Cảm ơn Akame đề cử ngọc phiếu, các bạn có thể đề cử bất cứ lúc nào, không cần cuối tuần!
"Trước khi ty chức ra cung, có làm chút chuyện vô bổ, ta có bảo tiểu công công bệ hạ phái tới…"
Hứa Thất An thuật lại những lời hắn dặn tiểu hoạn quan cho Ngụy Uyên nghe.
Thấy Ngụy Uyên trầm tư, Hứa Thất An vội nói: "Ty chức không được cho phép, đã tự chủ trương, thỉnh Ngụy Công xem xét."
Nghe vậy, Ngụy Uyên nở nụ cười, vuốt cằm: "Tuy là tự chủ trương, nhưng làm không tệ. Bệ hạ đa nghi, thích kiểm soát, lời này của ngươi mà tới tai ông ta, sẽ làm ông ta sinh lòng nghi ngờ Trần quý phi.
"Như thế sẽ lại suy nghĩ lại toàn bộ án Phúc phi, cân nhắc các khả năng được mất, và sự cân bằng mà ông ta đã khổ công duy trì."
Hứa Thất An vẫn cái vẻ không hài lòng, không tự tin lắm: "Có khả năng bị bệ hạ nhìn ra không? Hoặc là, tiểu công công đó khai luôn với bệ hạ chuyện nhận bạc của ta, và lời dặn của ta?"
"Những lời đó của ngươi không có gì sơ suất, đều là sự thật xảy ra còn gì." Ngụy Uyên cười:
"Cho nên, nếu nói thật với bệ hạ, chỉ tổ làm lộ chuyện mình nhận hối lộ, không làm gì mà hưởng, đâu có ai tự đập đá vào chân mình. Có thể làm đương sai trong tẩm cung, đều là những kẻ thông minh ít lời, ít nhất là không phải đồ đần."
Hắc hắc, mấy chuyện này ta biết chứ! Hứa Thất An thán phục: "Ngụy Công thật là thông minh tuyệt đỉnh, ty chức bội phục."
Ngụy Uyên nhìn hắn đầy sâu xa, lắc đầu bật cười.
Ông ung dung trở lại phòng trà, rót hai ly trà: "Ngươi đã bước vào Luyện Thần Cảnh, đừng có ngừng chăm chỉ rèn luyện Nguyên Thần, chừng nào kinh ngoại kỳ huyệt căng lên, thì ngươi có thể bắt đầu rèn luyện khí lực."
Kinh ngoại kỳ huyệt? À, là huyệt Thái dương.
Hứa Thất An sửng sốt, một hồi mới phản ứng được, kinh ngoại kỳ huyệt chính là huyệt Thái dương, trong thế giới này không có cái từ huyệt Thái dương.
Kinh ngoại kỳ huyệt, nghe cái tên là thấy cao cấp hơn hẳn! Bản thân Hứa Thất An cũng không thích cái tên gọi "Huyệt Thái dương", vì nghe cứ giống như là động từ.
Nghe thế, Hứa Thất An liền hiểu đây là đáp lại cho hành vi tốt mình mới làm được, Ngụy Uyên tâm tình không tệ, định trả công cho hắn bằng cách này
Cái hành vi trông như "thỉnh tội" nhưng thật ra là giành công kia, Ngụy Uyên nhìn một phát là thấu, nhưng lãnh đạo chính là thích thấy thuộc hạ nâng mình lên thật cao như vậy.
Dù có là người trí khôn siêu quần như Ngụy Uyên cũng không ngoại lệ.
Vừa rồi, nếu Hứa Thất An nói: Ngụy Công, ta lại lập được công lớn này, hahaha.
Thì thứ đáp trả lại sẽ hoàn toàn khác, có khi Ngụy Uyên còn phê bình mấy câu, bảo hắn phải biết khiêm tốn, phải có tĩnh khí.
"Rèn luyện khí lực?" Hứa Thất An hỏi ngược lại.
Rèn luyện khí lực là nội dung chủ yếu của thời kì Luyện Tinh Cảnh, đơn giản là vận động có dưỡng khí và vận động không có dưỡng khí, để lần lượt đột phá thể năng cực hạn. Cách mỗi ba ngày, lại mời đại phu giúp giãn gân lưu thông máu, hồi phục cơ bắp, sau đó không ngừng ăn thịt cá, và thuốc bổ.
