TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 383: Do người khác

Cùng lúc đó, nam thành, Hào Hiệp Đài.

Một nhóm nhân sĩ giang hồ vội vã chạy tới, bọn họ nghe được tin tức, nói bên này có một vị ngân la một đao chém võ giả Đồng Bì Thiết Cốt cảnh trọng thương.

Đối với người giang hồ, tin tức kiểu này họ rất là hứng thú, cộng với việc họ vốn đang ở ngay gần đấy, lập tức chạy tới ăn dưa.

Nhưng cuộc chiến đã kết thúc, đám người cũng giải tán đi rồi, chỉ còn lại những kẻ ăn không ngồi rồi rảnh rỗi chưa đi.

Một nhân sĩ giang hồ đi tới Hào Hiệp Đài, quan sát nửa ngày, đối với lời đồn cũng đã thấy tin mấy phần.

Lý do là —— lôi đài được bảo tồn quá hoàn hảo.

Với thực lực của cao thủ Đồng Bì Thiết Cốt cảnh, nếu gặp phải người ngang sức ngang tài, thì sẽ tạo ra dấu vết phá hoại rất rõ, ít nhất lôi đài này không hề có.

"Các ngươi nhìn chỗ này, cả những lỗ nhỏ này nữa, này là sao?" Một thiếu hiệp hỏi.

"Có vẻ là kiếm khí, sắc bén mà cực nhỏ, chưa nghe nói loại kiếm pháp này."

Người trả lời là một mỹ nhân thiên kiều bá mị, một đôi mắt hạnh ướt nước sáng ngời, đôi môi đỏ tươi, trang điểm hơi đậm, nhưng không hề lộ vẻ tục tằn, ngược lại còn tăng thêm vẻ đẹp lộng lẫy.

Thiếu hiệp đặt câu hỏi gật đầu, nếu là do khí cơ tạo thành, thì vết nứt phải có diện tích lớn.

Nữ tử xinh đẹp nghiêng đầu nhìn sang một thiếu hiệp khác, thản nhiên hỏi: "Liễu công tử thấy thế nào?"

Liễu công tử này có một vẻ ngoài rất đẹp, mày kiếm mắt sáng, đeo một cây Thất Tinh Kiếm.

Ở kinh thành hiện giờ, kẻ được mang theo vũ khí bên mình, đều là người có bối cảnh.

Công tử này đến từ một môn phái tên là “Mặc Các” thuộc thánh địa võ học Đại Phụng, Kiếm Châu. Trong đám nhân sĩ giang hồ ở đây, tu vi của công tử này là cao nhất, là trụ cột của tập thể này.

Mấu chốt nhất là, hắn là người dùng kiếm.

"Chưa chắc là kiếm khí, những lỗ thủng này có đường nét không đều, giống như hất mực, có vẻ là kiếm khí hoặc đao khí bị nổ bung, bắn tung ra bốn phía tạo thành."

Liễu công tử nói xong, ngoắc một kẻ ở không ngay đó qua, ném qua một mẩu bạc vụn, hỏi: "Nghe nói mới rồi có một ngân la chỉ ra một đao, đã chém bị thương đối thủ?"

Tên ở không kia bóp bóp mẩu bạc, trong mắt đầy nịnh hót và vui mừng, cúi người gật đầu: "Mấy vị thiếu hiệp không biết đâu, một đao kia ghê gớm lắm…

"Những lỗ thủng trên đất này đều là xuất hiện sau khi vị đại nhân đó rút đao, bắn ra đầy trời như mưa vậy."

Sau đó vô cùng sống động kể lại những gì mình nhìn thấy.

"Thứ làm đao khí đụng phải mà vỡ bung đúng là Đồng Bì Thiết Cốt." Nữ tử yêu mị gật đầu.

Chỉ có Đồng Bì Thiết Cốt mới có sức mạnh tới như vậy, cơ thể trần dưới Lục phẩm thì sẽ bị đao khí chém làm hai nửa.

