TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 350: Chân tướng (1)

Cầu ngọc phiếu!!!

Quả nhiên, nam nhân có thể được hoàng hậu coi trọng như vậy, cam tâm bị đánh vào lãnh cung cũng phải bảo vệ, thân là nữ nhi, không thể nào chút đầu mối Hoài Khánh cũng không biết.

Nếu ta là Sherlock Holmes, Hoài Khánh ngươi chính là con riêng... . Hứa Thất An gật đầu, hỏi tới: "Là ai?"

Gương mặt trong trẻo lạnh lùng của Hoài Khánh không chút cảm xúc, giọng cũng lạnh lùng hờ hững, khạc ra hai chữ: "Quốc cữu."

Hai chữ "Quốc cữu" như chìa khóa giải ra bài toán, giúp Hứa Thất An lập tức sáng tỏ thông suốt, hiểu hết tất cả mọi đầu mối, cuối cùng cũng rõ ràng toàn bộ vụ án Phúc phi.

"Vị quốc cữu này hẳn là bào đệ hay bào huynh của hoàng hậu nương nương nhỉ." Hứa Thất An chậc lưỡi.

Cũng chỉ có anh em ruột thịt, mới có thể khiến hoàng hậu tình nguyện gánh tội lên người cũng phải bảo vệ hắn.

Hoài Khánh công chúa khẽ gật đầu, "Quốc cữu là bào đệ của mẫu hậu, một kẻ phú hào háo sắc vô học, đam mê sắc đẹp. Cung nữ Phượng Tê Cung rất ghét hắn, vì lần nào hắn tới thăm mẫu hậu, cũng táy máy tay chân với họ."

Trong lời, có vẻ rất ghét người thân cữu cữu kia.

"Đến lúc này, Bổn cung mới nhớ tới một vài chuyện. Quốc cữu trước kia thỉnh thoảng sẽ vào cung thăm mẫu hậu, nhưng mấy năm trước, bỗng nhiên không tới nữa. Bây giờ nghĩ lại, mới hiểu ra là chuyện gì xảy ra."

Ngoài tông thất, người nhà của hoàng hậu, hoàng quý phi, quý phi, cũng có thể vào cung thăm các nàng, chỉ cần báo trước cho trong cung biết.

Hứa Thất An ngồi chồm hổm dưới đất, tay nhúng trong thùng nước, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, lẩm bẩm:

"Cung nữ Hoàng Tiểu Nhu bị quốc cữu gia cường bạo, dẫn tới có thai, nên mới muốn tự vận, nhưng hoàng hậu đã cho người để ý, kịp thời phát hiện, cứu nàng ta….. . Không đúng, không phải như vậy."

Hoài Khánh cúi đầu nhìn mũi chân, nói khẽ: "Không phải ngươi bảo nàng ta đã sanh đứa bé sao, là sanh non đúng không, có phải sanh non cũng sẽ. . . . . khiến tử cung khép lại không?

"Cung nữ có thai không thể qua mặt được mọi người, nhưng Hoàng Tiểu Nhu vẫn tồn tại tới lúc này, cho thấy đứa bé không hề được ra đời."

Hứa Thất An "Ừ" một tiếng: "Ba bốn tháng sẽ bắt đầu có vết rạn, tử cung sau khi sanh non sẽ khép lại. Ta nghiêng về khả năng hoàng hậu cho nàng ta sảy thai hơn, bởi vì đứa trẻ đó không thể sinh ra được, nếu không quốc cữu sẽ toi đời."

Hoài Khánh gật đầu: "Cho nên, cung nữ Hoàng Tiểu Nhu ghi hận trong lòng, bắt tay với kẻ giật dây, bề ngoài mưu hại Thái tử, thực ra là muốn hại hoàng hậu và Ngụy Công?"

"Nếu là như vậy, thì Hoàng Tiểu Nhu với Hoàng hậu nương nương có thể nói là hận thấu xương, ừ, cũng đúng, mối thù giết con mà. Nhưng ta luôn có cảm giác không đơn giản như vậy."

"Ý ngươi muốn hỏi cái gì?"

"Điện hạ quả nhiên thông minh... tại sao Hoàng hậu nương nương không giết Hoàng Tiểu Nhu đi, như vậy là sạch sẽ rồi."

"Mẫu hậu đúng là hiền từ yếu lòng." Hoài Khánh tiếc nuối lắc đầu, nhìn nét mặt nàng, có vẻ vừa tiếc vừa thương.

Nhìn như vậy, hoàng hậu có vẻ là một nữ tử mềm lòng... . Nếu đổi thành Hoài Khánh, hẳn lúc đó đã giết Hoàng Tiểu Nhu, cắt đứt hậu hoạn... . Hoài Khánh là một nữ nhân có thể thành đại sự, điều này mình có thể xác nhận. Hứa Thất An giơ tay lên muốn sờ cằm, đưa đến một nửa lại dừng lại, lại nhúng tay vào thùng nước, nói:

"Vậy vụ án đã rõ rồi, hoàng hậu nhất định cũng để ý tới án Phúc phi, khi bà ấy phát hiện người sát hại Phúc phi chính là Hoàng Tiểu Nhu, ngày đó Bổn quan tới tìm bà ấy chất vấn, bà ấy liền hiểu ngay, kẻ giật dây định dùng quốc cữu để mưu hại mình.

