Các đạo hữu có ngọc phiếu thì ủng hộ cho truyện nha, tích 1 tuần ủng hộ 1 lần thì truyện dễ lên top hơn. Cảm ơn mọi người!!!
"Chuyện gì?"
Tiếng Thần Thù mờ ảo vang lên trong tai, Hứa Thất An nhìn thấy sương mù nồng đậm tụ vào rồi tản ra, xuyên qua lớp sương mù bảng lảng, hắn nhìn thấy một cái miếu cũ nát, Thần Thù ngồi xếp bằng ở cửa.
"Đại sư, không có gì cả, chỉ là mới nhìn thấy một cảnh rất hay, muốn tới mời ngươi cùng hóng xem." Hứa Thất An thành thật nói.
"Trước mặt cao thủ Phật môn, đừng có gọi ta." Thần Thù khuyên.
"Biết mà đại sư, ta sẽ không kéo chân ngài đâu."
Hứa Thất An kể lại chuyện vừa xảy ra trên bầu trời kinh thành cho Thần Thù nghe, cảm khái: "Thuật che giấu thiên cơ của Giám Chính, đúng là lợi hại thật."
"Hắn là nhất phẩm, đương nhiên là lợi hại." Giọng Thần Thù hiền hòa: "Nhưng trí nhớ của ta không được trọn vẹn, ta không nhớ được những thông tin liên quan tới Thuật sĩ."
Thần Thù hòa thượng bị phong ấn một trăm năm, trước lúc hệ thống Thuật sĩ xuất hiện! Hắn không biết hệ thống Thuật sĩ là chuyện bình thường.
Hứa Thất An: "Đại sư, mấy ngày trước, ta từng tới quan sát hòa thượng Tây Vực, đã có thêm chút hiểu biết về thân phận của ngài."
Gương mặt hiền hòa của Thần Thù trở nên nghiêm túc, nghiêm chỉnh nhìn hắn: "Đã biết được gì?"
Hứa Thất An trả lời: "Tăng nhân Phật môn nói, ngài là phản đồ của Phật môn, vì không giết chết được ngài, nên mới phong ấn ngài lại."
"Phản đồ Phật môn… "
Thần Thù lẩm bẩm, nét mặt dần thay đổi, sâu trong mắt thấp thoáng sự bi thương và tức giận.
Thế giới đầy sương mù bắt đầu dao động, sương mù dày đặc lao ầm ầm như nước sông.
"Ngươi làm tốt lắm, ta đã nhớ được một ít chuyện cũ." Hồi lâu sau, Thần Thù đã bình tĩnh lại, vuốt cằm nói.
Chuyện cũ gì thế, đại lão, có thể chia sẻ với ta một chút không? Hứa Thất An thầm nhủ.
Vừa mới nghĩ thế, sương mù trước mặt đã khép lại, che khuất ngôi miếu cũ và Thần Thù hòa thượng, sau đó, thế giới sương mù bắt đầu nhạt đi.
Hình ảnh thay đổi, thứ nhìn thấy lại là trần nhà, hắn đã rời khỏi thế giới thần bí của Thần Thù hòa thượng.
"Bà dì kia có quan hệ sâu xa với mình, về phải hỏi Kim Liên đạo trưởng một chút mới được, rốt cuộc là dạng quan hệ sâu xa gì, nếu không cứ như bị mắc nghẹn trong cổ họng, không chịu được.
"Không biết chừng nào sứ đoàn Phật môn mới rời khỏi, thời gian này mình nhất định phải tận lực khiêm tốn làm người, Độ Ách đại sư còn mạnh hơn mình nghĩ.
"Tinh thần lực của mình hiện giờ đã đạt tới đỉnh phong, đã có thể thử làm đột phá, nhưng mà nhìn thấy công dụng tuyệt diệu của kim cương thần công của Phật môn rồi, lại cảm thấy võ phu Đồng Bì Thiết Cốt là hơi yếu.