Hứa Thất An một năm "Ăn" cả trăm lượng bạc, bằng khoảng nửa năm thu nhập của nhị thúc.
Đạt tới Luyện Thần Cảnh, những biện pháp của Luyện Tinh Cảnh không còn hiệu quả nữa, Hứa Thất An không biết phải rèn luyện khí lực như thế nào.
"Hồi trước từng nói với ngươi rồi. Hệ thống võ giả không phải tự nhiên mà có, là tiền nhân không ngừng mày mò, không ngừng hoàn thiện, mới có võ phu cửu phẩm hôm nay."
Ngụy Uyên uống trà, giọng như tâm sự: "Thời kì đầu Mình Đồng Da Sắt, là dùng gậy đánh từng cái mà ra, như thợ rèn chùy, gõ không ngừng biến khối phôi thô thành tinh thiết. Quá trình này hết sức lâu dài, còn thường bị đánh vào những nơi yếu hại, nếu cơ sở căn bản không đủ mạnh, sẽ chết oan uổng."
Ngụy Công, ngươi nói đánh vào nơi yếu hại, là cái nơi ta đang hiểu đó hả, gà bay trứng đánh á? !
"Sau đó có người sáng tạo ra thuốc tắm, dùng thiên tài địa bảo làm chủ dược, bỏ người vào trong đỉnh nấu, võ giả ở trong đỉnh thổ nạp, chiến đấu với nhiệt độ cao, hấp thu dược lực, dùng nó để thành tựu Mình Đồng Da Sắt cảnh."
"Tỷ lệ chết thế nào?" Hứa Thất An hỏi.
"Nguy hiểm vẫn rất cao, có khi nấu một hồi, người bị nấu chín luôn." Ngụy Uyên trả lời.
"!"
Trong đầu Hứa Thất An lập tức hiện lên một hình ảnh, hắn ngồi trong một cái đỉnh to, xung quanh là nước sôi ùng ục, Chử Thải Vi tinh thông dược lý không ngừng bỏ đồ vào trong đỉnh: Hồi hương, đậu giác, quế bì, đại hành.
Hứa Linh Âm đứng một bên nhìn, nước miếng chảy ròng ròng.
"Còn cách nào an toàn hơn không?" Hắn lặng lẽ nuốt nước miếng.
"Theo từng đời thiên tài ra đời, cuối cùng cũng có người sáng chế ra bộ thứ nhất lấy luyện khí làm cơ sở, thối thể làm công pháp tu hành phụ. Nòng cốt của pháp môn này là dùng phương thức vận khí đặc thù rèn luyện cơ thể từ trong ra ngoài, kệ hợp với gõ hoặc nấu, giảm mức độ nguy hiểm xuống rất nhiều."
Ngụy Uyên mở một tờ giấy lớn, vung bút viết ba chữ "Hỗn Nguyên Công":
"Pháp môn đứng đầu của nha môn Đả Canh Nhân tên là Hỗn Nguyên Công, các kim la đều dùng pháp môn này. A, nếu mà ném ra chốn giang hồ, sẽ mang tới gió tanh mưa máu."
Hứa Thất An một lần nữa ý thức được lợi ích khi đầu dựa vào Ngụy Uyên, trở thành Đả Canh Nhân, nơi này có công pháp đứng đầu nhất, có tài nguyên xa xỉ nhất, những tài nguyên đám giang hồ tán nhân chỉ có thể nhìn mà ghen tức, thì với Hứa Thất An, là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cả quan tưởng đồ hôm đó, cũng là hàng cực phẩm.
Hắn có thể bước vào Luyện Thần Cảnh nhanh như vậy, đương nhiên là vì bản thân có thiên phú kinh người, nhưng cũng nhờ tài nguyên mà Ngụy Uyên cung cấp cho.
Hệ thống võ phu đúng là một nghề khổ lực, dùng kiến thức hiện đại phân tích, cửu phẩm Luyện Tinh Cảnh là bê gạch cảnh, bát phẩm là luyện khí công bê gạch, thất phẩm là thức đêm bê gạch, lục phẩm tuyệt hơn, đập gạch trên ngực kiểu mẫu luôn! Hứa Thất An thở dài, hỏi:
"Ngụy Công, có cách nào không cần nấu, không cần dùng gậy gõ mà vẫn tu thành Mình Đồng Da Sắt không?"
