May mà Lạc Ngọc Hành đường đường là Nhị phẩm đạo thủ, không để ý lắm tới tiểu cửu cửu Hứa Thất An, càng không có hứng thú trả lời câu nói của Sở Nguyên Chân, đôi mắt xinh đẹp nhìn Hứa Thất An, nhàn nhạt hỏi: "Chuyện gì?"
"Ta tu《 tâm kiếm 》 gặp chút vấn đề, thỉnh quốc sư giải thích nghi hoặc giúp." Hứa Thất An cung kính.
"Nhập môn Tâm kiếm quả có khó khăn, " Lạc Ngọc Hành gật đầu: "Nguyên Chẩn, ngươi hướng dẫn Hứa đại nhân giúp ta, bổn tọa phải đi gặp bệ hạ."
Bệ hạ? Lão đầu tử Nguyên Cảnh đế đáng ghét đó phải tới chỗ đạo thủ chứ, tâm kiếm của ta đã nhập môn rồi, ta tới không phải để thỉnh giáo ngươi bảng cửu chương chín, ta là muốn thỉnh giáo nội dung chi tiết bên trong cơ! Hứa Thất An thầm mắng.
Nhưng hắn nói không ra lời, vì Lạc Ngọc Hành đã biến mất, cửa không hề mở, cửa sổ cũng không, nhưng người thì cứ thế tự nhiên biến mất trong tĩnh thất.
"Đây là thần thông gì?" Hứa Thất An hâm mộ.
"Không phải thần thông" Sở Nguyên Chân lắc đầu, giải thích: "Đó vốn là một ý niệm của đạo thủ, vừa rồi chẳng qua chỉ là thu hồi đi mà thôi."
Thủ đoạn của cường giả cao phẩm như thần vậy.
Hứa Thất An hôm nay tới Linh Bảo Các, chủ yếu là vì bà cô Chung Ly xui xẻo kia có việc phải quay về Ty Thiên Giám, nếu không, không vào được Linh Bảo Các, Chung Ly rất có thể gặp chuyện, hoặc có thể làm hoàng thành gặp chuyện.
Ví dụ như Linh Long đột nhiên nổi điên, phá phách hỗn loạn trong hoàng thành.
Từ lúc trở về từ Vân Châu, Hứa Thất An thường ra vào hoàng thành tra án, nhưng chưa lần nào đi thăm Linh Long, vì con dị thú này có ý nghĩa tượng trưng quá mạnh đối với hoàng thất, hắn không dám đi tiếp xúc.
Lỡ để ai đó nhìn thấy Linh Long vẫy đuôi nịnh nọt Hứa Thất An, lan truyền ra ngoài, e là đầu hắn khó giữ.
"Tâm kiếm nhập môn đúng là hơi khó chút, vì võ phu không giỏi lĩnh vực Nguyên Thần." Sở Nguyên Chân định giải thích ý nghĩa của tâm kiếm, nhưng mới mở miệng nói được nửa câu, đã bị Hứa Thất An cắt ngang.
"Sở huynh, xin lỗi đã làm ngươi hiểu lầm." Hứa Thất An dè đặt nói: "Ta đã nhập môn tâm kiếm rồi."
Sở Nguyên Chân gật đầu, không để ý, hỏi: "Tu được bao lâu rồi?"
Hứa Thất An nhớ lại: "Chừng cỡ mười ngày."
Sở Nguyên Chân sửng sốt, ngưng thần quan sát Hứa Thất An, ôn hòa nói: "Đừng có nói đùa."
Mười ngày nhập môn tâm kiếm? Đây là trình độ Nguyên Thần gì? Dù có là đệ tử tu hành tâm pháp Đạo Môn, cũng không dám nói mười ngày nhập môn được.
"Hứa mỗ chưa bao giờ nói dối." Hứa Thất An mỉm cười nói.
"Thiên phú của Hứa huynh làm ta khiếp sợ, không tu pháp môn Nhân Tông, thật là đáng tiếc." Sở Nguyên Chân kinh ngạc.
Đừng nha, đừng bao giờ có suy nghĩ ấy! Nếu không Nhân Tông cũng sẽ mắng một tiếng: Hứa Bình Chí ngươi không đáng làm người!
Nhị thúc ta vô tội biết bao!
Sở Nguyên Chân là một người kiêu ngạo giấu trong xương, có khí phách của người có học, có cả sự hào sảng bất kham của kiếm khách, nhưng những điều này đều được ẩn rất kĩ, không hề bị lộ ra trong lời nói.
So với Nhị Lang ngạo kiều, số bốn giống nhân sĩ có kinh nghiệm lịch duyệt xã hội hơn, Hứa Thất An thầm nghĩ.
