TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 378: Tánh mạng Lâm An công chúa nguy cấp (2)

Chỉ có tìm Ngụy Uyên hoặc trưởng công chúa hỏi về đoạn lịch sử này vậy. Hứa Thất An đổi chủ đề, hỏi: "Đạo trưởng tìm ta có chuyện gì?"

Mèo cam nhìn hắn hồi lâu: "Đi ngang qua đây, phát hiện phúc duyên của ngươi biến mất, nên tới để xem thử."

Hứa Thất An nghe xong, suy nghĩ hiện lên đầu tiên trong đầu là: ? ? ?

Một hồi sau, hiện lên là: ! ! !

Nghĩ một chốc, hắn liền hiểu ra, hèn gì mấy ngày nay đều không nhặt được bạc, thì ra là nhờ đại pháp 404 của Giám Chính.

"Nhưng sau khi nhìn thấy nha đầu kia, ta đã biết nguyên nhân rồi." Mèo cam nói thêm.

Kim Liên đạo trưởng cho là vận xui của Chung Ly đã triệt tiêu phúc duyên của mình? Hứa Thất An không giải thích, giữ yên lặng.

Hắn không có hứng giải thích cho lão đạo sĩ.

Từ giã Kim Liên đạo trưởng, Hứa Thất An buồn bực đi vào phòng, trợn mắt nhìn Chung Ly không nói lời nào.

Nữ nhân nhân đầu quấn băng, mặt cũng quấn băng, nhìn rất đáng thương, nàng nhận ra thái độ của Hứa Thất An có biến đổi, hỏi nhỏ:

"Cao thủ Đạo Môn đó nói gì với ngươi?"

"Liên quan gì ngươi! "

"Ờ." Nàng hơi cúi đầu.

Nhưng Hứa Thất An không tha cho nàng, cả giận: "Hồi trước không ngày nào là ta không nhặt được bạc, ngươi biết không."

"Không biết, nhưng có thể hiểu được." Chung Ly thành thật trả lời.

"Nhưng vì ngươi, Giám Chính giữ ta ở lại kinh thành, che giấu một phần khí vận của ta." Hứa Thất An đoán chỉ có một phần, vì hắn không cản được hết vận xui cho Chung Ly.

"Ta xin lỗi."

Nói xin lỗi không thì có ích gì, mỗi ngày ta tổn thất tới mấy trăm vạn đó! Hứa Thất An cả giận: "Ngươi phải bồi thường cho ta."

"Ta, ta không có bạc." Chung Ly xấu hổ cúi đầu xuống.

"Không có bạc thì đi theo ta ngủ, cái giường này của ta rất bền chắc, có rung cũng không sụp."

Sáng hôm sau, Hứa Thất An tinh thần phấn chấn tỉnh lại, vô cùng thỏa mãn, giường không có sụp.

Đương nhiên chẳng liên quan gì tới Chung Ly, tối qua hắn chỉ nói lẫy thôi, dù hành động của Giám Chính làm hắn rất đau tim, nhưng hắn chưa từng nghĩ chuyện muốn làm Chung Ly thể nghiệm nỗi đau bị phá trinh.

Nữ nhân này đã thảm lắm rồi, lương tâm không cho phép hắn gieo họa thêm cho người ta nữa.

Nhưng mà Chung Ly cũng đã đồng ý về sẽ đưa cho hắn hai món pháp khí để làm bồi thường, Hứa Thất An nghe thế rất vui vẻ, ngủ rất ngon lành.

Sau khi rửa mặt, hắn tới tiền thính ăn sáng, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc om sòm của tiểu đậu đỏ.

Đi qua cửa, vào nhà nhìn một cái, Hứa Linh Âm bị thẩm thẩm đè xuống ghế, tay cầm chổi lông gà, đang quất đen đét lên cái mông nhỏ.

Hứa Nhị thúc, Hứa Linh Nguyệt, Hứa Nhị Lang mặt không đổi sắc ăn cơm, như không nghe thấy muội muội (nữ nhi) mình khóc, chỉ cắm đầu vào cháo, bao, rau.

Hứa Thất An thấy chuyện bất bình thì gầm lên: "Dừng tay!"

Thẩm thẩm mặc kệ hắn, bà đánh nữ nhi của mình, liên quan qué gì hắn.

"Thẩm thẩm ngươi đừng quá đáng, " Hứa Thất An giật cây chổi: "Linh Âm còn nhỏ, ngươi không thể đánh nó như vậy."

"Nồi lớn!"