"Theo ta biết, ngân la của nha môn Đả Canh Nhân, đa số đều là Luyện Thần Cảnh, chỉ có rất ít là Đồng Bì Thiết Cốt cảnh." Một nữ hiệp khác nói.

Nữ hiệp này là nhân sĩ của huyện Thập Tam thuộc kinh thành, miễn cưỡng coi là nửa người địa phương, đối với Đả Canh Nhân nổi danh đỉnh đỉnh của kinh thành cũng có chút hiểu biết.

"Cái này có được tính là lần đầu tiên cao thủ nha môn va chạm với võ phu giang hồ không? Thật muốn nhìn thấy phong thái của một đao đó." Nữ tử yêu mị cười tủm tỉm.

Ngay lúc này, họ nghe thấy tiếng vó ngựa, một người trẻ tuổi mặc đồng phục Đả Canh Nhân cưỡi tuấn mã, chạy như bay đến.

Đám nhi nữ giang hồ nhìn người này mấy lần, rồi thu hồi ánh mắt, đoán người này hẳn là nha môn Đả Canh Nhân tới khám xét hiện trường.

Thế nhưng động tác kế tiếp của Đả Canh Nhân trẻ tuổi làm đám hiệp sĩ giang hồ hết hồn.

"Soạt!"

Đả Canh Nhân kia rút bội đao ra, giục ngựa xông về bọn họ.

Liễu công tử hơi biến sắc, đứng chắn phía trước đồng bạn, vỗ một cái ra sau lưng, Thất Tinh Kiếm vang vang bay ra khỏi vỏ, bay vòng vòng ngăn cản nhát đao Đả Canh Nhân chém tới.

Đả Canh Nhân trẻ tuổi chém nhẹ một phát, Thất Tinh Kiếm bị cắt thành hai khúc, vô lực rơi xuống, kêu loảng xoảng.

"Ngươi!"

Liễu công tử vừa giận vừa sợ, pháp khí tông môn ban cho bị hủy, đau lòng không thở nổi.

Hứa Thất An siết cương ngựa, chĩa thẳng đao vào nữ tử yêu mị, nhếch miệng cười gằn: "Ngươi còn dám trở lại, Dung Dung cô nương, trộm bảo bối của Bổn quan, không mang đi cất giấu, còn dám nghênh ngang trở lại, xem ra chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

"Bổn quan cho ngươi hai lựa chọn, một, giao bảo bối ra, làm thiếp cho Bổn quan. Hai, giao bảo bối, Bổn quan bán ngươi vào Giáo Phường Ty!"

Trộm bảo bối của hắn? !

Đám thiếu hiệp nữ hiệp ngạc nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía nữ tử yêu mị.

Nụ cười tủm tỉm vẫn luôn trên mặt Tiêu Hồn Thủ Dung Dung cô nương cứng lại, nàng ta cau mày, lắc đầu với đồng bạn.

Liễu công tử cố ép mình không nhìn bội kiếm yêu quý nữa, ôm quyền: "Vị đại nhân này, ngài có phải có hiểu lầm gì không?"

"Cút!"

Hứa Thất An quan sát Dung Dung cô nương, kiểu tóc, quần áo, trang điểm giống nhau như đúc, chính là nàng ta không sai.

"Bổn quan kiên nhẫn có hạn, cho ngươi trong vòng ba hơi thở, giao bảo bối ra!" Hắn cười nhạt ba tiếng.

Đám thiếu hiệp giận dữ.

Dung Dung cô nương tiến lên trước một bước, ngang nhiên không sợ tiến lên đón lấy mũi đao của Hứa Thất An, dịu dàng:

"Tiểu nữ và đại nhân không quen biết, càng không biết cái gọi là bảo bối là thứ gì, thỉnh đại nhân nói cho rõ."

Hứa Thất An ngồi yên trên lưng ngựa nhìn xuống nàng ta, chậm rãi nói: "Ngay tại chỗ này, một giờ trước, ngươi và ta gặp nhau ở tửu lầu, uống rượu nói chuyện với nhau, sau đó thừa dịp ta xuống lầu tỷ đấu, thần không biết quỷ không hay trộm bảo bối của ta."