Dĩ nhiên, nhân sĩ có kinh nghiệm lịch duyệt xã hội phong phú chưa chắc đã là người trầm ổn nội liễm, Hứa Thất An tự lấy mình làm ví dụ, hắn biết cách đối nhân xử thế, nhưng hắn vẫn thích nói cho đã mồm, vẫn là thiếu niên nhiệt huyết mê tiền năm đó, kiếp trước kiếp này đều không thay đổi.
"Sở huynh thấy Giáo Phường Ty các nơi của Đại Phụng có gì khác biệt?"
Rõ ràng đang giảng đạo rất nghiêm túc, Hứa Thất An đột nhiên chuyển qua hỏi cái này, làm Sở Nguyên Chân mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn thành thật trả lời:
"Sau khi bỏ văn tu đạo, ta không ngủ lại ở Giáo Phường Ty nữa."
Lời ngầm là: Lão tử cấm dục rồi.
Không lâu sau, Hứa Thất An lại hỏi: "Kỳ luận đạo sắp tới rồi, Sở huynh đối Thiên Tông Lý Diệu Chân thế nào?"
Sở Nguyên Chân trầm ngâm: "Hiệp can nghĩa đảm, Sở mỗ thật sự kính nể."
Ôi má ơi, hoàn toàn không có sơ hở nha! Hứa Thất An mỉm cười: "Chúng ta tiếp tục."
Nhưng không lâu sau, Hứa Thất An lại cắt ngang làm người ta thấy ghét: "Sở huynh, quốc sư luôn bị nghiệp hỏa hành hạ, ngươi có bị hành hạ tương tự không?"
Sở Nguyên Chân ngạc nhiên: "Ngươi biết?"
Cơ trí Hứa Thất An vội đánh bóng: "Ngụy Công nói với ta."
À thế hả, Ngụy Uyên quả là hết lòng tài bồi người này, coi hắn là tâm phúc. Sở Nguyên Chân gật đầu, chấp nhận lời giải thích này, thấy nó cũng hợp lý.
Dù gì số một cũng đã từng nói, Hứa Thất An này rất được Ngụy Uyên thưởng thức.
"Ta chỉ tu kiếm pháp Nhân Tông, không tu tâm pháp."
"Là sao?" Hứa Thất An không hiểu.
"Nếu dùng hệ thống võ giả để đánh giá, thì ta chính là Luyện Thần Cảnh. Nhưng ta chủ tu tâm kiếm, khí kiếm và ngự kiếm thuật của Nhân Tông."
"Vậy ngươi tấn thăng làm sao? Phẩm cấp thấp nhất là cái gì?"
Trong tam tông, kiếm thuật là thủ đoạn để khắc địch, chứ không phải nền tảng cơ bản của hệ thống, nói cách khác, Sở Nguyên Chân thật ra không theo hệ thống Đạo Môn, mà dùng hệ thống võ giả làm căn cơ, chủ tu kiếm pháp Nhân Tông.
"Không biết."
Sở Nguyên Chân chẳng hề để ý, vẻ “đi bước nào thì hay bước ấy”: "Đường ở phía trước, đi sẽ thành đường."
"Chúng ta nói tiếp về kỹ xảo thực chiến của tâm kiếm."
Ban đầu rõ ràng là nói về tâm kiếm, dần dần, Sở Nguyên Chân phát hiện kiến thức tu hành của Hứa Thất An rất nông cạn, hoàn toàn không giống kiến thức mà một Luyện Thần Cảnh nên có.
Phải rồi, sau án thuế bạc tháng mười năm ngoái hắn mới thành Đả Canh Nhân, hồi đó hắn chỉ là luyện tinh cảnh, chỉ sau nửa năm ngắn ngủi, đột nhiên tăng tiến mạnh mẽ, trở thành Thất phẩm võ giả, thiên phú cực kì đáng sợ. Sở Nguyên Chân nhớ lại thông tin về Hứa Thất An.
Nghĩ tới đây, nhất thời trong lòng nóng lên hừng hực: "Đàm binh trên giấy không thú vị, Hứa huynh, không bằng chúng ta so tài một phen đi."
Hắn thích giao thủ với thiên tài, để có thể quan sát, nhìn nhận ưu điểm đối phương tốt hơn.
Hứa Thất An suy nghĩ, thấy đây là một cơ hội để tiếp cận số bốn, liền gật đầu: "Được, Sở huynh nhớ hạ thủ lưu tình."
Bên kia, Nguyên Cảnh đế với Lạc Ngọc Hành ngồi đối diện nhau, giữa hai người là cái bàn bày nước trà nóng hổi.
