(Thêm chương)
"Hôm nay, Hứa đại nhân đưa nô tài tiếp tục đi tra xét danh sách những người ra vào ngự dược phòng ."
Tiểu công công nói liên tục, liệt kê từng người trong danh sách. Nguyên Cảnh Đế im lặng không lên tiếng, ánh mắt trầm trầm, không biết là đang nghiêm túc nghe, hay đang phiêu du nơi khác.
"Người cuối cùng trong danh sách là người của Cảnh Tú Cung, một đại cung nữ bên người quý phi nương nương, Hứa đại nhân dẫn nô tài tới đó hỏi, thì bị chặn ở ngoài."
Nghe đến chỗ này, con mắt Nguyên Cảnh Đế khựng lại, hơi giật giật, có vẻ đã bị kéo sự chú ý trở lại.
"Hứa đại nhân bất đắc dĩ, phải đi Thiều Âm Cung, tìm Lâm An điện hạ hỗ trợ."
trong đầu tiểu công công hiện lên lời dặn của Hứa Thất An, rất tự nhiên nói tiếp: "Sau khi hỏi chuyện Lang Tử của Cảnh Tú Cung, sắc mặt Hứa đại nhân trở nên cực kỳ khó coi, có vẻ không muốn ở lại nữa, ngay cả trà cũng không uống, dẫn nô tài vội vã rời khỏi…"
"Nhưng chưa đi ra, Lang Tử đã lại tới, nói quý phi nương nương thỉnh Hứa đại nhân vào viện nói chuyện, cảm ơn hắn phá án Phúc phi, Hứa đại nhân vốn không muốn đi gặp, nhưng Lang Tử ép buộc hắn phải đi." Tiểu hoạn quan dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói:
"Sau đó, quý phi nương nương cho tất cả mọi người lui ra, nô tài cũng không được vào trong phòng, phải đợi ở ngoài sân."
"Dừng!"
Mắt Nguyên Cảnh Đế đã hoàn toàn linh hoạt trở lại, cắt ngang lời của tiểu hoạn quan, nhìn hắn ta chằm chằm, trầm ngâm mấy giây, chậm rãi hỏi lại: "Cho tất cả mọi người lui ra?"
"Hồi bệ hạ, đúng vậy."
"Họ ở trong viện nói cái gì?"
Tiểu hoạn quan nói: "Cách xa quá, nô tài không nghe rõ, chỉ có thể thấy từ xa Hứa đại nhân và quý phi ở trong phòng nói chuyện với nhau."
Nguyên Cảnh Đế đưa một tay lên môi, vẻ mặt trầm tư, đột nhiên nói: "Ngươi vừa nói, Hứa Thất An sau khi hỏi chuyện Lang Tử thì sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi?"
Tiểu hoạn quan còn chưa kịp đáp lời, lão thái giám đã biến sắc mặt, khiển trách: "Chó má, thường ngày dạy ngươi sao hả?"
Lúc báo cáo, nhất định không được để lẫn quan điểm chủ quan vào, không được nói dối bệ hạ, phải công chính khách quan.
Nguyên Cảnh Đế giơ tay lên, cắt ngang cơn giận của lão thái giám.
Thấy vậy, tiểu công công cố gắng gượng đáp lại: "Đúng là rất khó nhìn."
Nguyên Cảnh Đế gật đầu, trầm tư chốc lát: "Hứa Thất An muốn đi, nhưng Lang Tử ép phải ở lại?"
"Đúng vậy."
Tiểu hoạn quan nhận ra thái độ Nguyên Cảnh Đế đã có một sự thay đổi nào đó, thận trọng nói tiếp: "Hứa đại nhân nói, hắn là tuân lệnh tra án, là chức trách của mình, nương nương không cần cảm tạ.
"Lang Tử nói, nếu Hứa đại nhân không tới gặp nương nương, thì đừng hòng rời khỏi Cảnh Tú Cung."
Nghe đến chỗ này, trong mắt Nguyên Cảnh Đế như có một quả pháo bắn tung. Lần này, ông ta trầm tư rất lâu, trong tẩm cung yên tĩnh tới đáng sợ, hai hoạn quan một già một trẻ như ngừng thở, sợ quấy rối vị hoàng đế thâm trầm khó lường này.
Cuối cùng, Nguyên Cảnh Đế chậm rãi mở miệng: "Lúc Hứa Thất An rời khỏi trông như thế nào?"
Những lời này trước khi rời khỏi, Hứa Thất An đã dặn rồi, nhưng tiểu hoạn quan không trả lời ngay, mà làm bộ nghĩ nghĩ, rồi mới lên tiếng:
"Hứa đại nhân dáng vẻ tâm sự nặng nề."
