TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 364: Đoán đề (2)

Trong bảy bộ lạc Cổ tộc, tộc Lực Cổ thiên về quái lực, phụ thân Lệ Na Long Đồ mới thật sự là dời núi, năm đó trong trận chiến với Đại Phụng, hắn gánh một ngọn núi ném đại quân, đập chết mấy ngàn người.

Đá lớn chậm rãi dời tới gần đập nước, sau đó ầm một tiếng, Lệ Na ném nó xuống.

Mọi người đứng ở trên bờ nhìn xuống, thấy Lệ Na từ từ hạ eo, đứng tấn vững vàng, sau đó hít thở sâu mấy lần, rồi “ya” to một tiếng, đánh một quyền vào khối đá to.

Tiếng nứt vỡ vang lên, khối đá xuất hiện những đường nứt chằng chịt như mạng nhện, nhanh chóng lan ra, rồi sau đó vỡ thành những cục đá vụn.

Lúc này, tài liệu tu bổ đập nước đã có, không cần người tộc Thiên Cổ khổ sở đi đào nữa, tiết kiệm được nhiều thời gian và công sức.

Thiên Cổ bà bà để tộc nhân ở lại chữa đập, dẫn Lệ Na xuống núi, trở về chỗ ở của bà, một tòa nhà tứ hợp viện.

Nhi tức (con dâu) của Thiên Cổ bà bà đang trong sân phơi xác cổ trùng làm thuốc, con trai của bà thì ở hậu viện tự nuôi cổ trùng.

Thiên Cổ bà bà dẫn Lệ Na thẳng vào phòng, mở ngăn kéo lấy ra một cái hộp gỗ, mở hộp ra, bên trong có một con sâu trắng bạch ngọc, trông như bò cạp, có sáu cặp chân.

Trên đỉnh đầu là hai con mắt đen nhánh, trông khá là dễ thương.

"Đây là Thất Tuyệt Cổ bạn già của bà bà luyện, trước khi ông ấy đi, cổ mới luyện thành một nửa, bà bà bỏ hai mươi năm, cuối cùng luyện nó xong." Thiên Cổ bà bà đưa cái hộp cho Lệ Na:

"Bây giờ thì giao cho ngươi giữ."

"Cho ta á?" Lệ Na bất ngờ.

"Không phải cho ngươi, là giao cho ngươi giữ, sau này ngươi phải tặng nó cho người hữu duyên."

Trong đầu Lệ Na là một chuỗi dấu hỏi.

Nàng hoàn toàn không hiểu, tự nhiên tặng Thất Tuyệt Cổ, còn bảo nàng chuyển giao cho người hữu duyên.

Thiên Cổ bà bà đậy hộp lại: "Còn nhớ bà bà đã nói với ngươi, câu chuyện hai tên trộm không?"

Lệ Na gật mạnh đầu: "Nhớ."

Nàng chợt nhớ tới số ba, nói không phải, đã lâu rồi số ba không nhắn tin, đám nhiều chuyện Địa Thư trở về im lìm như hồi trước.

"Bộ tộc Thiên Cổ có một vọng thuyết, ngày Cổ Thần hồi phục, cả Nam Cương, thậm chí cả Cửu châu đều sẽ hóa thành thế giới cổ. Mặc dù cổ tộc lấy việc nuôi cổ luyện cổ để sinh tồn, nhưng cổ chẳng qua chỉ là công cụ, chúng ta vẫn là người."

Mắt Thiên Cổ bà bà toát ra thần sắc phức tạp: "Đây không phải là vọng thuyết, mà là ngày tận thế mà biết bao đời tộc Thiên Cổ mới tính ra được, để nhìn trộm được tương lai này, nhiều tiền bối đã bị thiên cơ cắn trả.

"Để Cổ Thần luôn chìm vào ngủ say đi, hai mươi năm trước, lão đầu tử đã nghĩ ra một cách, hắn phải đi trộm một món đồ, dùng nó để áp chế Cổ Thần, để nó đời đời ngủ say không tỉnh.

"Vì vậy hắn rời khỏi Nam Cương, từ đó không còn tin tức nữa, không lâu sau, cổ bổn mạng của hắn trong bộ tộc khô đi, ta mới biết hắn đã chết."

"Thứ cần trộm là thứ gì?" Lệ Na ôm hộp gỗ, đôi mắt xanh thẳm như biển khơi lóe lên tò mò.

Thiên Cổ bà bà lắc đầu, vỗ mu bàn tay Lệ Na, giọng hiền hòa: "Bà bà lớn tuổi rồi, không chịu nổi thiên cơ cắn trả."