"Trí nhớ của Thần Thù đại sư không đầy đủ, không có môn công phu này, Hằng Viễn chỉ là con ghẻ, không được học tuyệt học thâm ảo này, khó nha."
Hắn nằm trên giường, đang suy nghĩ lung tung, chợt có một cảm giác rung động quen thuộc.
Hứa Thất An liền thò tay xuống gối lấy mảnh vỡ Địa Thư ra, đứng dậy đốt đèn dầu, ngồi xuống bên bàn, coi tin nhắn.
【Số một: Đạo trưởng, thủ lĩnh của sứ đoàn Tây Vực, Độ Ách đại sư là mấy phẩm?】
Hiếm thấy nha, cuồng ma chuyên ngồi im dòm số một lại chủ động phát tin.
【Số chín: Độ Ách là nhị phẩm La Hán, quả vị Sát Tặc.】
Nhị phẩm La Hán, cũng phù hợp với quy đoán của mình, nhưng quả vị Sát Tặc là cái gì? Hứa Thất An thoáng nhớ lại, chắc chắn trong kho tư liệu của nha môn Đả Canh Nhân không có ghi cái gọi là "Quả vị" .
【Số bốn: Quả vị, là một cách gọi của Phật môn. La Hán có tam đại quả vị, theo thứ tự là Sát Tặc, Bất Hoàn, A La Hán. Trong đó quả vị A La Hán là cao nhất, 'Sát Tặc' và 'Bất Hoàn' là ngang hàng.】
À ra vậy, dù nghe không hiểu, nhưng có cảm giác rất là lợi hại! Hứa Thất An gật gù.
Giải thích xong, số bốn nói tiếp: 【nhưng mà, ta có cảm giác pháp tướng thứ hai xuất hiện tối nay, có hơi bị mạnh khác thường.】
Pháp tướng đầu tiên là do quả vị Sát Tặc ngưng tụ thành, là sức mạnh của bản thân Độ Ách; nhưng pháp tướng thứ hai có khí tức to hơn, mạnh hơn hẳn.
【Số chín: Đó là pháp tướng Kim Cương Trừng Mắt, một trong chín đại pháp tướng của Phật môn.】
【Số bốn: hèn gì, thì ra là Bồ Tát ra tay.】
Bồ Tát, nhất phẩm Bồ Tát? ! Hứa Thất An á một tiếng, theo bản năng nhìn quanh, sống lưng chợt lạnh ngắt, thấp thỏm sợ hãi như ăn trộm mà nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.
Nếu có nhất phẩm tới kinh thành, Hứa Thất An nghĩ mình lại tiêu rồi.
Bình tĩnh bình tĩnh, mỗi hệ thống tu luyện đều có điểm đặc biệt của nó, che giấu thiên cơ là sở trường của Thuật sĩ, phải tin tưởng vào thực lực của Giám Chính, hắn cố gắng tự an ủi mình.
Lúc này, Lý Diệu Chân trồi lên, truyền tin: 【các ngươi đang nói gì thế? Pháp tướng xuất hiện tối nay là cái gì?】
Số một với số hai trước giờ không hợp nhau, số bốn vì Thiên Nhân tranh, nên cũng khá là tránh né số hai. Kim Liên đạo trưởng lúc này không thấy đâu, bầu không khí lặng đi một hồi, cuối cùng là số sáu Hằng Viễn truyền tin giải thích:
【Sứ đoàn Phật môn vào kinh, đã gây ra chút động tĩnh, tối nay trên bầu trời kinh thành có pháp tướng hiện thế.】
Mấy giây sau, Lý Diệu Chân lại nhắn: 【tới vì án Tang Bạc?】
Vật phong ấn dưới đáy Tang Bạc có liên quan đến Phật môn, chuyện này số ba đã từng tiết lộ trong nội bộ Thiên Địa hội. Nghĩ đến Hứa Thất An đã mất mạng, trong lòng nàng lại thấy buồn.