Tiếng gọi "Nồi lớn" như móc tim móc phổi, cứ như gọi thân phụ của mình.

"Đại ca, " Hứa Linh Nguyệt giải thích: "Chậu lan nương yêu thích bị vỡ, không cứu được, nương nghi ngờ là Linh Âm làm rơi."

Hứa Thất An trả chổi lông gà cho thẩm thẩm, vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà: "Giáo dục trẻ con phải làm từ sớm, bây giờ không đánh, sau này sẽ trễ, thẩm thẩm đánh tốt lắm, thẩm thẩm ngài tiếp tục."

"Oa oa oa" Hứa Linh Âm khóc vô cùng thương tâm.

Quả nhiên là một đứa bé không có phúc duyên, chỉ toàn dựa vào cái mệnh cứng rắn. =))

Nhân sĩ giang hồ tràn vào kinh thành ngày càng tăng, khiến trị an của kinh thành trở nên tệ hẳn, để giải quyết cái vấn đề này, Ngụy Uyên nghĩ ra một phương pháp.

Lệnh cho người xây ở ngoài thành mỗi cửa đông tây nam bắc một cái đài cao bằng cẩm thạch trắng, viết: Hào Hiệp Đài.

Chuyên dành cho những giang hồ hiệp khách "Ngươi nhìn gì", "Nhìn ngươi cái rắm" giải quyết tranh chấp với nhau. Thế là, nhân sĩ khắp nơi trong kinh thành chen nhau tới Hào Hiệp Đài, những kẻ có thù oán ở kinh thành xông thẳng lên đài, gào lên "xxx có dám lên đài đánh một trận, nếu ngươi không tới, là chất nhi ta" .

Nếu xxx kia nghe thấy, ngày hôm sau sẽ ứng theo lời mời tới chiến.

Vừa có chỗ cho giang hồ hiệp sĩ giải quyết mâu thuẫn, lại không cần lo ảnh hưởng tới dân chúng bình thường, còn giúp dân chúng kinh thành hôm nào cũng có dưa để ăn, có náo nhiệt để xem, tăng doanh thu chi tiêu ăn uống cho địa phương.

"Ngụy Uyên đúng là có tài, đúng là một vị quan có năng lực." Hứa Thất An thầm gật đầu, tiếp tục nghe Hứa Nhị thúc kể chuyện lúc tuần thành.

Những giang hồ thiếu hiệp không có thù oán gì cũng có cơ hội kết bạn lên đài so tài với nhau, kiếm chác danh tiếng; các nữ hiệp không có hứng thú với trò lên đài hiến nghệ, mà thích nói cười oanh yến, ra vào ăn uống với các đại hiệp giang hồ nổi danh.

Tìm cơ hội làm quen với giới đạt quan hiển quý có thế lực trong thành, làm quen với những học sinh kinh thành có tiềm lực.

Nhìn vào là thấy, xưa nay, mục tiêu theo đuổi của nam nhân và nữ tử là khác nhau một trời một vực.

Thứ nam nhân theo đuổi là nhất cử thành danh, thứ nữ tử theo đuổi là một pháo mà đỏ.

Chính vì có lắm kẻ xấu xa như vậy, Hứa Nhị thúc liền dặn Nhị Lang không có việc thì đừng đi ra ngoài, không được để đám nữ hiệp thô lỗ kia chạm vào gười.

Nhị Lang ngoan ngoãn đợi ở trong nhà, đám nữ yêu tinh kia cứ giao cho cha! Hứa Thất An rút ngay ý chính muốn nói của Nhị thúc.

"Nhị thúc, hiện giờ trong đám nữ hiệp, có ai diễm danh lan xa không?"

Hứa Thất An nói xong, thấy nét mặt muội muội và thẩm thẩm không đúng, lập tức bổ sung: "Ta hỏi vậy để có đề phòng trước."

Thẩm thẩm và muội muội quay qua nhìn Hứa Nhị thúc, Hứa Nhị thúc cau mày, giọng ai oán: "Tiểu tử nhà ngươi, loại vấn đề này làm sao ta biết, ta là loại người để ý những chuyện như vậy à?"

Hứa Tân Niên nhìn đại ca và cha đá qua tạt lại, khinh thường "A" một tiếng.

Ăn sáng xong, hai thúc chất kết bạn ra cửa, dắt vật cưỡi tới, Hứa Nhị thúc sờ con ngựa cái nhỏ, cảm khái: "Từ ngày đi theo ngươi, hình như trông nó ngày càng có tinh thần."

"Sung sướng quá mà." Hứa Thất An trả lời.