Nếu không làm gì có câu thiên cơ bất khả lộ.

"Đêm qua, ta nhìn thấy vận mạng biến hóa, vật kia sẽ sắp xuất thế, Lệ Na, ngươi có dính dáng trong đó." Mắt Thiên Cổ bà bà sáng quắc nhìn Lệ Nam chằm chằm.

"Ta?"

Lệ Na chớp mắt không hiểu, một đứa bé bình thường như mình, sao lại xuất hiện trong ‘câu chuyện’ của Thiên Cổ bà bà.

"Đi kinh thành đi, tu vi của ngươi như vậy là đủ rồi, ngươi chỉ còn thiếu lịch luyện, vừa vặn mượn cơ hội này ra nhân gian một chuyến đi." Thiên Cổ bà bà bổ sung:

"Chuyện này ta đã thương lượng với cha ngươi, hắn đồng ý rồi."

Đi kinh thành! Lệ Na ngắm hộp gỗ trong tay, phát hiện mình không bài xích chuyện này cho lắm. Trong đầu nàng lập tức nghĩ tới là số ba, số một và Kim Liên đạo trưởng.

Giữa trưa, ánh nắng mặt trời ấm áp từ trên trời tỏa xuống, cả Hứa phủ chìm trong tiếng cười.

Những bàn tiệc bày ra trong đại viện, những bàn bên trái là tộc nhân Hứa thị, những bàn bên phải là đồng liêu, bạn cũ của Hứa Bình Chí với Hứa Thất An.

Huyện lệnh Trường Nhạc Huyện dẫn theo bốn khoái thủ cùng đi, đương nhiên, có cả tổng bộ đầu phủ nha Lữ Thanh.

Đáng tiếc đám Lý Ngọc Xuân, Tống Đình Phong vẫn còn ở Vân Châu, không tham gia được.

Hứa Bình Chí dẫn Hứa Thất An đi từng bàn thỉnh rượu, Hứa Thất An vốn chỉ định ứng phó cho có, nhưng nghe thấy người ta chúc mừng mình, gọi mình là Tử tước đại nhân thì bỗng thấy yêu cái cảm giác này.

Đến bàn Chu huyện lệnh, Huyện lệnh lão gia mặt mập tai to cả mi nói: "Bổn quan có một đứa chất nữ, năm nay mười sáu, rất là xinh xắn, vốn định gả cho Ninh Yến, bây giờ xem ra không được rồi."

Nữ nhi của Chu huyện lệnh đã lập gia đình, nếu không có thể miễn cưỡng xứng với Hứa Thất An, nhưng chất nữ thì không được, thân phận không đủ.

Vương bộ đầu cười tiếp lời: "Ninh Yến bây giờ là Tử tước, xứng với hắn, chỉ có đại gia khuê tú, có thiên kim hào môn mà thôi."

Mọi người ha ha cười to.

Lữ Thanh ngồi bàn bên cạnh nghe thấy cả, trong lòng thấy trống rỗng, phiền muộn u sầu.

Vốn với thân phận tổng bộ đầu phu nha của nàng, phối với một Đả Canh Nhân là dư sức có thừa. Hơn nữa còn là cùng nghề nghiệp, có thể nói là ông trời tác hợp cho.

Nhưng Hứa Thất An được phong tước, bước lên giai tầng quý tộc, thì không thể cưới nữ bộ khoái làm chính thê được, không hợp với lễ.

Tiệc rượu kéo dài tới giờ Mùi hai khắc mới chấm dứt (giữa buổi chiều), Hứa Thất An và Hứa Nhị thúc phụ trách tiễn khách, thẩm thẩm chỉ huy người làm dọn dẹp tàn cuộc.

Giờ Thân canh ba, Hứa Nhị Lang cùng người làm với nha hoàn trở lại.

Thẩm thẩm không hổ là thân mẫu, lập tức sai đầu bếp hâm lại cho Nhị Lang đồ ăn thừa hồi trưa. =))

"Nhị Lang ăn xong thì đi nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai còn phải dậy sớm đi cống viện thi." Thẩm thẩm ân cần gắp thức ăn cho nhi tử.

Lúc này còn chưa tới giờ cơm, nhưng ngày mai Hứa Nhị Lang phải dậy sớm, phải ăn trước giờ, nghỉ sớm, nếu ngủ không tốt, sẽ ảnh hưởng tới kì thi ngày mai.