Để tăng mức độ đáng tin, hắn bổ sung: "Hồi trước mỗi khi rời cung, Hứa đại nhân còn tán dóc mấy câu với nô tài, mặt mày hớn hở, nhưng hôm nay thì khác hẳn, nửa chữ cũng không nói."
Nguyên Cảnh Đế phất tay.
"Lui ra đi." Lão thái giám lập tức nói.
Tiểu hoạn quan thối lui ra ngoài, Nguyên Cảnh Đế không nói một lời ngồi im hồi lâu: "Đi, gọi Lang Tử Cảnh Tú Cung tới đây cho trẫm."
Lão hoạn quan đáp một tiếng, từ từ thối lui ra tẩm cung.
Lão thái giám dẫn một đội thị vệ, trong ánh nắng chiều, xuyên qua tầng tầng cung tường, đến Cảnh Tú Cung.
Hoạn quan giữ cửa từ xa nhận ra là đại bạn bên cạnh bệ hạ, vội nghênh đón: "Công công xin chờ, nô tài đi thông báo quý phi nương nương "
"Chúng ta không có nhiều thời gian." Lão thái giám gạt hắn sang bên, dẫn thị vệ vào trong viện, vừa qua tiền viện, đã nghe từ trong nội viện có những tiếng khóc vọng ra.
Lão thái giám đứng ở nội viện, cao giọng: "Quý phi nương nương, lão nô cầu kiến."
Từ phòng Trần quý phi, một cung nữ mắt ửng đỏ đi ra, giọng lạnh te: "Nương nương thỉnh ngài đi vào."
Lão thái giám theo cung nữ vào phòng, thấy Trần quý phi ngồi trên ghế lớn, tay cầm khăn, không ngừng chấm lên khóe mắt, sắc mặt bi thương.
"Nương nương làm sao thế?" Lão thái giám kinh ngạc nói.
"Một hạ nhân thiếp thân của Bổn cung vừa tái phát bệnh, không nói được lời nào, thái y cũng không cứu nổi." Trần quý phi bi thương nói.
"Ài" lão thái giám an ủi: "Nương nương nén bi thương, cung nữ kia tên gì?"
"Lang Tử."
"! ! !" Nét mặt lão thái giám hơi khựng lại.
"Đại bạn tới Cảnh Tú Cung ta có chuyện gì?" Trần quý phi dịu dàng hỏi.
Lão thái giám cố nở một nụ cười, "Bệ hạ phái lão nô tới an ủi nương nương, bệ hạ biết mấy ngày này, nương nương đã lo lắng sợ hãi."
Trần quý phi quay đầu đi, giọng nghẹn ngào: "Ngay cả tới gặp thần thiếp một lần, bệ hạ cũng không làm được sao."
Lão thái giám cười khan mấy tiếng, không trả lời câu than phiền của quý phi.
Ông ta phụng bồi tán gẫu với quý phi mấy câu, thuận miệng nói: "Lang Tử kia tuổi chưa lớn đâu nhỉ."
Lang Tử tuy là người làm ở Cảnh Tú Cung lâu năm, nhưng Nguyên Cảnh Đế đã mười mấy hai mươi năm không lâm hạnh hậu phi, lão thái giám cũng không có ấn tượng gì với cung nữ thiếp thân bất hạnh mất đi này.
"Là một đứa bé đáng thương." Trần quý phi mặt bi ai.
Lão thái giám thuận thế nói: "Chúng ta đi xem đi."
Ông ta còn có một thân phận nữa, là tổng quản nội vụ, thống lĩnh hoạn quan và cung nữ trong hoàng cung, nhưng thân phận chính của ông ta là làm đại bạn của Nguyên Cảnh Đế, tự coi như chức cho có mà thôi.
Phó tổng quản mới thật sự là người nắm quyền.
Dù gì tổng quản nội vụ công việc bận rộn, căn bản không thể lúc nào cũng phục vụ ở bên người hoàng đế.
Từ giã Trần quý phi, lão thái giám đi vào phòng phía nam, nhìn thấy Lang Tử nhợt nhạt nằm trên giường.
"Đã thỉnh thái y xem chưa?"
"Hồi công công, xem rồi, thái y nói là não chứng, không thuốc nào cứu được."
Lão thái giám nhìn chằm chằm Lang Tử hồi lâu, phân phó: "Giao người này cho chúng ta đi."
Ông ta ra lệnh thị vệ mang thi thể Lang Tử vội vã trở về phục mệnh.
Trở lại tẩm cung Nguyên Cảnh Đế, lão hoàng đế vẫn ngồi ngay ngắn sau bàn, mặt không cảm xúc nhìn ra cửa.