"Tiểu gia hỏa Thiên Tông đó sắp tới kinh thành, Sở Nguyên Chân có nắm chắc đánh bại nàng ta không?"
Nguyên Cảnh đế uống một hớp trà nóng, hơi nước lượn lờ làm mơ hồ khuôn mặt ông ta.
"Khó nói!"
Lạc Ngọc Hành bưng trà, thần sắc trong trẻo lạnh lùng, "Lý Diệu Chân tuy là Ngũ phẩm, nhưng rất có khả năng mượn cơ hội này bước vào Tứ phẩm Nguyên Anh cảnh, nếu Sở Nguyên Chân không rút kiếm, thắng bại khó đoán."
"Bất kể thế nào, đều là hậu bối vô cùng xuất sắc. Đại Phụng ta đã lâu không có người trẻ tuổi đáng để trẫm chú ý." Nguyên Cảnh đế cảm khái.
"Bệ hạ nói vậy là ý gì, Sở Nguyên Chân là trạng nguyên năm Nguyên Cảnh hai mươi bảy đấy." Nữ quốc sư khẽ cười.
Nguyên Cảnh đế lắc đầu, Sở Nguyên Chân bỏ quan chức, trở thành kẻ tay trắng, làm giang hồ du hiệp, sớm đã không còn bị triều đình điều khiển.
Nói ra cũng kỳ quái, mười mấy năm nay, quốc lực Đại Phụng chẳng những ngày càng tuột xuống, ngay cả nhân tài cũng càng ngày càng ít, nhất là mấy năm gần đây, Nguyên Cảnh đế đã lâu không gặp được hậu bối nào làm ông ta hài lòng.
"Quốc sư định đối phó đạo thủ Thiên Tông kia thế nào?" Nguyên Cảnh đế quay lại vấn đề.
Đương nhiên ông ta sẽ không vì chuyện Lý Diệu Chân mà cố ý đến tìm Lạc Ngọc Hành, Nguyên Cảnh đế là lo Thiên Nhân tranh sau này.
"Thiên Nhân tranh lần trước, Thiên Tông đạo thủ còn chưa bước vào Nhất phẩm cảnh, cha ngươi với hắn đấu không phân thắng bại, chưa phân thắng bại." Nguyên Cảnh đế sâu xa nói.
Lúc nói những lời này, ánh mắt ông ta sắc bén nhìn chằm chằm Lạc Ngọc Hành dung nhan thanh lệ thoát tục, ý ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Song tu là chuyện tốt có lợi cho cả hai bên, không phải kiểu tà thuật thải bổ chỉ một phen được lợi.
Nếu Lạc Ngọc Hành muốn đột nhiên tăng mạnh trong thời gian ngắn, ngoài song tu với ông ta, thì không còn cách nào khác.
Ngay lúc này, chợt có khí cơ dao động mãnh liệt, quấy rối Nguyên Cảnh đế và Lạc Ngọc Hành.
Trong Linh Bảo Các có người chiến đấu?
Nguyên Cảnh đế lần đầu gặp phải tình huống như vậy.
Lạc Ngọc Hành ngưng thần cảm ứng một lúc, sau đó bật cười.
"Quốc sư, chuyện gì vậy?" Nguyên Cảnh đế cau mày.
"Là Sở Nguyên Chân đang giao thủ với Hứa Thất An." Lạc Ngọc Hành trả lời.
Nghe thấy ba chữ "Hứa Thất An", Nguyên Cảnh đế ngẩn ra, không hiểu sao đồng la nhỏ kia lại xuất hiện ở Linh Bảo Các, lại còn vì sao mà sinh ra bất hòa với Linh Bảo Các.
Lạc Ngọc Hành giải thích: "Người này có tuyệt kỹ tu hành đặc biệt, Ngụy Uyên dẫn hắn tới các để cầu kiếm thuật, ta liền dạy cho một chiêu nửa thức."
Ngụy Uyên liên tục bị đồng la mình thưởng thức và quốc sư đội nồi cho.
Nguyên Cảnh đế gật đầu, chấp nhận lời giải thích này, ngưng thần cảm ứng chốc lát, kinh ngạc: "Hứa Thất An có thể giao thủ kịch liệt với Sở Nguyên Chân như vậy?"
Lạc Ngọc Hành vừa lúc ghét ông ta cứ ba lần bốn lượt dây dưa đòi song tu, bèn đề nghị: "Nếu Bệ hạ thấy hứng thú, không ngại theo bần đạo cùng qua đó xem cuộc chiến."
Nguyên Cảnh đế suy nghĩ, "Được."