【Số Hai: hay là bảo số năm đi mãi võ, dùng ngực chấn vỡ đá to được dân gian hoan nghênh lắm, chấn đá một đường đến kinh thành, có thể kiếm được tiền lộ phí.】
【Số Sáu: Có thể tìm chùa để hóa duyên, tá túc. Có điều chùa chiền ở Đại Phụng không nhiều, không giải quyết được nhu cầu cấp bách.】
【Số Bốn: Giang hồ cứu cấp, có thể thu hoạch thích hợp mà không nhọc.】
Ý Sở Nguyên Chân là, có thể chọn một ít dê béo mà ra tay, trộm ít bạc.
【Số Chín: Số năm không biết trộm, nếu bảo nàng làm trò ấy, sẽ thành cướp.】
Dù gì cũng là người bộ tộc Lực Cổ.
Mọi người nói nói một hồi, đột nhiên phát hiện mình bị che giấu, không nhắn tin được, cũng không nhận được tin nữa.
Đồng thời, Hứa Thất An nhận được tin nhắn của Kim Liên đạo trưởng:【Số ba, ngươi có đề nghị gì?】
Mặc dù ngoài miệng nói là để số năm cho xã hội giáo dục, nhưng Kim Liên đạo trưởng vẫn rất quan tâm người nắm mảnh vỡ Địa Thư... . . . Hứa Thất An thầm nghĩ, không chút do dự, nhắn tin hỏi:
【Số năm đẹp không?】
【Số Chín: Dung mạo không tệ.】
Vậy thì dễ thôi... . . Hứa Thất An nhắn tin:【Ta đề nghị là: làm một hải vương.】
Nghĩa là sao? Kim Liên đạo trưởng bày tỏ không hiểu.
Hỏi: Sao trai xinh gái đẹp không cùng nhau du lịch?
Đáp: Nuôi vỏ xe phòng hờ.
Hứa Thất An nói ý tưởng của mình cho Kim Liên đạo trưởng nghe, sau đó bổ sung thêm:【Ta tặng cho số năm thêm một câu danh ngôn: con thỏ dễ thương như vậy, tại sao phải ăn nó.】
Đám thiếu hiệp giang hồ mê nhất là cái bộ dạng này, chỉ cần học được một chiêu này, ăn ở suốt đường không cần lo nghĩ.
Kim Liên đạo trưởng không trả lời hắn.
Chế độ nhắn tin được khôi phục, Kim Liên đạo trưởng báo lại những ý tưởng của thành viên Thiên Địa Hội cho số năm nghe, hy vọng nàng có thể bảo vệ tốt mình, lên đường xuôi gió.
Đề nghị của Hứa Thất An, Kim Liên đạo trưởng quyết định bỏ qua. Phương pháp này mặc dù tiện thật, nhưng rõ ràng là số năm không thể làm được trò cần kỹ thuật cao như vậy.
Đây là tuyệt chiêu chỉ số ba dùng được thôi.
Không lâu sau, Sở Nguyên Chân trở lại, chắp tay chào Lạc Ngọc Hành đang tĩnh tọa, rồi quay lại nói: "Hứa huynh, tới phiên ngươi."
Hứa Thất An mặt không đổi sắc ra cửa đi về phía nhà xí, đi quanh nhà xí một vòng rồi trở lại, nhìn thấy một tiểu đạo sĩ tướng lãnh trung niên mặc giáp vội vã đi vào.
Tướng lĩnh này có vẻ hoảng hốt, như đang gặp chuyện gì đó.
Tiểu đạo sĩ dừng ngoài tĩnh thất, nói to: "Đạo thủ, thị vệ trưởng Hoài Vương phủ cầu kiến."
Hoài Vương phủ... . Trấn Bắc vương phủ? ! Hứa Thất An vừa nghe, liền dừng bước, quan sát viên tướng trung niên.
Người này khí huyết thịnh vượng, thần hoa nội liễm, tu vi rất mạnh, nhưng lúc này lại đầy lo âu, gấp gáp bất an.
Trấn Bắc vương là Thân vương, Hoài Vương là tước hiệu được phong chính thức của ông ta, còn Trấn Bắc vương là danh hiệu được người ta khen tặng.
"Chuyện gì?!"
Trong tĩnh thất, vọng ra tiếng Lạc Ngọc Hành dễ nghe dịu dàng đáng yêu hấp dẫn.
"Quốc sư, không tìm thấy Vương phi, ty chức đã tìm khắp hoàng thành mà không tìm được, Vương phi và ngài quan hệ thân thiết, nên ty chức mới tới hỏi." Trung niên tướng lãnh trầm giọng nói.
Vương phi Trấn Bắc vương? Đệ nhất mỹ nhân Đại Phụng? Hứa Thất An dỏng lỗ tai lên.
Hắn đã nhìn thấy nhiều mỹ nhân, hoàng hậu cứng cỏi mạnh mẽ, quốc sư vô song có buff, bây giờ càng thêm mong đợi được nhìn thấy bộ dạng của Vương phi.
Có tài đức gì mà được gọi là Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân.
"Vương phi không có ở Linh Bảo Các, tướng quân đi nơi khác tìm đi." Lạc Ngọc Hành đáp lại.
Thị vệ trưởng lo lắng rời đi.
Vương phi mất tích? Hứa Thất An nhìn theo thị vệ trưởng rời khỏi.
... ...
Ở Linh Bảo Các dùng xong ngọ thiện, Hứa Thất An trở lại nha môn, dẫn đồng la tiếp tục đi tuần đường, có ngân lượng thì ý chí chiến đấu ngẩng cao, hết lòng tẫn trách.