Hắn vừa nói xong, Dung Dung cô nương chưa kịp đáp lời, Liễu công tử tức giận mở miệng: "Tuyệt không có chuyện này, Dung Dung cô nương từ đầu đến cuối luôn ở cùng chúng ta, cơ bản chưa từng tới nơi này."

Đám thiếu hiệp còn lại thi nhau làm chứng.

Hứa Thất An nhíu mày, thầm nhủ mình gặp phải tội phạm có tổ chức à?

Nhưng nhìn dáng vẻ, thần thái của bọn họ, lại không giống như nói dối, Hứa Thất An vốn giỏi tâm lí học, chút nhãn lực này vẫn phải có.

Trừ phi bọn họ đều là ảnh đế ảnh hậu. Tiếc là sách ma pháp cũng để trong mảnh vỡ Địa Thư rồi, nếu không thi triển Vọng Khí Thuật là biết ngay họ có nói dối hay không. Hứa Thất An trầm ngâm chốc lát:

"Các ngươi theo ta về nha môn Đả Canh Nhân, có nói dối hay không, bổn quan sẽ tự biết."

Làm sao có thể!

Đám thiếu hiệp nữ hiệp khẽ biến sắc, bắt đầu nghi ngờ đích mục đích thật sự của Hứa Thất An. Là nhân sĩ giang hồ có môn phái có bối cảnh, họ có nhiều lịch duyệt và kinh nghiệm, biết luận về đường lối giang hồ, cao thủ có bối cảnh là quan phủ rất âm hiểm và ác độc.

Họ ỷ vào thế lực của mình, làm những chuyện khi nam phách nữ mạnh cướp đoạt, dễ như trở bàn tay.

Tiêu Hồn Thủ Dung Dung cô nương, nhờ nhan sắc mà có chút danh tiếng ở kinh thành, không ngờ lại bị ngân la này có khi ngó nghiêng nhan sắc, cố ý lấy mất bảo vật làm lý do, muốn mang bọn họ tới nha môn.

Vào địa bàn của người ta, thì quyền sinh sát thế nào, chả phải chỉ bằng một câu nói của người ta sao.

"Các hạ thật coi chúng ta là nằm trên thớt ư?" Liễu công tử nheo mắt, cười lạnh.

Các thiếu hiệp còn lại không nói gì, nhưng đều đặt tay lên cán đao, chuôi kiếm.

Người giang hồ mặc dù kiêng kỵ quan phủ, nhưng đều là người có tính ương bướng, cứng đầu, nếu ép họ thật, dù là người quan phủ, họ cũng dám giết, quá lắm thì sau đó trở thành tội phạm bị truy nã, lưu lạc giang hồ.

Nếu không làm gì có câu “võ phu lấy lực phạm cấm”.

Hán tử vô công rỗi nghề đứng ở đó nể mặt mẩu bạc, cẩn thận nhắc: "Hắn chính là ngân la một đao chém đối thủ bị thương trên lôi đài đó."

Đám thiếu hiệp và nữ hiệp cứng người, đờ đẫn quay qua nhìn hán tử.

Sau đó, cương cái cổ cứng ngắc, từ từ xoay đầu lại, nhìn Hứa Thất An.

Bầu không khí kiếm bạt cung giương bỗng nhiên biến mất, cả đám không còn ý niệm cá chết lưới rách nữa.

Dung Dung cô nương hít sâu, khàn giọng: "Vị đại nhân này, nếu ta trộm bảo bối của ngươi, vậy thì để một mình ta theo ngươi về nha môn, chuyện này không liên quan tới bọn họ."

"Không thể!"

Đám đồng bạn khẩn trương.

Dung Dung cô nương cười khổ, truyền âm nói: "Việc các ngươi phải làm là mau đi thông báo trưởng bối trong sư môn, nghĩ cách cứu ta ra."

