Hứa Thất An đứng dậy nhìn ra đài phía xa, nheo mắt quan sát hán tử trên lôi đài.
Vô cùng chắc chắn, hắn không biết hảo hán đang ầm ĩ kia, càng không nhớ có kẻ địch là Đồng Bì Thiết Cốt cảnh.
Kẻ địch sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, chỉ là mình không nhớ ra thôi. Hứa Thất An sờ cằm, điểm danh những kẻ có khả năng nhắm vào mình.
Về mặt làm người, hắn luôn tuân theo tôn chỉ hành thiện, lấy đức phục người.
Về công việc chung, hắn luôn lấy đại nghĩa cương trực, vì dân vì nước làm tín điều.
Một người tốt như vậy, không nên có kẻ địch mới đúng.
Trần quý phi là một nữ nhân âm hiểm, nếu là bà ta muốn trả thù mình, thì chọn lựa hàng đầu sẽ là ám sát, chứ không gây ra động tĩnh lớn như vậy; đối với chư công trong triều, mặc dù có vài đảng phái chỉ mong cho mình chết, nhưng tình huống trước mặt không phù hợp với tác phong của người có học.
"Hắn sợ rồi."
"Nói nhảm, đó là cao thủ Đồng Bì Thiết Cốt cảnh đó, cái thân đó của hắn, không chịu nổi một đòn."
"Cho nên mới nói, đám quần là áo lụa chỉ nhờ phúc tổ tiên này, đừng thấy ở kinh thành diễu võ dương oai, gặp phải cao thủ thật, chả là cái gì hết."
Sự ‘do dự’ của Hứa Thất An rơi vào mắt đám thiếu hiệp bàn bên, trở thành hoảng sợ và khiếp đảm.
Đám thiếu hiệp khoái chí, trong lòng họ lúc này, chẳng khác gì dẫn một người đẹp ngực 90cm đi hộp đêm, đột nhiên xuất hiện một tên Triệu công tử, hô to một tiếng: Chi phí đêm nay Triệu công tử bao!
Mỹ nhân 90cm bị hào khí kia của Triệu công tử đánh gục, chuyển hướng nhào vào lòng Triệu công tử, nhưng ngay lúc này, trên bầu trời nổ đùng một tiếng, đại lão chân chính hạ phàm, trở tay tát cho Triệu công tử một phát:
Ngươi không xứng!
Mặc dù kẻ tát tai không phải các thiếu hiệp nhà ta, nhưng họ vẫn rất là khoái chí, nhìn một nha nội chỉ có mã bề ngoài bị ăn quả đắng, mất mặt, đã chọc trúng vào điểm sảng khoái của đám thiếu hiệp.
Nghĩ tới đây, bọn họ thi nhau nghiêng đầu nhìn về phía Dung Dung cô nương, khao khát muốn nhìn thấy sự thất vọng trong mắt nàng ta, thấy tên con ông cháu cha kia mất mặt.
Sau đó nhớ ra bọn họ mới là những người có tiềm lực, quay về chui vào lòng bọn họ.
Nhưng rõ ràng là Dung Dung cô nương không nông cạn như bọn họ nghĩ, ánh mắt nàng ta rất là quan tâm lo lắng, mặc dù cái tên ngân là có mã ngoài đẹp trai, nhưng chả ra sao kia đứng đưa lưng về phía nàng.
Hứa Thất An chợt xoay người, bàn tay ấn lên cán đao sau lưng: "Bổn quan đi qua gặp một chút."
"Ài!"
Dung Dung cô nương đột nhiên xán tới, kéo tay Hứa Thất An, trước khi hắn cau mày đã kịp buông tay, cười áy náy: "Cần gì phải so tài với một giang hồ thất phu."
Hứa Thất An không phản ứng, lắc đầu, đi xuống lầu.
"Dù ngươi có bối cảnh ngút trời, thì ngươi cũng phải đi tìm người giúp trước chứ, cứ thế xông ra, không phải bị đánh uổng phí sao." Dung Dung cô nương lẩm bẩm.
Ra khỏi tửu lầu, Hứa Thất An đi về phía lôi đài, ngón cái khẽ búng, bắn ra một luồng khí cơ.
Hán tử Đồng Bì Thiết Cốt và khách giang hồ trong đám người lập tức phát giác ra, thi nhau xoay người sang nhìn, sau khi nhìn thấy rõ bộ đồng phục ngân la của Hứa Thất An thì liền hiểu.
Chính chủ tới.
Tự giác lùi ra.
Dân chúng ăn dưa không có được giác ngộ như vậy, vẫn đứng như cũ.