Thấy lão thái giám đi vào, ông ta vẫn không có phản ứng gì.
"Bệ hạ, Lang Tử chết rồi." Lão thái giám thấp giọng nói.
Cực kỳ lâu sau, Nguyên Cảnh Đế mới "ừ" một tiếng, vị hoàng đế đã ở đỉnh cao quyền lực cả ba mươi năm này, trông không buồn không vui.
Ngày hôm sau, Nguyên Cảnh Đế lại mở hội triều, văn võ bá quan từ khi sắc trời còn mông lung đã ngay ngắn theo thứ tự tiến vào ngọ môn, một số dừng lại ở quảng trường bên ngoài Kim Loan điện, một số đứng ở những bậc thang bạch ngọc ở ngoài Kim Loan điện.
Chỉ có một phần rất nhỏ được đi vào đại điện, những người này, nói theo kiểu người đọc sách, thống nhất được gọi là: trên triều đình, quan to quan nhỏ.
Quần thần vào xong hết, Nguyên Cảnh Đế một khắc sau mới chậm rãi đi ra, ngồi xuống long ỷ.
Vua tôi trình tấu như bình thường xong, Hình bộ Thượng thư bước ra khỏi hàng, cất cao giọng: "Bệ hạ, ba pháp ty đã thẩm tra xong, hoàng hậu đã được xác định là chủ mưu án Phúc phi.
"Thượng Quan thị đức không xứng vị, mưu hại hậu phi, mưu hại Thái tử, thỉnh bệ hạ nghiêm trị."
Đại Lý Tự Khanh bước ra tán thành.
Trong điện, văn thần võ tướng và thành phần huân quý cũng thi nhau tán thành, người này nối tiếp người kia.
Kết luận này, là họ đã thương lượng thỏa đáng với nhau ngày hôm qua. Phế hậu không thể so với phế Thái tử, đó là chuyện đại sự liên quan đến nền tảng lập quốc. Phế hậu chẳng qua chỉ là chuyện nhà của hoàng đế, chỉ cần có lý có đủ chứng cớ, chứng minh hoàng hậu quả thật thất đức, mà không phải hoàng đế có mới nới cũ, thì quần thần sẽ không có lý do gì phản đối, mà cũng không cần phải ngăn.
Thứ duy nhất có liên quan tới phế hậu là vấn đề thân phận của Tứ hoàng tử, phải biết Tứ hoàng tử là trưởng tử duy nhất của Nguyên Cảnh Đế, rất nhiều người đặt hy vọng vào Tứ hoàng tử.
Những người không tán thành, là những người thuộc đảng Tứ hoàng tử.
Nguyên Cảnh Đế chưa nói gì, Ngụy Uyên đã bước ra khỏi hàng, trong điện lập tức câm như hến.
"Bệ hạ, án Phúc phi có ẩn tình khác, hoàng hậu không phải là chủ mưu, người chủ mưu thật sự là Hoàng Tiểu Nhu, là nàng ta hại chết Phúc phi, còn lừa Thái tử tới Thanh Phong Điện, ngụy tạo ra vụ án."
Ngụy Uyên vừa nói xong, đám Các Sự Trung phun nước miếng chuyên nghiệp lập tức nhảy ra phản bác:
"Nói bừa một phía! Chỉ là một cung nữ, có thể làm ra một đại án kinh thiên như này sao?? Chưa kể, vì sao Hoàng Tiểu Nhu phải mưu hại Thái tử? Ngụy Uyên, ngươi coi bệ hạ là cái gì, coi chư công trong triều là cái gì."
Nói xong, bổ sung một câu: Thỉnh bệ hạ chém đầu người này.
Các đại thần cũng thi nhau rầy Ngụy Uyên, trong điện nhất thời náo loạn.
Lão thái giám cầm roi, gắng sức quất mạnh xuống đất tới ầm một tiếng giòn dã, mắng: "Yên lặng!"
Trong điện lúc này mới an tĩnh lại.
Hình bộ Thượng thư và Đại Lý Tự Khanh cười lạnh nhìn Ngụy Uyên, chúng quan viên cũng nhìn Ngụy Uyên như vậy, có cười nhạt có giễu cợt, cũng có tiếc hận và không biết làm sao. Những người sau cùng là thuộc đảng Tứ hoàng tử.
Mặc bao ánh mắt và lời chửi mắng, Ngụy Uyên hoàn toàn không hề để ý: "Hôm qua, đồng la Hứa Thất An chủ án Phúc phi đã tra ra Hoàng Tiểu Nhu từng có thai."
Lời còn chưa dứt, trong điện lại xôn xao cả lên.
Cung nữ Hoàng Tiểu Nhu từng có thai? !