"Hử?" Nhị thúc không hiểu.

"Đồ ăn ở Nha môn Đả Canh Nhân ngon lắm, thức ăn cho gia súc rất chọn lọc, đại mạch, đậu nành, trứng gà, muối hột này nọ." Hứa Thất An giải thích.

Hứa Nhị thúc nghe thế, nhất thời cũng thấy thèm: "Vậy chúng ta đổi với nhau đi, đưa con ngựa này của ta qua nha môn Đả Canh Nhân để cải thiện ăn uống."

Hứa Thất An khoát tay lia lịa: "Ta không đổi kỵ."

"Nhị thúc, chúng ta nói chuyện các nữ hiệp tiếp đi." Hứa Thất An rất là để ý các nữ hiệp giang hồ, đại khái là bị tâm tính giang hồ kiếp trước quấy phá.

Nói tới cái này, Hứa Nhị thúc thuộc như lòng bàn tay, "Nghe nói hiện giờ ở kinh thành, nữ hiệp có dung mạo xinh xắn nhiều không đếm xuể, nhưng xuất sắc nhất có bốn người, theo thứ tự là nữ nhi của các chủ Lư Nhai Kiếm Các, được người ta tặng cho biệt hiệu là “ Hồ Điệp Kiếm", chẳng những tu vi cao cường, nhan sắc cũng rất đẹp đẽ.

"Liễu Thanh Dương của Hồng Hương Lầu, tước hiệu Tiêu Hồn Thủ, nghe đồng liêu nói, đó đích thị là một con hồ ly tinh mê hoặc người. Bất kỳ nam nhân nào cũng không chống nổi mị lực của nàng ta."

Tiêu Hồn Thủ? !

Là Tiêu Hồn Thủ mà mình nghĩ đó hả, là cái ý ý ý đó đúng không?

"Một người nữa là Thiên Diện Nữ phi tặc, dáng dấp ra sao ta chưa nhìn thấy, nhưng nghe nói tinh thông thuật dịch dung, lần nào cũng hóa trang mình thành mỹ nhân tuyệt sắc."

Bình thường, người làm như vậy đều là người xấu xí.

"Người cuối cùng càng dễ sợ, là một nữ đao khách đại danh đỉnh đỉnh, sử dụng song sinh đao, đệ tử của Song Sinh Môn Lôi Châu." Hứa Nhị thúc chậc lưỡi:

"Thật là một nữ hiệp anh tư hiên ngang, nếu ta trẻ lại hai mươi tuổi, ta vẫn sẽ chọn thẩm thẩm ngươi."

Hứa Thất An gật đầu, lòng nghĩ Nhị thúc vẫn rất yêu thẩm thẩm, vỗ vai ông: "Đám nữ hiệp đó, giao cho chất nhi hai mươi tuổi của ngươi đi."

Đến nha môn, điểm mão cho có xong, Hứa Thất An ở đường khẩu của ngân la Mẫn Sơn Thổ nạp tu hành nửa giờ, sau đó định dẫn dưới tay hai đồng la đi tuần phố —— Xuân Phong Đường bị cháy, vẫn chưa sửa xong.

"Thủ lĩnh, chúng ta đi đâu tuần phố?"

"Các ngươi biết các nữ hiệp thích qua lại ở đâu không?" Hứa Thất An hỏi.

"Đương nhiên là Hào Hiệp Đài, đông nam tây bắc bốn cái lôi đài, hôm nay chắc cũng náo nhiệt lắm, bách tính trăm họ ai cũng tranh nhau ra ngoại thành xem náo nhiệt mà."

"Được, vậy hôm nay đi Hào Hiệp Đài nam thành." Hứa Thất An quyết định.

Hắn vừa bước ra nha môn, đã thấy một người cưỡi ngựa chạy như điên tới, thị vệ ngồi trên lưng ngựa, mặc trang phục của thị vệ cung đình, là thị vệ của Lâm An.

"Hứa đại nhân!"

Thị vệ kia thấy Hứa Thất An, vui mừng hết sức, vội siết cương ngựa, cấp tốc dừng lại.

"Hứa đại nhân, Nhị điện hạ mời ngài hỏa tốc vào cung."

"Chuyện gì?" Hứa Thất An trầm ổn hỏi.

"Nhị điện hạ nói, nhân mạng là chuyện đại sự, sinh tử của người nằm ở trong tay ngươi." Thị vệ trầm giọng.

"? ? ?"

Hứa Thất An sai đồng la đi dắt ngựa, hỏi: "Trong cung xảy ra chuyện à?"