"Cút ra!"
Hứa Thất An đạp mạnh một hán tử mặc áo vải, hán tử kia lật đật né sang, bách tính lúc này mới kiêng kỵ lùi ra sau một chút nhường đường.
"Cút, tất cả cút hết!"
Hứa Thất An tháo đao ra, gặp ai vỗ vỏ đao vào người đó, bất kể trai gái già trẻ.
"Tất cả mọi người thối lui ra mười trượng, không được đến gần, lão đầu, ngươi đừng cậy già lên mặt, có muốn nếm thử một bạt tai ra sao không?
"Con nít nhà nào đây, không ai ôm đi lão tử lôi đi bán đấy! Khóc cái gì mà khóc, không phải ép lão tử đá ngươi hả đại thẩm? Ăn trưa chưa? Uống trà chưa? Chạy tới đây coi náo nhiệt, đánh ngươi thì sao? Còn ngươi nữa! Mới hai mươi tuổi hả, lão tử lôi ngươi đi bán thanh lâu."
Tửu lầu, khán đài.
Đám thiếu hiệp chống tay lên lan can, nhìn Hứa Thất An ăn hiếp dân chúng, vô cùng căm phẫn.
"Chó má, lại còn lôi dân chúng chung quanh ra xả giận."
"Có bản lãnh thì lên đài mà đánh, chỉ biết ăn hiếp trăm họ, Đả Canh Nhân là cái thá gì?"
"Đồ ngu nhà ngươi! "
Hứa Thất An không có mặt, cả đám thoải mái mà mắng.
Một thiếu hiệp mặt mũi cũng dễ coi xoay người, đi tới chỗ Dung Dung, giọng nhẹ nhàng: "Dung Dung cô nương, chúng ta về bàn uống rượu đi, để ta kể chuyện sư phụ ta du lịch phương bắc, chém Man tộc cho ngươi nghe."
"Đúng đó, uống rượu với tên nhị đại bao cỏ đó làm gì, Dung Dung cô nương ngươi nhìn đi, hắn chỉ biết ăn hiếp trăm họ." Những thiếu hiệp còn lại phụ họa.
Dung Dung ngồi thẳng lưng, quét mắt đám thiếu hiệp một vòng, cười tủm tỉm: "Các ngươi cảm thấy hắn là đang ăn hiếp trăm họ?"
"Chẳng lẽ không phải?" Đám thiếu hiệp hỏi ngược lại.
Dung Dung chớp mắt, giọng tò mò: "Giang hồ có câu: Cao thủ so chiêu, người rảnh rỗi tránh sang bên! Bởi vì dao động khí cơ của võ giả cao phẩm có thể giết chết người thường, không phải ngay cả điều này các ngươi cũng không biết đấy chứ, không biết à, không thể nào?"
Đám thiếu hiệp đỏ bừng mặt.
"Vậy thì cứ nói rõ ra là được, chứ không phải mượn cớ đó ăn hiếp bình dân, phát tiết khó chịu." Thiếu hiệp lên tiếng mời Dung Dung không cam lòng phản bác.
Dung Dung cô nương cúi đầu uống rượu, dùng động tác này để che giấu sự khinh thường trong mắt.
Dân thường kiến thức hẹp hòi ngu ngốc, nói đàng hoàng phân tích lợi hại cho họ, họ sẽ nghe sao, họ hiểu được ý nghĩa của "Cao thủ so chiêu, người rảnh rỗi tránh sang bên" sao.
Những kẻ thiếu kiến thức ngu ngốc không chỉ có dân thường, bọn lưu manh vô lại còn nhiều hơn. Bọn họ chỉ sợ quan sai, đối phó bọn họ, mà mặt mày hiền lành còn chả bằng dùng gậy to phục vụ.
Đám thiếu hiệp có gia cảnh hoặc sư môn không tệ này ngoài miệng nói người ta là sâu mọt chỉ biết nhờ công đức tổ tiên, thật ra còn chả bằng Hứa ngân la.
Hùng hổ đi quanh lôi đài một vòng, đẩy đám bình dân thiếu mắt mũi kia ra xa rồi, Hứa Thất An mới nhảy lên lôi đài, chống đao, nhìn hán tử còn cao hơn mình một cái đầu kia bằng nửa con mắt, hỏi:
"Ngươi là người nào?"
"Ta là nương ngươi." Hán tử kia giễu cợt.
