TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 370: Sở Nguyên Chân: Cần ta tránh đi không

Đầu mùa xuân, nhiều gió, nhiều mưa.

Một chiếc thuyền tam bản cưỡi gió rẽ sóng, sức gió làm cánh buồm phồng căng lên.

Ăn trưa xong, Tống Đình Phong một tay vịn cán đao, bước vào boong thuyền, đón gió quay qua nhìn kinh thành xa xa.

Hơn một tháng nay, chiến hỏa đã mài góc cạnh mặt hắn, máu tươi tắm đẫm mắt hắn, tinh khí thần cả người hắn đã thay đổi cực lớn.

Tiếng bước chân từ phía sau vọng tới, Tống Đình Phong không quay đầu lại, chỉ về phía bắc: "Đi thêm một tuần, là tới kinh thành."

Chu Quảng Hiếu "ừ", đứng sóng vai quay qua nhìn phía bắc với Tống Đình Phong, vẫn trầm mặc ít nói như trước, ngoài khí chất biến đổi, càng thêm chững chạc đôn hậu, thì thay đổi không nhiều.

Ngược lại Tống Đình Phong luôn nói năng ngọt xớt, thì như lột xác.

"Với chiến công ta lập được ở Vân Châu, đủ để đổi một bức Quan Tưởng Đồ Luyện Thần Cảnh…" Tống Đình Phong cười: "Ta định tấn thăng Luyện Thần Cảnh."

Nếu đổi thành trước kia, Chu Quảng Hiếu sẽ kinh ngạc, làm đồng liêu nhiều năm, hắn biết Tống Đình Phong thiếu lòng cầu tiến, lăn lộn đến đồng la đã là hài lòng, ban ngày tuần đường phố, buổi tối đi dạo Giáo Phường Ty, cuộc sống khá là thoải mái.

Nếu đổi công trận ở Vân Châu thành bạc, cũng đủ cho hắn lăn lộn Giáo Phường Ty một năm.

"Ừ."

Chu Quảng Hiếu lại gật đầu.

Lúc này, lại có thêm một nhóm đồng la cơm nước xong đi ra boong hóng gió, hì hì ha ha, nét mặt ai cũng vừa vui vẻ vừa mong đợi được trở về nhà.

"Đình Phong, chờ trở về kinh thành, cùng đi Giáo Phường Ty uống rượu." Một đồng la quen biết đi tới, khẽ vỗ lưng hắn.

Tống Đình Phong như không nghe thấy, vẫn im lặng quay qua nhìn bắc.

Đồng la kia cụt hứng bỏ đi.

Tống Đình Phong khạc ra một hơi trọc khí: "Thiên tư của ta không tệ lắm, cắm ở Luyện Khí đỉnh phong nhiều năm như vậy, cơ sở cũng đủ vững chắc rồi, cuối năm nay, tấn thăng Luyện Thần Cảnh không khó.

"Khoảng thời gian này, ta vẫn luôn suy nghĩ, nếu ta không lười biếng như vậy, nếu ta không vô dụng như vậy, nếu lúc ta tới Vân Châu đã là Luyện Thần Cảnh…"

Tống Đình Phong cúi đầu, nói nhỏ: "Không đi Giáo Phường Ty nữa, không đi nữa."

Chu Quảng Hiếu trầm mặc, vỗ vai hắn.

Xuân vi tiến hành đâu vào đấy, lúc mới bắt đầu, Hứa Nhị thúc với Hứa Thất An rất quan tâm trạng thái tinh thần của Hứa Nhị Lang, ân cần hỏi han.

Năm đó lúc thi vào trường cao đẳng, cha mẹ làm gì với hắn, bây giờ Hứa Thất An làm y như vậy với Hứa Nhị Lang.

Nhưng sau đó tình hình trị an hỗn loạn, làm ngự đao vệ bách hộ Hứa Bình Chí và Đả Canh Nhân Hứa Thất An vội vã muốn bể đầu sứt trán.

Người giang hồ thích hở ra là đấu tay đôi, đúng là có hảo hán hành hiệp trượng nghĩa, nhưng số lượng lưu manh bậy bạ còn nhiều hơn, người đứng đắn ai mà đi lăn lộn giang hồ.

Trong tay không có tiền, liền chọn mấy phú hộ thanh danh không tốt ra tay, không cướp của dân nghèo, đã coi như là hiệp đạo.