【Số sáu: Đúng vậy.】
Lý Diệu Chân cảm khái truyền tin: 【Phật môn quả là mạnh mẽ, không hổ là đại giáo hàng đầu Cửu Châu.】
Phật môn là thế lực lớn nhất Cửu Châu? Sao trước giờ mình không nghĩ tới chuyện này nhỉ, ngày mai phải tới nha môn tra tài liệu mới được.
【Số bốn: Lý Diệu Chân, sao ngươi vẫn chưa tới kinh thành?】
【Số hai: ha, cho ngươi sống lâu thêm mấy ngày, không muốn hả?】
A lô a lô, cô nương, nói chuyện đừng có tạt nước nhau thế, phải lấy đức thu phục người! Hứa Thất An mắng thầm.
【Số hai: Ta đi đường bộ đến kinh thành, dọc đường vừa vặn có thể diệt gian trừ ác, giết mấy tham quan và hào cường.】
Đám nhiều chuyện Địa Thư hồi lâu không ai nói gì, Kim Liên đạo trưởng đột nhiên trồi lên: 【phải rồi, số năm dạo này thế nào rồi?】
Số năm không trả lời.
【Số hai: Đạo trưởng, ngươi nhắn tin riêng hỏi thử xem, ta có cảm giác nha đầu này lại xảy ra chuyện rồi.】
Kim Liên đạo trưởng bất đắc dĩ: 【được rồi.】
Những chuyện số năm trải qua, đại khái có thể viết thành một quyển 《 số năm lưu lạc ký 》, 《 cuộc mạo hiểm kì diệu của số năm 》, khóe môi Hứa Thất An khẽ cong lên.
Ngủ một giấc tới hừng sáng, Hứa Thất An cưỡi con ngựa cái nhỏ, đi tới nha môn Đả Canh Nhân.
Hắn đi thẳng tới kho tư liệu, vào kho chữ "Bính", phân phó nhân viên quản lý kho: "Lấy tất cả tài liệu liên quan tới Phật môn."
"Tiện thể thêm một ly trà." Hắn nói.
Tài liệu liên quan tới Phật môn nhiều vô số, chồng một chồng còn cao hơn người. Sau khi sàng lọc, Hứa Thất An loại bỏ những tài liệu về kỳ nhân dị sự, và "Truyền thuyết", chỉ lưu ý những quyển viết về địa lý như 《 Cửu Châu địa lý chí》, 《 Tây Vực địa lý chí 》 vân vân.
Hồi lâu sau, hắn đã có thứ mình cần.
"Quả nhiên, bàn về chiếm diện tích, Phật môn ở Cửu Châu xếp hàng đệ nhất, trong toàn Tây Vực, Phật quốc khắp nơi, mà lãnh thổ Tây Vực bự gấp đôi Đại Phụng, gấp ba lần phương bắc, ba tới năm lần đông bắc.
"Dĩ nhiên, Tây Vực đất rộng người thưa, không phải vùng đất đai màu mỡ. Nhưng mà, nếu cộng thêm cương vực thập vạn đại sơn của Nam Cương, cũng chính là lãnh thổ của Vạn Yêu Quốc xưa kia, thì giang sơn của Phật môn thật quá là kinh khủng."
Hắn bảo nhân viên mang giấy bút tới, viết xuống mấy chữ "Tang Bạc", "Quốc giáo", "Diệt Phật".
Hắn nhớ lại đoạn lịch sử Kim Liên đạo trưởng từng nói với mình, đoạn lịch sử liên quan tới khai quốc hoàng đế.
Năm đó để lật vương triều cũ của Trung Nguyên, Đại Phụng khai quốc hoàng đế đã từng mượn binh của Vu Thần Giáo đông bắc, đổi lại sẽ cho Vu Thần Giáo làm quốc giáo.
Theo ghi chép trong 《 Tây Vực địa lý chí 》 , Phật môn cũng là quốc giáo.