A, muốn đấu xổ bậy với ta? Được rồi, tạm để đó, giải tới địa lao Đả Canh Nhân rồi sẽ dạy mi cách làm người, còn sợ gì mi không thành thật khai báo. Hứa Thất An cài lại bội đao ra sau lưng, ấn tay lên cán đao:
"Đối phó thứ kiến hôi Lục phẩm như ngươi, Bổn quan chỉ cần một đao."
Cuồng vọng ghê chưa? !
Khách giang hồ chung quanh kinh hãi, Lục phẩm võ giả trên giang hồ cũng coi là hàng có máu mặt, ở một vài quận huyện, đó chính là địa vị của minh chủ võ lâm, bá chủ một phương.
Dù ở kinh thành cao thủ nhiều như mây, có cả Nhất phẩm Thuật sĩ trong truyền thuyết, nhưng Lục phẩm võ giả vẫn không phải là cải trắng ai cũng bóp được.
"Ha ha ha ha."
Hán tử cao to đầy cơ bắp kia cười gằn: "Lão tử chẳng những muốn bóp vỡ trứng mềm của ngươi, còn muốn cắt lưỡi ngươi ra làm thức ăn nhắm rượu."
Trên vọng thính, Dung Dung cô nương liếc đồng la nãy giờ vẫn thản nhiên ngồi uống rượu ăn cơm, cau mày: "Vị đại nhân này, ngươi không đi kêu người sao?"
Cấp trên có khả năng bị thương, mà hắn vẫn cứ cắm đầu chỉ lo ăn như vậy, thật khó tin là trong đương sai nha môn, lại chẳng biết chút đối nhân xử thế như thế.
"Haizz!"
Đồng la khoát tay: "Một Đồng Bì Thiết Cốt cảnh mà thôi, có cái gì đâu. Ngươi không biết Hứa đại nhân chúng ta mạnh thế nào rồi."
"Hứa đại nhân cũng là Đồng Bì Thiết Cốt?"
Dung Dung ngẫm nghĩ nhớ lại, lập tức hủy bỏ suy đoán của mình, nàng đã quan sát Hứa Thất An, ngoại thân không có thần quang đặc thù của Đồng Bì Thiết Cốt cảnh.
Đồng la liếc đám thiếu hiệp, giọng giễu cợt: "Hứa đại nhân dĩ nhiên không phải Đồng Bì Thiết Cốt cảnh, nhưng có một lần hắn bị ám sát ngoài đường, sát thủ là hai Luyện Thần Cảnh, một Đồng Bì Thiết Cốt cảnh. Ngươi đoán sau đó thế nào?"
Dung Dung lắc đầu.
Sau đó đương nhiên là không sao, bởi vì Hứa Thất An vẫn đang sống yên lành, nàng hiểu ý đồng la muốn nói không phải là cái này.
"Một đao!"
Đồng la giơ một ngón tay lên.
"Cái gì?"
Dung Dung cô nương nghe không hiểu.
Đồng la chỉ ra ngoài, giọng bình thản: "Tự nhìn."
Phanh!
Từ lôi đài có âm thanh vụn vỡ vọng tới. Dung Dung cô nương xoay người, thấy đại hán cao to kia đạp vỡ nền đá hoa cương dưới chân, hóa thành một đạo tàn ảnh màu đen.
Đầu bên kia, Hứa Thất An cong người rùn gối, ngón cái nhẹ nhàng bắn ra.
Boang! Tiếng lưỡi đao ra khỏi vỏ truyền khắp toàn trường, âm thanh vang dội.
Với mắt nhìn của Dung Dung, mà chỉ nhìn thấy một tia sáng màu vàng sẫm nhỏ lóe qua một cái, sau đó đao khí nổ bung, như những cây cương châm vô hình, bay loạn xạ khắp nơi.
Trên mặt đất bên ngoài lôi đài xuất hiện một cái hố.
Vừa rồi, Hứa Thất An nếu không xua người dân đi, bây giờ ít nhất cũng phải chết một đám.
Đối với người dân ăn dưa và đa số khách giang hồ, họ chỉ nhìn thấy hình như Hứa Thất An rút đao, đến khi nhìn kĩ lại, lại phát hiện đao vẫn vững vàng nằm trong vỏ đao.
Nhưng đại hán vừa rồi còn khí thế hung hăng kia đã dừng lại, đứng cách Hứa Thất An hơn một trượng, cúi đầu khó tin nhìn ngực mình.
Một khắc sau, ngực hắn xuất hiện một vết đao nhỏ dài, máu tươi phún ra ngoài.
Đại hán từ từ ngã xuống đất, mặt tái đi.