Liễu công tử trầm mặt, gật mạnh đầu.

Nếu ngươi là kẻ ăn trộm bảo bối của ta thật, có Thiên vương lão tử tới cũng không cứu được ngươi đâu! Hứa Thất An thấy nàng ta truyền âm xong, vỗ một cái lên lưng ngựa: "Tự lên!"

Dung Dung cô nương ngần ngừ, rồi cắn môi, nhảy lên lưng ngựa.

Hứa Thất An lập tức điểm huyệt nàng ta, nữ nhân chỉ kịp ư một tiếng, sau đó mềm nhũn ngả người vào lòng hắn.

"Giá!"

Hứa Thất An siết giây cương, quay đầu ngựa, nghênh ngang bỏ đi, để lại một đám thiếu hiệp nữ hiệp giận mà không dám nói.

Dung Dung cô nương nằm trong lồng ngực rộng dày ấm áp, cảnh vật hai bên đường nhanh chóng lùi ra sau, nàng nghiến răng khẽ hỏi: "Đại nhân định xử lý ta thế nào?"

"Theo luật Đại Phụng, kẻ ăn trộm, đánh năm mươi roi, trả lại nguyên vẹn đồ cho người bị mất. Nếu không trả được, chém ngón tay. Bổn quan là Tử tước, thứ bị mất trộm còn là bảo bối, tội tăng thêm ba bậc, đánh một trăm năm mươi roi, chém ngón tay, nhốt ba năm."

Mặt Dung Dung cô nương trắng bệch, "Ăn trộm ở kinh thành bị phạt như vậy ư?"

Hoàn toàn khác với nàng hiểu biết.

"Không, vừa rồi đều là ta chế ra đấy."

" "

Hứa Thất An cảm thấy mỹ nhân trong lòng như bỏ được gánh nặng, bèn cười lạnh: "Nhưng đã vào nha môn Đả Canh Nhân, thì trừng phạt thế nào, không phải chỉ là một câu nói của ta sao."

Cơ thể mềm mại của mỹ nhân lập tức căng thẳng, giọng nức nở: "Ta, ta thật không trộm bảo bối của ngươi mà."

Thu chút lời của ngươi cái đã. Khóe môi Hứa Thất An khẽ cong lên: "Tiêu Hồn Thủ có điểm gì thần kỳ?"

Dung Dung cô nương không đáp.

Hứa Thất An uy nghiêm "hừ" một tiếng.

Dung Dung cô nương nghiến răng nghiến lợi: "Quả nhiên là ngươi mơ ước sắc đẹp của ta."

"?"

Hứa Thất An chỉ là muốn biết nàng ta thần không biết quỷ không hay gạt được cảm giác của hắn, trộm mảnh vỡ Địa Thư đi như thế nào thôi mà.

"Dung Dung cô nương mặc dù thiên sinh lệ chất, nhưng mà đừng có khinh thường nam nhân, bàn về xinh đẹp, trong nhà Bổn quan còn có hai người đẹp xa hơn ngươi."

Hứa Thất An vừa nói, vừa đưa tay, lục lọi khắp người nàng ta.

Mặt Dung Dung cô nương đỏ tới mang tai, mắt rưng rưng, có vẻ như biết mình sắp phải nghênh đón số mạng gì, chỉ còn biết hy vọng đồng bạn có thể mời trưởng bối tới kịp, cứu nàng khỏi biển khổ.

Ý, mảnh vỡ Địa Thư của mình không có trên người nàng ta.

Con ngựa cái nhỏ không hổ là chiến mã cấp bậc lương câu, chở hai người, mà tốc độ không chậm chút nào, chạy như bay tới nha môn.

Hứa Thất An giao cương ngựa cho thị vệ giữ cửa, lôi Dung Dung cô nương vào nha môn, đi tới đường khẩu của ngân la Mẫn Sơn, sai nhân viên trói nàng ta lại.