Hai tốp khách giang hồ kia đã nộp ngân phiếu "Chuộc người", hiện giờ trong ngực Hứa Thất An có sáu trăm lượng ngân phiếu, trong lòng vô cùng thỏa mãn, trên đường mà thấy có khách giang hồ ăn mặc kiểu người ngoại địa, là như nhìn thấy dê béo.
Đáng tiếc cả nửa ngày còn lại, không gặp vụ đánh lộn nào.
Hết giờ trở về phủ, buổi tối lúc ăn cơm, Hứa Nhị thúc trên bàn ăn kể một tin đồn thú vị ngày hôm nay: "Hôm nay Trấn Bắc vương Vương phi bỏ nhà ra đi, kinh thành ngũ vệ đều bị điều động, Thuật sĩ Ty Thiên Giám phối hợp đi tìm, cả một buổi chiều, mà không tìm được."
Thẩm thẩm cắn đũa, hỏi tới: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó nàng ta tự trở về, đã bảo là tự bỏ nhà ra đi mà, đám thị vệ trong vương phủ nóng ruột quá, còn tưởng Vương phi bị người bắt cóc đi." Hứa Nhị thúc bất đắc dĩ nói:
"Nên mới nói, nữ nhân tùy tiện quá đi! Khiến cả mấy ngàn người tỏa cả thành đi tìm."
Thẩm thẩm xoay tròng mắt, giọng giễu cợt: "Mấy ngàn số sĩ tốt, ngay cả một nữ nhân mà cũng không tìm ra, triều đình nuôi các ngươi, còn không bằng nuôi mấy ngàn con chó."
Hứa Thất An giơ ngón cái, tán dương: "Thẩm thẩm xuất chiêu thật là ghê gớm!"
Thẩm thẩm nghe không hiểu lời lẽ của chất nhi, bèn liếc nó một cái.
Hứa Nhị Lang nhướng mày, túm được ngay điểm chính: "Hoài Vương tuy là thân vương, nhưng Vương phi theo lý thuyết, là không có quyền kinh động kinh thành ngũ vệ."
Mấy ngàn người lục tung cả thành tìm kiếm, tông thất không có tư cách này, chỉ có các điện hạ trong hoàng cung mới có đãi ngộ như vậy.
Hứa Nhị thúc trả lời: "Vấn đề này chính chúng ta cũng thấy lạ, hỏi Thiên hộ, Thiên hộ không biết, chỉ nói là mệnh lệnh của bệ hạ."
Nguyên Cảnh đế rất quan tâm đệ muội (em dâu) này nha, chẳng lẽ là tình xưa chưa dứt?
Hứa Thất An ngay tức khắc bác bỏ suy đoán này, Vương phi năm đó là tần phi của Nguyên Cảnh đế, nhưng mà vào cung hơi bị chậm, khi vào Nguyên Cảnh đế đã cấm dục tu đạo.
Sau đó, được ban cho Trấn Bắc vương, làm Hoài Vương Vương phi.
Chắc là bên trong còn có nội tình gì đó... . . Hứa Thất An thấy mấy chuyện xấu này không đáng để mình nhức đầu, nghiêng đầu nói với Nhị Lang:
"Ngày mai là vòng thi cuối hả?"
Hứa Nhị Lang gật đầu.
"Thi cho tốt, thi từ chi đạo, đại ca có thể vỗ ngực nói, Cửu châu năm ngàn năm nay, không có ai là đối thủ của ta." Hứa Thất An hào khí can vân.
... . .
Ngày kế, trời tờ mờ sáng, Hứa Nhị Lang đã cùng cha và đại ca xách đèn lồng đi cống viện.
Hắn lại nhìn thấy đại đầu trọc với kiếm khách áo xanh, lần này hắn rất bình tĩnh, coi hai người họ là người ngu, thậm chí còn đáp trả họ một nụ cười lạnh lùng.
"Nụ cười này của số ba cuồng ngạo thật đó." Sở Nguyên Chân nói.
"Vòng thi cuối của thi hội, hẳn là mười phần chắc chín rồi." Hằng Viễn giải thích dùm cho số ba.
"Suýt nữa là ta tưởng hắn khiêu khích ta."
Hằng Viễn cười: "Đi thôi, tiếp theo chính là chờ để bảng, tiếp theo nữa là ngươi với Lý Diệu Chân giao thủ."
Sở Nguyên Chân khẽ gật đầu, sóng vai với Hằng Viễn bước đi, hắn nghiêng đầu liếc nhìn đại đầu trọc, bỗng nói: "Đại sư, chiến lực của ngươi bây giờ, rốt cuộc là đạt mức nào?"
Hằng Viễn suy nghĩ, lắc đầu nói: "Bần tăng cực ít giao thủ với người."
Sở Nguyên Chân "a" một tiếng, hắn giống với số sáu, đều là không thể lấy phẩm cấp bình thường để phán đoán. Nếu đánh giá bằng hệ thống võ phu, hắn chỉ là một Thất phẩm luyện thần, nhưng chiến lực thật sự lại hơn xa như vậy.
Hằng Viễn đại sư là Bát phẩm võ tăng, nhưng chiến lực thật sự là sâu không lường được.
... . . .
Bên kia, lục soát người xong, Hứa Nhị Lang đi vào gian phòng nhỏ được bao quanh bốn phía, đợi vòng thi cuối.
Thi từ!
... . .