"Có!"
Ngụy Uyên trả lời ngoài dự liệu. Hứa Thất An vui mừng, sau đó hỏi thử: "Ở trong mộng hả?"
Ngụy Uyên nhìn hắn, im lặng mấy giây, giọng ôn hòa: "Phật Môn có một pháp môn tương tự, có người nói, võ giả Mình Đồng Da Sắt cảnh là căn cứ từ Kim Cương Cảnh của Phật Môn mà diễn hóa ra.
"Cũng có người nói, là do Phật Đà tham khảo hệ thống võ phu, kết hợp với hệ thống Phật Môn khai sáng ra một con đường mới, gọi là võ tăng."
Nói cách khác, hệ thống võ tăng có một bộ pháp môn không cần nấu cũng có thể tu thành Mình Đồng Da Sắt, thế này thì dễ rồi, tí về hỏi một bộ sách võ thuật từ số sáu, lấy miễn phí luôn! Mặt Hứa Thất An không kiềm được nở nụ cười hồn nhiên.
Tẩm cung Hoàng đế.
Nguyên Cảnh Đế ngồi xếp bằng trên tháp, nhắm mắt thổ nạp, ở góc giường đốt một cây đàn hương, làn khói xanh nhỏ bay lên thẳng tắp.
Lão thái giám hầu hạ ở một bên, ngoan ngoãn không phát ra một âm thanh nào.
Chợt có tiếng bước chân từ ngoài vọng vào, một tiểu hoạn quan tới đứng ngoài tẩm cung.
Thấy Nguyên Cảnh Đế đang chìm trong giai cảnh, lão thái giám khe khẽ đi ra cửa, hỏi nhỏ: "Chuyện gì?"
"Cha nuôi, đạo thủ phái đạo sĩ Linh Bảo Các tới thỉnh bệ hạ." Hoạn quan khẽ đáp.
Lão thái giám sửng sốt, bấm ngón tay tính tính, thầm nghĩ đúng ngày rồi, mỗi tháng cứ tới mấy ngày này, là cơ thể quốc sư bất tiện, cần bế quan tu dưỡng.
Ngay cả bệ hạ cũng không được quấy nhiễu, phải ở trong tẩm cung thổ nạp một mình.
"Biết rồi, lui ra đi."
Lão thái giám chậm rãi trở lại bên tháp, khẽ gọi: "Bệ hạ "
Nguyên Cảnh Đế mở mắt ra.
Lão thái giám nói: "Quốc sư phái người mời, thỉnh bệ hạ qua đó ngộ đạo."
Nguyên Cảnh Đế ngạc nhiên, sau đó, đôi mắt sâu thẳm kia tỏa sáng lấp lánh, sáng chưa từng có.
"Bày giá, đi nhanh!"
Quốc sư mỗi tháng đều bị nghiệp hỏa đốt thân, thất tình lục dục cuồn cuộn không ngừng, những ngày này, quốc sư sẽ chọn bế quan, bất kỳ ai cũng không được vào Linh Bảo Các.
Nhưng Nguyên Cảnh Đế biết, nếu có một ngày, quốc sư đồng ý song tu với mình, thì cũng sẽ chính là những ngày này.
Nguyên Cảnh Đế đã chờ ngày này rất lâu rồi, mặc dù bây giờ tóc của ông ta đã đen trở lại, khí lực tráng kiện, giống như tráng niên, nhưng vẫn chưa thể trường sinh cửu thị.
Nếu muốn tiến thêm một bước, thì chỉ còn cách song tu với quốc sư, lấy linh uẩn của quốc sư, mới có thể vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, trở thành hoàng đế vĩnh viễn của Đại Phụng.
Rời khỏi tẩm cung, leo lên long liễn, Nguyên Cảnh Đế không ngừng thúc giục, không lâu sau đã tới Linh Bảo Các.
