm năm, trong lịch sử phi tử có xuất thân cung nữ không phải là số ít.

Hoàng Tiểu Nhu mặc dù là một cung nữ tầm thường, nhưng về bản chất nàng ta là nữ nhân thuộc về hoàng đế, là tài sản riêng của Nguyên Cảnh Đế.

Tất cả nữ nhân trong hậu cung đều là của hoàng đế. Được lâm hạnh hay không là một chuyện, nhưng chế độ chính là như vậy.

Mắt Hứa Thất An sáng lên, như đã chứng thực được một suy đoán nào đó, hắn nhảy tới trước một bước: "Ma ma, ngươi nhìn thêm chút nữa, có phải nàng ta từng có thai không."

"Cái này ..." Lão ma ma liếc nhìn nữ thi sưng phù, cái mặt già nua nhăn thành một cục: "Lão nô cũng không nhìn ra."

Vậy cần ngươi có ích lợi gì, trả bạc lại cho ta... . Hứa Thất An thầm mắng, do dự rồi thở dài: "Được rồi, vì thành công, để ta tự làm."

Thế là, hắn thay lão ma ma, tách hai chân nữ thi ra.

... . .

Một khắc sau, trong sân, Hứa Thất An thò tay vào thùng nước, không ngừng kì cọ chà xát, một cục xà bông hình vuông bị hắn vần vò tới mức khiến nó càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.

Trưởng công chúa Hoài Khánh đứng một bên, gió lạnh thổi tung váy nàng, thổi bay tóc nàng, băng thanh ngọc khiết, mỹ lệ tuyệt sắc.

"Ngươi còn phải vò bao lâu?"

Giọng Hoài Khánh mang vẻ không biết làm sao.

"Vò tới khi thay một lớp da mới." Hứa Thất An tức giận nói.

Mặc dù ngón giữa và ngón áp út của hắn cũng từng lăn lội trong bùn sình ngoài đường, nhưng chúng chưa bao giờ bị tức tưởi tới như vậy.

"Đều do lão ma ma đó, bản lãnh không bao nhiêu, còn tham năm đồng bạc của ta, điện hạ ngươi thanh toán lại cho ta đi."

Hoài Khánh tự động bỏ qua mấy lời lao tao của hắn, hỏi: "Ngươi nói nghi ngờ nàng ta từng có thai, có căn cứ gì?"

"Cái này thì quá lắm, nữ tử sau khi có thai, bụng và bắp đùi sẽ xuất hiện những vết rạn, gọi là vết rạn do mang thai."

"Nếu là như vậy, vừa rồi, sao lão ma ma kia không nhìn ra?"

"Nếu được chăm sóc tốt, vết rạn mang thai sẽ dần biến mất. Vết rạn mang thai trên người Hoàng Tiểu Nhu rất là nhạt, hơn nữa thi thể còn bị ngâm nước sưng phù, làm vết rạn bị biến dạng rất khó nhận ra. Ngay cả ty chức cũng không dám chắc chắn, chắc là lão ma ma cũng vậy." Hứa Thất An vừa rửa tay, vừa giải thích:

"Còn một điểm nữa, hôm qua lúc nghiệm thi, ta đã cho điện hạ nhìn thấy vết sẹo dưới vú của Hoàng Tiểu Nhu... . Còn nhớ động tác của ta không."

Hứa Thất An làm một động tác bợ cái gì đó nâng từ dưới lên.

Hoài Khánh có chút ngượng ngùng, người này, luôn làm ra chút hành vi vô lễ trước mặt nàng.

Dù nàng có không câu nệ tiểu tiết tới đâu đi nữa, thì nàng cuối cùng cũng vẫn là công chúa chưa xuất giá mà.

"Dĩ nhiên, những nữ nhân có dị bẩm thiên phú cũng có thể đạt tới kích thước cỡ đó, cho nên điều này chỉ mang tính tham khảo." Hứa Thất An thầm bổ sung thêm trong lòng:

Điện hạ ngài chính là loại nữ nhân có dị bẩm thiên phú đó đó.

"Vậy ngươi vừa rồi tại sao phải tự mình nghiệm thi?" Hoài Khánh hỏi, nếu chỉ vì hai điều kia, Hứa Thất An căn bản đâu cần phải tự thân xuất thủ.

Hứa Thất An im lặng.

Có sinh con hay chưa, ngoài vết rạn mang thai, thì còn phải căn cứ vào hình dạng tử cung để phán đoán.

Cái vấn đề này rất khó trả lời, vì quá học thuật, như lúc đầu hắn dạy Hứa Linh Âm sau khi bé trai và bé gái lớn lên, chúng sẽ trở nên khác nhau, dùng từ thông tục dễ hiểu là, già trẻ đều như vậy.

"Nữ tử trước khi sinh con, không khác gì chim non gào khóc đợi ăn, miệng luôn há ra. Sinh con rồi, thì hài lòng, nên miệng sẽ khép lại." Hứa Thất An cẩn thận chọn lời.

"? ? ?" Hoài Khánh mờ mịt nhìn hắn.

Hứa Thất An gãi đầu: "Công chúa, từng coi y thư chưa?"