Loại nữ hiệp giúp đỡ thiên hạ, phò trợ chính nghĩa thật sự như Lý Diệu Chân chỉ là số ít.

Chỉ trong vòng bốn năm ngày, một mình Hứa Thất An đã dẹp tới mấy vụ nhân sĩ ngoại địa say rượu đánh lộn, theo nhị thúc nói, ở ngoại thành đêm nào cũng bắt được lưu manh côn đồ, nội thành thì vẫn thái bình.

Bởi vì trong nội thành có giới nghiêm, có ngũ vệ đi tuần đêm, hễ cứ thấy ai đi ngoài đường ban đêm, đều hô to báo hiệu, kẻ nào mà lựa chọn chạy trốn, sẽ bị bắn chết tại chỗ.

Còn nếu thấy có nhân vật khả nghi đi lại trên nóc nhà, thì không cần hô báo, có quyền tiền trảm hậu tấu.

Gặp phải kẻ cạy cửa ăn trộm, thường sẽ ném ngay vào ngục, chờ đồng bạn tới bảo lãnh, những chuyện nhỏ không đáng tội chết kiểu này là phiền toái nhất.

Hôm đó, Hứa Thất An dẫn hai đồng la đi tuần đường, khi ngang qua một thanh lâu, chợt nghe thấy tiếng ngói vỡ.

Ngẩng đầu lên nhìn, có hai khách giang hồ đang vung tay với nhau trên tầng cao nhất.

Bên dưới là một đám người vây xem, chỉ chỉ chỏ chỏ, bàn luận khen ngợi ồn ào.

"Con mẹ nó, đám chó má này, bị tước vũ khí rồi mà vẫn còn gây chuyện." Hứa Thất An hùng hùng hổ hổ, chỉ huy hai đồng la: "Đi, bắt xuống hết cho lão tử, tóm hết về nha môn."

Nơi này có người bình thường vây xem, không thích hợp dùng minh la, sóng âm của pháp khí sẽ làm tổn thương họ.

Hai đồng la tung người nhảy lên, quát to: "Trong nội thành cấm tư đấu, theo Bổn quan đến nha môn."

Họ đây là đang cảnh cáo đối phương không nên phản kháng, cùng ý nghĩa với minh cung báo hiệu.

Ai ngờ hai tên giang hồ kia lại đánh ra chân hỏa, võ phu mà nóng đầu lên, mặc kệ ngươi là người nào, quan phủ cũng đánh.

Một đồng la hiểm hóc tránh được một chiêu quét chân âm hiểm, nổi giận, soạt một phát rút đao ra, vận khí cơ chém ra một nhát.

Mặc dù đồng la là Đả Canh Nhân cấp bậc thấp nhất, nhưng tu vi luyện khí cảnh trong chốn giang hồ cũng thuộc về hàng hảo thủ, khách giang hồ bình thường không phải là đối thủ.

Đinh!

Một làn khí cơ từ bên dưới bắn lên, bắn trúng lưỡi đao của đồng la, làm nó chém trượt.

Khách giang hồ có bản năng tìm sống trong cõi chết, nhanh chóng dùng toàn lực đạp vào ngực đồng la, đồng la bị trúng cước, ngã từ trên lầu cao xuống, lộn một vòng xinh đẹp, vững vàng hạ xuống đất.

Hứa Thất An nheo mắt, búng tay bắn hắc kim trường đao ra.

Có vẻ phát giác ra được sát khí của hắn, dưới lầu có người hô to: "Dừng tay!"

Là hai nhóm nhân sĩ ngoại địa ăn mặc rực rỡ, có công tử ca trẻ tuổi, có nữ hiệp dung mạo xinh đẹp, dáng vẻ anh tư, sau lưng họ còn có trung niên hoặc lão giả.

Nghe thấy chủ tử hô ngừng, hai khách giang hồ kia mới dừng tay.

Hứa Thất An một tay tì cán đao, dáng vẻ lục thân không nhận nhịp bước đi tới.

"Vị đại nhân này, tại hạ Kinh Châu Lục gia Lục Thuần." Một người trẻ tuổi anh tuấn, mặc đồ trắng chắp tay nói.

Thấy Hứa Thất An tới, mấy mỹ kiều nương ánh mắt sáng lên.

Hứa Thất An gật đầu, nhìn qua nhóm người còn lại: "Các ngươi là ai?"