Nhưng khi nhìn thấy quốc sư, hoàng đế thất vọng phát hiện, thì ra nàng thật sự chỉ là thỉnh mình tới ngồi tĩnh tọa thổ nạp như bao lần trước mà thôi.
Quốc sư ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, giọng dịu dàng: "Thỉnh Bệ hạ ngồi."
Mái tóc đen nhánh buộc trong liên quan, lộ rõ gương mặt trắng muốt sạch sẽ, xinh đẹp cực kì, không có cả một lọn tóc mai rủ xuống.
Nguyên Cảnh Đế không cam lòng, trầm giọng: "Quốc sư không muốn song tu với trẫm, thì cần gì phải thỉnh trẫm tới vào giờ này."
Lạc Ngọc Hành nhắm mắt, nhàn nhạt nói: "Tháng này không bị nghiệp hỏa đốt người, bần đạo đồng ý truyền thụ cho bệ hạ thuật trường sinh. Ta luôn nhớ kĩ lời hứa của mình, không dám có một ngày lười biếng."
Nguyên Cảnh Đế im lặng, ngồi xuống bồ đoàn của mình, nhưng không nhắm mắt thổ nạp ngay:
"Quốc sư, dược liệu Hồi Xuân Đan đã chuẩn bị xong rồi, ngày mai trẫm sẽ cho người đưa tới Linh Bảo Các."
Lạc Ngọc Hành mở mắt, nhìn Nguyên Cảnh Đế, chợt than thở: "Bệ hạ tóc đen trở lại, thổ nạp tu đạo nhiều năm, đã sớm bách bệnh bất xâm. Không cần luyện thần đan bốn mùa nữa."
Nguyên Cảnh Đế không đáp, nhắm mắt lại thổ nạp.
Một năm bốn mùa, Nguyên Cảnh Đế sẽ luyện bốn lò đan lớn, chia ra làm bốn loại đan theo mùa là xuân phong, hạ chí, thu phân, đông chí.
Mỗi một lò đan đều có giá trị liên thành, bằng một quận thu thế ba năm, mà còn là quận thuộc khu giàu có.
Ngoài bốn lò đan lớn, còn có ba mươi sáu lò đan nhỏ, hao tốn cực nhiều, nghe mà kinh người.
Những ngân lượng này không lấy từ kho bạc công, mà lấy từ kho bạc riêng của Nguyên Cảnh Đế, còn kho bạc riêng này lấy ngân lượng từ đâu, cả triều văn võ ai ai cũng biết, nhưng đều ăn ý không nói.
Khi ngộ đạo với quốc sư kết thúc, mặt trời cũng đã lặn.
Nguyên Cảnh Đế tâm tình không tốt trở về tẩm cung, im lặng không nói gì, nhớ tới án Phúc phi vẫn còn chưa kết thúc, thì không kiên nhẫn nói:
"Đại bạn, đi bảo nội các soạn chỉ đi, án Phúc phi cứ kéo dài mãi, tới nay đã hơn một tuần rồi. Giao trách nhiệm ba ty trong vòng hai ngày phải cho ra kết quả."
Ý là cho ra kết quả "Hoàng hậu có tội hay không".
"Dạ, bệ hạ."
Lão thái giám hơi do dự, thấp giọng nói: "Hôm nay Hứa Thất An kia lại tới hoàng cung."
Nguyên Cảnh Đế nhướng mày, "Hắn còn tới làm gì, ngày mai ngươi phái người tới nha môn Đả Canh Nhân thu hồi kim bài."
Hoàng hậu đã nhận tội, án Phúc phi đã có thể kết án được rồi, đồng la nhỏ kia không cần tới hoàng cung cung.
Lão thái giám gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vậy hôm nay còn cần tìm tiểu nô tài hỏi không?"
Nguyên Cảnh Đế nghĩ nghĩ, chậm rãi gật đầu: "Tuyên!"
Lão thái giám thối lui ra ngoài, chưa tới một khắc, tiểu hoạn quan giám sát Hứa Thất An đi vào.
Tiểu công công cúi đầu, khom lưng, khôn khéo đứng đó.
Nguyên Cảnh Đế ngồi sau bàn đọc sách, từ trên cao nhìn xuống tiểu hoạn quan, "Hôm nay Hứa Thất An tới hoàng cung tra xét cái gì?"