"Từ thông tin mình và Hoài Khánh tra được, có lẽ bốn trăm năm trước, Phật môn nở rộ khắp Trung Nguyên, rõ ràng là có khuynh hướng trở thành quốc giáo, nhưng năm đó, Nho Gia lại đang chính trong thời kì đỉnh phong "Thứ cho ta nói thẳng, các vị đang ngồi ở đây đều là rác rưởi”.
"Nên Nho giáo ra tay thúc đẩy diệt Phật, Phật môn lại không có phản ứng quá khích nào, thối lui ra khỏi Trung Nguyên. Mình có hai suy đoán: Một, Nho Gia năm đó thật sự cường đại đến mức vô pháp vô thiên. Hai, Phật môn không dám trực tiếp trở mặt với Đại Phụng, vì còn phải nhờ Đại Phụng phong ấn Thần Thù.
"Nếu Nho Gia không bị suy yếu, với sự mạnh mẽ của Nho Gia và Ty Thiên Giám, quốc lực của Đại Phụng nhất định sẽ là đứng đầu Cửu Châu."
Hứa Thất An dùng khí cơ xoắn nát tờ giấy, rời khỏi kho tư liệu, đi tới Chính Khí Lầu.
Hắn lên lầu bảy, không nhìn thấy Ngụy Uyên trong phòng trà, hắn theo thói quen nhìn ra vọng đài, quả nhiên nhìn thấy Ngụy Uyên.
Đại hoạn quan tóc tai lung tung, mặc một bộ thanh bào, đang nằm trên ghế nghỉ ngơi, nhàn nhã phơi nắng.
"Tối hôm qua có quỳ không?" Đại hoạn quan cười.
"Chân cũng không hề run tí nào." Hứa Thất An khinh thường đáp lại.
"Tới bóp đầu cho ta." Ngụy Uyên ngoắc.
Hứa Thất An nhìn một vòng, thấy Nam Cung Thiến Nhu không có ở đây, mới yên tâm đi tới, như đệ tử đứng cạnh lão sư, xoa bóp huyệt vị đầu cho Ngụy Uyên.
"Vật phong ấn trong Tang Bạc thoát khốn, nói thế nào cũng là Đại Phụng không làm tròn bổn phận, cao tăng Phật môn chỉ phát tiết tí mà thôi, không cần để ý." Ngụy Uyên an ủi.
Ngụy Công tưởng mình lo chuyện tối hôm qua nên mới tới, ngươi tưởng ta ở tầng thứ nhất, thật ra ta ở tầng mười tám luôn rồi! Ta chẳng những biết hôm qua có Bồ Tát ra tay, ta còn biết tung tích của Thần Thù hòa thượng nữa. Hứa Thất An nhanh nhẹn hỏi:
"Tại sao Đại Phụng phải giúp Phật môn phong ấn tà vật?"
Tới hôm nay, hắn đã là tâm phúc của Ngụy Uyên, rất nhiều bí mật không thể truyền ra ngoài, thì nay có thể thoải mái nói cho hắn biết rồi.
"Ngươi lại tra ra cái gì à?" Ngụy Uyên hơi sững sờ.
"Lúc mới tra án Tang Bạc, ta vô tình phát hiện một đoạn lịch sử, năm trăm năm trước, Thái tử du ngoạn ở Tang Bạc, không cẩn thận rơi xuống nước, sau đó bị chứng bệnh thần kinh, không lâu sau thì mất.
"Năm trăm năm trước, Võ Tông hoàng đế đoạt vị. Năm trăm năm trước, Tây Vực Phật môn bỗng truyền giáo ở Trung Nguyên, trong vòng một trăm năm, chùa chiền của nhà Phật nở ra khắp nơi, đến khi Nho Gia thúc đẩy diệt Phật một trăm năm sau.
"Trong trận pháp dưới đáy Tang Bạc có khắc Phật văn, ta căn cứ vào dấu vết suy đoán, tà vật kia cũng là bị phong ấn vào năm trăm năm trước."