Cầm đầu bên kia là một công tử ca khí chất âm nhu, hừ một tiếng, lão giả đứng cạnh vội nói: "Hồi đại nhân, Kinh Châu Triệu gia."

Lục gia với Triệu gia là đại tộc nổi danh Kinh Châu, trong tộc vừa có quan viên trụ cột nước nhà, vừa có cả cao thủ lăn lộn giang hồ, hắc bạch lưỡng đạo đều thông.

Dùng từ thông dụng dễ hiểu, chính là hương thân địa phương. Dĩ nhiên, đại tộc cỡ Lục gia với Triệu gia thế này, đã vượt ra khỏi phạm vi một "Hương thân", có bảo là hô một tiếng chuông kêu vang cũng không quá.

Hai nhà này ở Kinh Châu thế như nước với lửa, hễ gặp nhau là chọt đao vào nhau, trong chốn giang hồ ân oán đã lâu.

Lần này tới kinh thành coi chiến, vừa lúc gặp nhau trên đường.

Hai bên châm chọc nhau mấy câu, nổi giận lên, nhưng coi như vẫn còn khắc chế, chỉ phái hai cao thủ leo lên nóc đánh nhau.

Tuy nói tư đấu ngoài đường là phạm luật, nhưng không làm ảnh hưởng tới dân chúng vô tội, cũng không gây nên phá hoại gì lớn, với thế lực của hai nhà, là hoàn toàn có năng lực giải quyết.

"Vừa rồi là ai bắn khí cơ?" Hứa Thất An quét mắt một vòng.

Công tử ca khí chất âm nhu hếch cằm: "Là ta."

Hứa Thất An chậm rãi gật đầu, nhìn hai nhóm người, "Được rồi, tất cả các ngươi đi theo Bổn quan về nha môn Đả Canh Nhân."

Công tử ca của Lục gia khẽ nhíu mày.

"Cái gì?"

Công tử ca âm nhu cười khẩy: "Bọn ta đâu có ra tay giữa phố, ngươi chỉ đưa hai người họ về nha môn thôi chứ."

"Bảo ngươi đi thì ngươi đi, còn lý do lý trấu, có tin lão tử chém ngươi không?" Hứa Thất An mắng.

Tập kích Đả Canh Nhân, chỉ mỗi một tội này đã đủ cho uống một bầu. Đám người ngoại địa này quá kiêu ngạo.

"Dựa vào cái gì? Dưới chân thiên tử, Đả Canh Nhân phải thủ pháp." Công tử ca âm nhu không sợ chút nào.

Khanh!

Hắc kim trường đao ra khỏi vỏ, ánh sáng màu vàng sậm lóe lên rồi biến mất.

Công tử ca âm nhu không kịp phản ứng, thấy mình sắp bị mất mạng, nữ nhân dáng đẹp, khí chất dịu dàng đứng cạnh hắn kịp ra tay, tháo trâm bạc trên đầu, điểm vào kiếm khí.

Phanh!

Trâm bạc nổ tung, kiếm khí cắt ra một vết thương lên ngón tay ngọc.

Hứa Thất An búng người, một cước đá bay nữ tử, sau khi hạ xuống lại xoay vòng, tung thêm một cước, đá công tử ca âm nhu ngã xuống đất.

Một cước này hắn dùng ám kình, xương không gãy, nhưng ngũ tạng lục phủ thì bị thương.

Hứa Thất An không thèm ngó công tử ca, trường đao hất về trước một cái, cười nhạt: "Mình Đồng Da Sắt cảnh, vậy ngươi cũng không được rời khỏi kinh thành."

Lão giả mặt tái xanh, cúi đầu nhìn xuống ngực.

Hứa Thất An quay đầu, nhìn đám người Lục gia: "Các ngươi có đi hay không?"

Người Lục gia nhìn vào ngực lão giả, ở đó một một chấm màu đỏ nhạt thấm ra.

Mình Đồng Da Sắt đã bị phá vỡ.

Họ lại quay qua nhìn kĩ Hứa Thất An, ngân la này tuổi còn trẻ, ở tuổi này mà được làm ngân la đã là chuyện không tưởng tượng nổi.

Vừa rồi vậy chỉ tiện tay một kiếm một cước, vậy mà đánh bại Luyện Thần Cảnh Triệu gia Đại tiểu thư, sau đó chỉ hời hợt một đao phá vỡ lớp phòng ngự của Mình Đồng Da Sắt cảnh.

