Cảm ơn Tuanpham đề cử!
Phật môn mạnh như vậy, sao còn phải phong ấn phản đồ của mình ở Đại Phụng? Hay Tang Bạc của Đại Phụng có điểm đặc biệt gì đó, hay là vấn đề là từ chính bản thân Thần Thù?
Hứa Thất An do do dự dự, cuối cùng vẫn không nhịn, hỏi ra sự nghi vấn này.
"Bổn tọa chỉ là người bình thường, không biết những nội tình này." Ngụy Uyên lắc đầu, bày tỏ mình không biết.
"Hứa Ninh Yến, năm nay ngươi có hai mươi rồi nhỉ?" Ngụy Uyên đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy Ngụy Công." Hứa Thất An sửng sốt, thầm nhủ sao cái câu mở đầu này đầy ý vị dò xét thế nhỉ.
Quả nhiên, nghe thấy Ngụy Uyên nói ngay: "Cũng nên tới tuổi thành gia rồi."
Tuổi thọ của người phàm ở thế giới này khá cao, vì không có thiên tai nhân họa, sống quá sáu mươi chẳng có chút áp lực nào, bảy tám chục tuổi là chuyện rất thường có.
Nên tuổi tác lập gia đình cũng được mở rất rộng, những nữ tử mười bốn tuổi đã lập gia đình, ngực chưa có mông chưa cong, nói ra một cái là thấy buồn cười.
Có những nữ tử hơn hai mươi vẫn còn chờ đợi ở trong khuê phòng, hoa kính chưa từng duyên khách tảo, người ngọc nơi nào dạy thổi tiêu, đáng thương đáng thương.
Ngay cạnh Hứa Thất An cũng có một ví dụ tiêu biểu, thẩm thẩm mười sáu tuổi gả cho Nhị thúc, so với Hoài Khánh hai mươi lăm tuổi con mắt vẫn còn trong veo.
Nói tới vấn đề tuổi thọ, Hứa Thất An khó tránh khỏi sinh ra một chuyện nghi ngờ. Nho Gia thánh nhân 82 tuổi đã qua đời, không khỏi có chút không hợp với lẽ thường.
Nhưng thảo luận một vấn đề kiến thức cao cấp như vậy với một người tay trói gà không chặt như Ngụy Uyên, thì hơi vô vị, mà cũng không cần thiết.
Hứa Thất An hỏi dò: "Ngụy Công nói vậy là có ý gì?"
"Hữu Đốc Sát Ngự Sử có một chất nữ, vừa vặn cũng đến tuổi lấy chồng, dáng vẻ rất là thanh tú." Ngụy Uyên nói.
"Nếu chỉ là thanh tú, e là không xứng với ty chức." Hứa Thất An lắc đầu.
"Uy Hải Bá Gia Tứ tiểu thư, năm nay mười bảy, Uy Hải Bá muốn tìm chồng cho con, ngươi là Tử tước, xem ra cũng xứng đôi." Ngụy Uyên nói.
"Không phải ty chức khoác lác, nhưng tiểu thư nhà Bá tước, không xứng với ta." Hứa Thất An vẫn lắc đầu.
"Chất nữ của Tào Vận Tổng Đốc thì sao? Bổn tọa vừa lúc đang thiếu bạc, nếu ngươi kết thành quan hệ thông gia với hắn, cũng coi như giải quyết được vấn đề cấp bách của ta." Ngụy Uyên nhìn hắn.
Không phải, dù ta tự giễu mình là yêm nhị đại, nhưng ngươi có phải ba ba ta thật đâu, muốn tìm thông gia chính trị cái gì! Hứa Thất An nghĩ nghĩ: "Đẹp không?"
"Dĩ nhiên là thanh tú động lòng người." Ngụy Uyên nói.
Nghe thấy năm chữ thanh tú động lòng người, Hứa Thất An đánh rơi ngay tức khắc, lắc đầu:
"Thực không dám giấu giếm, ty chức hiện giờ đã để dành được không ít bạc, đang định chuộc hết tất cả hoa khôi của Giáo Phường Ty, nếu phát thê (vợ chưa cưới) chỉ được là thanh tú, e là không trấn áp nổi đám bông hoa rực rỡ kia đâu."
Ngụy Uyên nhíu mày: "Ngươi muốn tìm dạng nữ tử thế nào làm thê? Hay là, đã nhìn vừa mắt ai rồi?"
Người nhìn vừa rồi, thì nhiều lắm! Hứa Thất An trầm ngâm: "Đầu tiên nhất định là phải xinh đẹp như thiên tiên, thứ hai phải có thân phận tôn quý, cuối cùng, phải khá là tài hoa, là hiền nội nhân lên được phòng khách xuống được phòng bếp."
Ngụy Uyên phì cười, "Thế chi bằng bổn tọa tới gặp bệ hạ xin cầu hôn giúp ngươi, cưới một công chúa về nhé?"
Hứa Thất An kích động: "Ngụy Công, thật không?"
Ngụy Uyên gật đầu, chỉ chỉ ra cửa.
"Ngụy Công có gì phân phó?"
"Cút ra ngoài!"
Bị Ngụy Uyên đuổi ra Chính Khí Lầu, Hứa Thất An không trở về Nhất Đao Đường của mình, mà đổi đường đi Xuân Phong Đường mới vừa xây dựng xong.
Lý Ngọc Xuân đang phải dẫn mấy đồng la Tống Đình Phong Chu Quảng Hiếu đi tuần phố, đêm qua Phật môn cao tăng gây ra động tĩnh lớn, sáng nay dân chúng trong thành đều bàn luận sôi nổi.