"Đây là dương mưu, hoặc là hy sinh quốc cữu, hoặc là hy sinh bản thân. Nhưng, như đã nói, Hoàng hậu nương nương quả là một đỡ đệ mà."

Hoài Khánh cau mày: "Đỡ. . . . . nghĩa là sao?"

"Vì một tên đệ đệ không ra hồn, mà tự nguyện bị đánh vào lãnh cung. Mà một khi bà ấy bị phế, Tứ hoàng tử sẽ không còn là trưởng tử, tới lúc đó mới thật sự là vô duyên với đế vị."

Hoài Khánh nhìn hắn, mỉm cười: "Trong hậu cung, các phi tần ở trong hay ngoài lãnh cung có gì khác nhau?"

"Điều này cũng đúng." Hứa Thất An nhìn thẳng vào mắt Hoài Khánh, đây là lần đầu tiên, công chúa điện hạ biểu lộ sự bất mãn của mình với Nguyên Cảnh Đế.

"Mẫu hậu không để ý tới chuyện hậu cung, bà không hề quyến luyến cái ngôi hoàng hậu, nếu dùng nó đổi được một mạng của quốc cữu, chắc chắn bà rất tự nguyện. Chỉ là, Tứ hoàng huynh nhất định sẽ sinh lòng oán hận."

"Cho nên điện hạ mới bảo Tứ hoàng tử đi?"

Hoài Khánh gật đầu, hỏi: "Miếng vải vàng này thì giải thích làm sao?"

"Mùa xuân năm Nguyên Cảnh ba mươi mốt, hẳn là thời điểm cung nữ Hoàng Tiểu Nhu thất thân... Không đúng, có chuyện rất kỳ quái, Hoàng Tiểu Nhu tự vận là bốn năm trước, năm Nguyên Cảnh ba mươi mốt là năm năm trước. Đầu năm Nguyên Cảnh ba mươi bảy mới bắt đầu, chúng ta tính sai rồi." Hứa Thất An cau mày.

Hoài Khánh công chúa hiểu ý Hứa Thất An: "Tính theo thời gian, là sau khi bị sanh non thì tự vận. Mẫu hậu phá bỏ bào thai trong bụng Hoàng Tiểu Nhu xong, sắp xếp Hà Nhi chăm sóc cho nàng ta."

"Đúng là như vậy, như thế cũng khớp với kết quả điều tra của chúng ta. Nhưng điện hạ không thấy kỳ quái sao, ngươi vừa rồi cũng nói, có thai sinh non ở trong hậu cung là chuyện không thể giấu giếm ai được. Hoàng Tiểu Nhu chỉ là một cung nữ, dựa vào cái gì dám làm như vậy, trừ phi nàng ta không hề sợ hãi."

"Không thể nào là phụ hoàng." Hoài Khánh lắc đầu.

Lần này, Hứa Thất An bày tỏ đồng ý.

Với khát vọng trường sinh của Nguyên Cảnh Đế, sự cố chấp với tu đạo, tuyệt đối sẽ không thể lâm hạnh một cung nữ.

"Chúng ta đi hỏi quốc cữu gia đi, cứ ở đây đoán mò cũng vô ích."

Lời đề nghị của Hứa Thất An được Hoài Khánh công chúa đồng ý, nàng có vẻ cũng đang có ý đó.

Hai người rời khỏi hầm băng, xa xa nhìn thấy tiểu hoạn quan, hắn vẫn còn chưa rời đi.

Tiểu thái giám này thành thật ghê... Hứa Thất An đi tới: "Ta với Hoài Khánh công chúa sẽ xuất cung một chuyến, ngươi đi nghỉ trước đi, chuyện hôm nay, đừng vội báo cáo với bệ hạ."

Tiểu hoạn quan nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

"Có gì ngươi cứ nói, đừng có ấp a ấp úng."

"Hứa đại nhân, nô có chút sợ."

Đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng... Hứa Thất An cười ha ha: "Yên tâm, chuyện không nên biết, ta sẽ không cho ngươi biết. Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được."

Tiểu hoạn quan lúc này mới thở phào: "Có những lời này của ngài, nô tài an tâm."

Hứa Thất An tưởng có thể ngồi cùng xe ngựa với Hoài Khánh, không ngờ Hoài Khánh lại bạc tình bạc nghĩa, cho hắn một con tuấn mã.

Ngồi trên lưng ngựa, đi theo xe ngựa công chúa hướng về phía phủ quốc cữu, Hứa Thất An không khỏi nhớ tới con ngựa cái nhỏ yêu quý của mình.

Ngày hôm qua lúc bị tấn công, hắn đã đuổi nó đi, sau khi giết ngược ba tên thích khách, thì ở nha môn dưỡng thương, cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa biết nó đang ở đâu.

Có điều, sáng nay trước khi vào cung, hắn đã nhờ đồng liêu đi tìm nó rồi.

Cửa xe mở, Hoài Khánh lộ mặt, mặt mày không tì vết, mũi cao, môi đỏ xinh, nét đẹp tinh xảo như khắc, đôi mắt như làn nước, trong veo tới đáy.

"Cho dù mẫu hậu có đúng là nhận tội vì quốc cữu, thì cũng chưa tìm ra được kẻ giật dây." Nàng thở dài nói.

Hứa Thất An không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Ta không hiểu, vì sao tới lúc này, kẻ giật dây mới ra tay với hoàng hậu?"

Hai người đều không nói nữa.

... . .