Hứa Thất An ngồi một bên uống trà, chợt hỏi: "Nhị Lang, thi bao gồm cái gì?"

Hứa Nhị Lang vừa ăn vừa giới thiệu sơ lược: "Thư vấn, kinh nghĩa, thi từ."

Dừng một chút, bổ sung: "Từ thời tiên đế, thi từ đã bị bỏ khỏi khoa cử, mãi tới năm Nguyên Cảnh thứ mười một, Vương Trinh Văn vào nội các, dưới sự tác động của ông ta, thi từ mới lại được đưa vào khoa cử."

Trong hai trăm năm Nho gia tranh chính thống, thơ đàn bị suy yếu, đến mức bị đẩy ra khỏi võ đài khoa cử.

"Nếu đại ca tham gia khoa cử, không nói cái khác, ít nhất có thể trọng chấn thơ đàn." Hứa Nhị Lang đánh giá khách quan, uống một hớp rượu, quay qua nhìn phụ thân, giọng sâu xa:

"Từ cuối năm ngoái đến giờ, danh tiếng của đại ca trong thơ đàn đã tăng lên, cha dần được biết đến."

Hứa Bình Chí đang trêu Hứa Linh Âm ngồi trên gối ông nghe thế sửng sốt, sau đó lộ ra vui mừng, ha ha cười to:

"Thật ra đó là thiên phú dị bẩm của Đại Lang, cha có làm gì đâu, sao những người có học lại chuyện bé xé ra to khen ta làm gì?"

Hứa Tân Niên nhếch khóe môi: "Khen ngươi không xứng làm người."

"? ? ?"

Hứa Bình Chí nổi giận vỗ bàn: "Lẽ nào lại vậy, họ dựa vào cái gì thế?"

Hứa Nhị Lang liếc đại ca, bật cười: "Đại ca càng làm nhiều thơ, tiếng xấu của cha càng thịnh, nói không chừng tương lai có thể lưu danh sử xanh đó."

Tối hôm đó, Hứa Bình Chí ngủ không yên giấc.

Thẩm thẩm mắng: "Người còn chưa có chết, đã lo nghĩ tới danh tiếng mấy trăm năm nữa làm gì, lo xa bậy bạ."

"Ánh mắt đàn bà!" Hứa Bình Chí hừ một cái, lo lắng: "Nhị Lang có Thủ phụ chi tư, Đại Lang tương lai có khả năng lưu danh trong sử xanh. Lúc hậu nhân đánh giá bọn nó, sẽ khen một câu, nhưng tới chỗ ta, thì chỉ quăng cho bốn chữ: Không đáng làm người."

Thẩm thẩm lẩm bẩm: "Thế thì là lưu danh sử xanh rồi còn gì, phải rồi, ta nói với ngươi một chuyện, sau này nếu Nhị Lang bị phái đi xa thì làm thế nào, ngươi có nghĩ được cách nào giữ nó ở lại kinh thành được không?"

"Đừng có mơ. Nó là học sinh thư viện Vân Lộc, bị phái đi xa là điều không tránh khỏi. Chỉ hy vọng không bị xa quá thôi." Hứa Bình Chí bất đắc dĩ nói.

Học sinh Vân Lộc thư viện cơ bản là vô duyên với trung tâm quyền lực quan trường kinh thành, đa phần sẽ bị phân phối đến các châu các nơi, dù có được lưu nhiệm ở kinh thành, chỉ làm một quan nhỏ mạt hạng.

"Hay ngươi tìm Ninh Yến nói nó xem, nó là là Đả Canh Nhân, còn quen biết cả công chúa, nhất định sẽ có cách." Thẩm thẩm co chân ngồi trên giường, đôi mi thanh tú hơi cau lại.

"Đây là việc của Lại Bộ, liên can gì tới Đả Canh Nhân." Hứa Bình Chí hạ thấp giọng:

"Đả Canh Nhân giám sát trăm quan, là người mà quan văn căm ghét nhất, Ninh Yến mà ra mặt, chỉ sợ cho kết quả ngược lại mà thôi."

Thẩm thẩm ngồi ôm gối co một cục trên giường, mặt mày ủ ê.

"cốc cốc cốc "

Hứa Tân Niên chỉ mặc áo ngủ mỏng, đang thiu thiu sắp ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa nhìn thấy Hứa Thất An đứng ở ngoài.

"Đại ca tìm ta làm gì?"

Hứa Thất An ngắm nghía tiểu lão đệ môi đỏ răng trắng, tuấn mỹ siêu cấp nhà mình, cười toét miệng: "Tới đoán đề."