Ngụy Uyên trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi gật đầu: "Không sai, vật phong ấn dưới đáy Tang Bạc, là một vụ đổi chác giữa Phật môn và Võ Tông hoàng đế.
"Năm đó Võ Tông hoàng đế văn thao võ lược, tinh binh lương tướng vô số, nhưng muốn đoạt ngôi xưng đế, thì có một trở ngại mà ông ấy mãi không sao giải quyết được, trở ngại ấy, thậm chí có thể làm hùng đồ nghiệp bá của ông ta tan thành mây khói."
Trong đầu Hứa Thất An hiện lên một nhân vật: Giám Chính đời đầu!
"Giám Chính đời đầu của Ty Thiên Giám, cao thủ nhất phẩm của hệ thống Thuật sĩ. Có Giám Chính tồn tại, chỉ cần quốc vận Đại Phụng không tuyệt, không ai dao động nổi đế vị. Đối mặt với một người siêu mạnh như vậy, lại không thể dao động hay làm gì được, Võ Tông hoàng đế chỉ còn cách hợp tác với Tây Vực Phật môn.
"Lần đó, là sự mở đầu cho kết minh của Tây Vực Phật môn và Đại Phụng. Phật môn giúp Võ Tông hoàng đế giết chết Giám Chính đời đầu, đổi lại Võ Tông hoàng đế đồng ý cho Phật môn truyền giáo ở Trung Nguyên, phong ấn tà vật giúp Phật môn. Lão thất phu Giám Chính ngồi nhìn Tang Bạc bị nổ, lạnh lùng bàng quan đứng nhìn, được xem là hủy ước."
Mẹ nó! !
Thì ra là có chuyện như vậy, mình đã nói mà, Võ Tông hoàng đế đoạt vị thành công, vậy Giám Chính đời đầu có vai trò gì trong đó, có sự tham dự của Phật môn, Phật môn có một vị vượt qua phẩm cấp là Phật Đà tồn tại, giết chết một Thuật sĩ đỉnh phong là Giám Chính, là chuyện hợp tình hợp lý.
Khoan đã, vậy lão Giám Chính hiện giờ đóng vai trò gì trong này?
Hứa Thất An khẽ run, thấy hơi hối hận vì đã tới hỏi Ngụy Uyên.
"Giám Chính, tại, tại sao ông ấy là ngồi đó nhìn tà vật thoát khốn?" Do dự rất lâu, cuối cùng Hứa Thất An vẫn hỏi.
Vì vấn đề này, có liên quan rất lớn tới hắn.
Giám Chính biết mưu đồ của tàn dư Vạn Yêu Quốc, thế nhưng luôn chỉ khoanh tay đứng nhìn; Giám Chính biết tàn dư Vạn Yêu Quốc gửi cánh tay cụt của Thần Thù ký sinh lên người hắn, thế nhưng vẫn khoanh tay đứng nhìn; thậm chí Giám Chính còn ngầm trợ giúp hắn!
Rốt cuộc Giám Chính có mục đích gì, đang mưu tính cái gì?
Ông ấy không sợ Phật Đà mang đại Phật căn tìm tới cửa điên cuồng trả đũa hay sao.
Ngụy Uyên cười khẩy: "Ai mà biết."
Ông nheo mắt, hưởng thụ sự hầu hạ của ngân la tâm phúc: "Hôm nay lâm triều, Độ Ách đại sư lên điện, nói muốn luận đạo đấu pháp với Giám Chính, tiền đặt cược là Thiên Cơ Bàn và kinh Kim Cương. Hy vọng bệ hạ đồng ý.
"Bệ hạ phái người tới hỏi Ty Thiên Giám, Giám Chính đồng ý. Sau giờ ngọ sẽ công bố bảng chiêu cáo toàn kinh thành, có náo nhiệt để xem."
Không biết tại sao, lòng Hứa Thất An bỗng nhiên trầm xuống, sống lưng lạnh toát, thận trọng hỏi:
"Đấu thế nào?"
Ngụy Uyên lắc đầu: "Hôm nay sẽ biết."