"Đi Ty Thiên Giám mời Thuật sĩ áo trắng tới, nói là làm theo lệnh ta."

"Dạ."

Đồng la đi rồi, Mẫn ngân la đứng dậy, đi quanh Dung Dung một vòng, kinh ngạc nói: "Mỹ nhân này, nhìn dáng vẻ, gương mặt này, chậc chậc…"

"Bán vào Giáo Phường Ty, huấn luyện một năm nửa năm, có thể trở thành hoa khôi." Hứa Thất An đánh giá.

"Hoa khôi cũng không phải chỉ dựa vào gương mặt." Mẫn Sơn lắc đầu: "Trọng nhất tài nghệ, thứ hai mới là sắc đẹp."

"Vậy thì thôi, để lại nha môn cho huynh đệ ta chơi."

Dung Dung cô nương cố gắng giả bộ trấn định, nhưng gương mặt đẹp đã trắng bệch.

Nói linh tinh mấy câu xong, Hứa Thất An mới đi vào chủ đề chính: "Nữ nhân này trộm bảo bối của ta, không hổ là Tiêu Hồn Thủ, thần không biết quỷ không hay, ta hoàn toàn không phát hiện."

"Nàng ta là Tiêu Hồn Thủ?!"

Mẫn Sơn bừng hiểu ra, buồn bực: "Tiêu Hồn Thủ thì liên quan gì tới trộm đồ?"

"Hả?" Hứa Thất An sững ra.

"Tất cả nhân sĩ giang hồ vào kinh đều được lập hồ sơ, Tiêu Hồn Thủ Dung Dung, xuất thân Vạn Hoa Lầu quận Thanh Hải Dự Châu, đó là một bang phái toàn nữ nhân, nổi tiếng về dùng sắc đẹp, gieo họa nam nhân. Nhưng thực ra là có liên quan tới thủ đoạn tu hành của bọn họ."

"Thải bổ?" Hứa Thất An hỏi.

"Không phải, nghe nói là có thể kích thích dục vọng của con người, làm kẻ địch mất đi ý chí chiến đấu, tuyệt học tu hành đó hình như gọi là…." Mẫn Sơn nhớ không rõ lắm.

"Lục Dục Đại Pháp." Dung Dung cô nương khẽ hếch cằm.

"Vậy ngươi trộm bảo bối của ta làm gì?"

"Ta không trộm bảo bối của ngươi."

Không lâu sau, đồng la đã rời đi kia quay lại, dẫn theo một Thuật sĩ áo trắng.

Hứa Thất An chỉ Tiêu Hồn Thủ Dung Dung: "Hỏi nàng, có trộm đồ của ta không."

Mắt Thuật sĩ áo trắng lóe ánh sáng xanh, hỏi theo lời dặn, sau đó lắc đầu: "Hứa công tử, nàng không nói dối."

Hứa Thất An bối rối.

"Lục soát người, xem xem có pháp khí che giấu hơi thở nào không."

"Hứa công tử, không có."

"Hỏi nàng, có từng ở tửu lầu uống rượu với ta không."

"Hứa công tử, không có."

Hứa Thất An thầm nhủ, chuyện quái gì thế này? Mình gặp quỷ à?

Sau khi nổi nóng, hắn bình tĩnh lại phân tích, kẻ trộm đồ của hắn nhất định là Dung Dung, nhưng vấn đề lớn nhất của vụ án này là xuất hiện hai Dung Dung.

Dung Dung trước mặt này chưa từng gặp hắn, trong khi hắn quả thật đã gặp Dung Dung.

Kiểu tóc, quần áo, dung mạo hoàn toàn y hệt, ngay cả ánh mắt và giọng nói cũng y chang, chả lẽ là sinh đôi? Không thể nào, sinh đôi cũng không có khả năng hoàn toàn giống nhau.

Dịch dung? Nếu là dịch dung, thì đâu thể qua mặt được mắt mình.

Còn đang nghi hoặc, Dung Dung cô nương đột nhiên nói: "Ta biết, ta biết là ai rồi."