Hoài Khánh nhìn hắn, lạnh lùng: "Hôm qua lúc nghiệm thi, đột nhiên ngươi đau đầu khủng khiếp, bổn cung lúc đó bắt mạch cho ngươi đã nói, ta tinh thông y thuật."

"À à, vậy thì đơn giản." Hứa Thất An vỗ tay, cười: "Nữ tử chưa sanh dục, hình dáng tử cung sẽ là hình chữ "O", sau khi sanh rồi, sẽ biến thành hình chữ "nhất"."

Cái giải thích này, Hoài Khánh công chúa vốn thông tuệ chỉ vài giây là hiểu, chỉ là vừa rồi hắn dùng mấy từ ngữ quá là chó má, nên Hoài Khánh mới không thèm để ý tới hắn.

Tứ hoàng tử không thông y thuật cái hiểu cái không, cảm khái nói: "Hứa công tử bác học đa tài thật."

Chút kiến thức này, là do kiếp trước Hứa Thất An gặp phải một cái án giết người vì tình, người chết là một cô gái chân đạp hai thuyền, trở thành ca hậu có vết nhơ.

Nhân viên nghiệm xác giải phẫu thi thể lúc đó nói: Mày đừng thấy cô ta chưa kết hôn mà nhầm, thật ra từng bỏ thai rồi.

Lúc ấy Hứa Thất An được sung làm trợ thủ liền nói: Người kinh nghiệm đầy mình chỉ em với.

Vì vậy nên mới biết chút kiến thức này.

"Ta đã cho người điều tra Hoàng Tiểu Nhu, nàng ta vào cung năm Nguyên Cảnh hai mươi tám... ." Hứa Thất An nhìn hai điện hạ.

Lời ngầm là, có người đào góc tường Nguyên Cảnh Đế.

Năm Nguyên Cảnh hai mươi tám, lão hoàng đế đã cấm dục tu đạo, ngay cả hoàng hậu nghiêng nước nghiêng thành, Trần quý phi phong hoa tuyệt đại mà còn không chạm, làm sao có thể chạm vào một cung nữ nho nhỏ?

"Là ai?" Tứ hoàng tử trầm tư.

Hứa Thất An yên lặng nhìn hắn.

"Ngươi nhìn Bổn cung làm gì?" Tứ hoàng tử cảm giác bị xúc phạm.

Hứa Thất An thu hồi ánh mắt, phân tích: "Tìm người này thật ra rất dễ, chỉ cần thỏa mãn hai điều kiện: Một, là người có thể tự do ra vào hậu cung, người trong tông thất là phù hợp nhất với ý này.

"Hai, là người rất to gan, không biết sợ, nếu không đã không dám ra tay với cung nữ."

Lúc này, Hoài Khánh đột nhiên nói: "Hoàng huynh, Bổn cung có lời muốn nói với Hứa đại nhân."

Tứ hoàng tử nhíu mày, nhìn bào muội, chậm rãi gật đầu: "Bổn cung đi trước."

Đưa mắt nhìn Tứ hoàng tử rời khỏi, Hoài Khánh lạnh lùng liếc tiểu hoạn quan tai mắt của Nguyên Cảnh Đế.

"Cút ra ngoài."

Tiểu hoạn quan cúi đầu, không nói tiếng nào rời khỏi.

Mọi người đi cả rồi, Hoài Khánh nhìn chằm chằm Hứa Thất An, vẻ mặt nghiêm túc: "Hứa đại nhân, Hoàng Tiểu Nhu tự vận, mẫu hậu nhận tội, hơn phân nửa có liên quan tới người nam nhân này."

Hứa Thất An khuấy tay trong thùng nước, mắt thất thần, không tiêu cự, "Công chúa quá chủ quan rồi, tra án nhất định phải tỉnh táo, dựa vào đầu mối để đặt ra giả thiết. Chúng ta bây giờ phát hiện Hoàng Tiểu Nhu đã từng có thai, giả thiết người nam nhân đó không phải bệ hạ, mà người khác.

"Giả thiết Hoàng Tiểu Nhu tự vận, Hoàng hậu nương nương cứu nàng ta, nhận tội, cũng là bởi vì người nam nhân kia. Như vậy, hắn còn cần phù hợp một điều kiện nữa:

"Người nam nhân này có quan hệ thân mật với Hoàng hậu nương nương, nhưng không quan hệ gì nhiều với bệ hạ, nên hắn có thể ra vào hậu cung, nhưng nếu làm ra họa loạn hậu cung, bệ hạ sẽ không chút do dự chém hắn.

"Tứ hoàng tử là trưởng tử của bệ hạ, dù có làm nhục cung nữ, bệ hạ có giận thế nào đi nữa, cũng sẽ không đến nỗi giết hắn. Hoàng hậu dĩ nhiên không lý do để "Nhận tội" thay, bởi vì không cần thiết."

Nói tới chỗ này, hắn ngẩng đầu lên, đối mắt với Hoài Khánh: "Trong lòng Điện hạ đã có ứng cử viên chưa?"

Hoài Khánh trầm mặt, giọng lạnh lùng: "Ta nhớ đến một người."