Hứa Thất An lạnh lùng nói: "Ta nói một đao, là một đao."
"Rào rào!"
Đám người bùng lên ồn ào huyên náo, chỉ nhìn một cái, liền ồn lên ầm ĩ.
Tiếng ủng hộ dậy lên như sấm, dân chúng ăn dưa hò reo khen ngợi, trong tiếng ồn ào, có mấy người hô mau tới y quán mời đại phu.
Đám khách giang hồ có tu vi thì nhìn con đường, khi dân chúng ồ lên xôn xao, thì bọn họ lại tập thể mất tiếng.
Một đao!
Một đao đã phá tan nội thân của Đồng Bì Thiết Cốt cảnh, tu vi của ngân la này, e phải là Ngũ phẩm, thậm chí Tứ phẩm.
"Đả Canh Nhân ngân la Hứa Thất An"
Bọn họ thầm ghi nhớ tên của người này.
"Thế nào, không gạt người đúng không." Đồng la cười đứng dậy, liếc Dung Dung cô nương còn đang đờ đẫn:
"Là thiên tài Ngụy Công chúng ta cất nhắc, chỉ một võ phu Lục phẩm thì là cái gì, dù có là chư công trong triều, thấy Hứa đại nhân chúng ta, còn phải khách khí đấy."
Nói xong, cười lạnh quét mắt qua đám thiếu hiệp đang trợn mắt hốc mồm, cầm bội đao đi xuống lầu.
Hứa Thất An chém người xong, hai đồng la lập tức lên đài, xin chỉ thị: "Người này xử lý thế nào?"
"Dẫn đi cho đại phu xử lý vết thương, sau đó dẫn về nha môn Đả Canh Nhân, nhớ dùng châm lông trâu phong bế huyệt vị, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo." Hứa Thất An phân phó.
Hắn nhìn về phía tửu lầu, phát hiện không nhìn thấy Dung Dung cô nương.
"Dung Dung cô nương đâu?"
"Vừa rồi còn ở đó."
Đồng la xuống lầu quay lại xem, quả nhiên không thấy nữa.
Cái này không khoa học, mình thể hiện hoành tráng như vậy, theo lý thuyết nàng ta phải nhào vào lòng mình mới đúng! Hứa Thất An tiếc nuối nghĩ.
Thôi, dù gì cũng chưa từng nghĩ muốn xảy ra cái gì cả.
Hứa Thất An dẫn hán tử bị trọng thương kia tới y quán gần đó, để cho đại đại phu băng bó vết thương, xong lôi hán tử vẫn còn đang hôn mê về nha môn Đả Canh Nhân.
Đi được nửa đường, bỗng phát hiện có điểm là lạ, cẩn thận kiểm tra khắp người, lệnh bài, bội đao, hầu bao đều còn ở.
Sờ một cái vào trong ngực, cuối cùng đã biết không đúng ở chỗ nào.
Mảnh vỡ Địa Thư đã biến mất.
"Đại nhân, ngài đang tìm cái gì?" Đồng la chở hán tử hôn mê trên lưng ngựa siết cương ngựa, hỏi.
"Đừng quấy rầy!"
Hứa Thất An nhắm mắt, nhớ lại mọi chuyện vừa rồi.
Quần áo không rách, loại khả năng lúc đi bị đánh rơi, hơn nữa với nhĩ lực của hắn, dù có rơi hắn cũng sẽ biết ngay.
Lúc đánh nhau hắn chỉ ra một đao, không có giao thủ kịch liệt, loại khả năng này!
Như vậy, chỉ còn một khả năng, bị trộm.
"Đại thẩm ngốc kia, không có bản lĩnh này, đụng chạm vào mình chỉ có một mình Dung Dung, trước khi mình xuống lầu, ả ta có lôi mình một cái."
Hứa Thất An "A" một tiếng, "Hèn gì vừa rồi lại bỏ đi khác thường như vậy, thì ra là một tiểu tặc, Tiêu Hồn Thủ, là cái ý này à?"
Từ lúc rời khỏi Hào Hiệp Đài, đến lúc này, đã qua hơn nửa giờ, theo lý thuyết người đã trốn xa, kinh thành lớn như vậy, muốn lấy đồ bị mất về, hy vọng rất nhỏ.
"Trộm cái gì không trộm, lại đi trộm mảnh vỡ Địa Thư, vật này có GPS định vị đấy." Hứa Thất An phân phó:
"Các ngươi dẫn người về trước, ta còn có việc."
Hắn phải quay lại hiện trường nhìn một cái, sau đó đi tìm Kim Liên đạo trưởng.