Tu vi như này thật là đáng sợ, mà thiên tư, càng làm người ta phải chắc lưỡi hít hà.

Không hổ là kinh thành, tùy tiện một ngân la, mang ra bên ngoài, chính là kỳ tài ngút trời.

"Nhờ đại nhân làm chủ." Công tử ca anh tuấn không dám nghịch lại.

Áp tải hai nhóm người trở lại nha môn, Hứa Thất An tìm nhân viên tới: "Hai nhóm người này, bảo mỗi người phải nộp một trăm lượng bạc, thiếu một phân cũng không cho thả người.

"Trong đó ba trăm lượng nhập trướng, năm mươi lượng ngươi với các đồng liêu chia nhau một phần, ta và hai đồng la tuần đường, mỗi người năm mươi lượng, phần còn dư, ngày mai mang tới Xuân Phong Đường cho ta."

"Yên tâm, ty chức nhất định làm theo." Nhân viên vội nói.

Hứa Thất An hài lòng gật đầu, chuyển đi chuồng ngựa, cưỡi con ngựa nhỏ yêu quý đi về phía hoàng thành.

Mặt trời đang cao, hắn định đi Linh Bảo Các ăn ké một bữa ăn trưa, thuận tiện tìm Lạc Ngọc Hành thỉnh giáo kiếm phổ《 tâm kiếm 》.

Kiếm phổ Tâm kiếm là nhập môn, đối với Hứa Thất An thì không có khó, lúc thi triển chỉ cần phụ tinh thần lực lên thân kiếm, coi nó như khí cơ chém ra là được.

Điểm khó là làm sao dung hợp được với khí cơ một cách mượt mà.

Giống như một tay vẽ hình tròn thì không sao, nhưng hai tay cùng vẽ, thì phân chia đầu óc không tới, luôn bị kẹt, lúc xuất kiếm, nếu không quên đưa khí cơ vào, thì cũng quên phụ tinh thần lực.

Hiện giờ hắn đã là ngân la, có quyền tự do ra vào hoàng thành, lệnh bài sáng lên, thị vệ thủ thành lập tức cho đi.

Đi tới Linh Bảo Các, đạo đồng trông cửa đi thông báo, một lát sau trở lại.

"Đạo thủ xin thỉnh."

Hứa Thất An gật đầu, theo đạo đồng vào các, xuyên lang qua viện, vào tĩnh thất gặp được "người dì hiền lành" Lạc Ngọc Hành.

Ngoài nàng, trên bồ đoàn còn có một kiếm khách áo xanh, khí chất hào sảng thoải mái, tóc mai bạc trắng đầy vẻ thuần thục, tăng thêm mị lực.

Bà nội, số bốn ở đây! Đây là suy nghĩ đầu tiên của Hứa Thất An.

Mẹ nó, Lạc Ngọc Hành biết mình là người giữ mảnh vỡ Địa Thư! Đây là suy nghĩ thứ hai của Hứa Thất An.

"Quốc sư!"

Hứa Thất An mặt không đổi sắc hành lễ.

Sau đó cười hì hì chắp tay chào Sở Nguyên Chân: "Trạng nguyên lang."

Sở Nguyên Chân thoải mái cười đáp trả, bất ngờ, không ngờ lại gặp Hứa Thất An ở nơi này.

Theo lý thuyết, với cấp bậc của Hứa Thất An, không có tư cách đi vào Linh Bảo Các gặp đạo thủ.

"Sao Hứa đại nhân quen biết được với quốc sư?" Hắn tò mò.

Lạc Ngọc Hành đang định trả lời.

"Khụ khụ khụ"

Hứa Thất An ho liền mấy cái, vội truyền âm cho quốc sư, nhưng bị bắn trở lại.

Tiếp tục truyền ầm, tiếp tục bị bắn ngược về.

Truyền tiếp, tiếp tục bị bắn về.

Thái độ Lạc Ngọc Hành rất rõ ràng: Chúng ta không có quen như vậy, không trò chuyện riêng.

Truyền âm là dạng nói chuyện dành cho thân mật, dùng với quốc sư đúng là có hơi miễn cưỡng, Hứa Thất An sốt ruột.

Sở Nguyên Chân nhìn Hứa Thất An, lại nhìn quốc sư, cười: "Cần ta lui đi một lúc không?"

Hứa Thất An lúng túng.