Một đám thì thán phục Phật môn cao tăng mạnh mẽ, một đám thì bày tỏ Phật môn lấn hiếp người quá đáng, hy vọng triều đình huy sư chinh phạt.
Từ vương công quý tộc đến tôi tớ thương nhân, chủ đề thảo luận của họ buổi sáng nay đều là cái đề tài này.
May mà thời đại này không có internet, nếu không ngàn ngàn vạn con dân Đại Phụng sẽ cùng hô to: Bàn phím đâu!
Đại chiến với Tây Vực Phật môn trên bàn phím ba trăm hiệp.
Để phòng ngừa nhân sĩ giang hồ nhân cơ hội quấy rối, lan tỏa tin vịt, nha môn tăng cường công tác tuần tra.
"Khoan đã khoan đã!"
Hứa Thất An chặn đám người Lý Ngọc Xuân, trở về Nhất Đao Đường kêu thêm đồng la thuộc hạ của mình, mười mấy người lạnh lùng cùng kết bạn đi tuần phố.
Được nửa giờ, đi ngang qua một nhà câu lan, Hứa Thất An liền kêu: "Thủ lĩnh, ngươi dẫn người của ta, qua bên kia tuần tra. Ta dẫn Đình Phong và Quảng Hiếu, đi bên này."
Lý Ngọc Xuân hỏi ngược lại: "Tại sao phải đảo người lộn xộn vậy? Ngươi dẫn người của ngươi, ta dẫn người của ta, không cần phải đảo qua đảo lại như vậy."
Hứa Thất An nghĩ nghĩ: "Vậy thì, ngươi dẫn đồng la đi tuần phố, ta dẫn anh em qua bên kia, như vậy không lộn xộn nữa."
Lý Ngọc Xuân ngẫm nghĩ, thấy như vậy đúng là dễ chịu hơn, vuốt cằm: "Đi thôi."
Nhìn theo đám người Lý Ngọc Xuân đi xa, Hứa Thất An dẫn hai đồng liêu vào câu lan.
Quen đường quen nẻo lên lầu hai trang nhã, kêu thêm mấy cô nương xinh đẹp bồi rượu, ba người vừa ăn vừa nghe khúc hưởng thụ, như trở về cuộc sống nhàn nhã hồi đi tuần phố ngày xưa.
"Ninh Yến!"
Tống Đình Phong giọng bất đắc dĩ: "Ta đã muốn làm lãng tử quay đầu, sao bên cạnh vẫn toàn là hồ bằng cẩu hữu thế hả."
Thôi đi, bọn ta đều biết mi vẫn là cái tên thiếu niên xưa kia thôi! Hứa Thất An lười mắng trả, vẫn hứng thú nghe khúc, há miệng ra cho cô nương thanh tú bên cạnh đút cho hạt đậu phộng vào.
Có câu, chăm chỉ chỉ là nhất thời, lười biếng mới là vĩnh viễn.
Lúc trừ phiến loạn ở Vân Châu, do áp lực hoàn cảnh ép buộc, Tống Đình Phong tu hành chăm chỉ, hôm nào cũng luyện, nhưng khi trở lại kinh thành vàng son, bản tính tham đồ hưởng lạc sa đọa cũng bị kích thích quay về.
Nhưng so với trước kia, Tống Đình Phong hôm nay vẫn đã trầm ổn kiên nghị hơn rất nhiều, tu hành cũng khắc khổ hơn trước, tóm lại là chuyện tốt.
"Choang!"
Đại sảnh dưới lầu một có tiếng ly vỡ, một hiệp khách uống say ném ly đứng dậy, vừa ợ rượu, vừa chỉ vào mọi người tức giận mắng:
"Sớm nghe kinh thành xa hoa hưởng lạc, từ đạt quan hiển quý tới tôi tớ thương nhân, ai ai cũng tham đồ hưởng lạc, lúc đầu ta còn không tin. Lần này vào kinh, suốt một tuần lễ, quả thật chỉ toàn thấy hành vi ăn uống rượu thịt.
"Hào hiệp đài hai thành nam bắc, hòa thượng thúi diễu võ dương oai, biết bao nhiêu ngày liền, mà hoàn toàn không có cao thủ ra xuất chiến, chỉ lạnh lùng đứng đó nhìn.
"Đêm qua cao thủ Phật môn xuất ra pháp tướng, chất vấn Ty Thiên Giám Giám Chính ngay tại kinh thành Đại Phụng chúng ta, mà vẫn nhịn được hay sao."
Đồng bạn vội đứng dậy giữ hắn, để lại mấy mẩu bạc vụn, kéo hắn rời khỏi câu lan.
Hí khúc vẫn còn đang hát, nhưng đầu đề bàn luận của khách nhân lúc này đã chuyển thành sứ đoàn Phật môn.
"Phật môn này đúng là phách lối, Đại Phụng ta đã diệt Phật bốn trăm năm, họ lại dám giảng đạo ở trong thành, ở bắc thành bên kia, khiến không biết bao nhiêu gia đình tin vào Phật giáo. Ta nghe nói có người còn tán gia bại sản quyên hiến tài vật, định xây chùa chiền cho cao tăng Phật môn."
"Triều đình cũng không để ý quản, chẳng lẽ Đại Phụng ta còn sợ Phật môn sao, nhớ hai mươi năm trước, một trận Sơn Hải Quan, Đại Phụng cường đại tới dường nào."
"Chắc là ngại làm mất mặt mũi đồng minh, với lại mấy năm nay, triều đình càng ngày càng mục nát mà."
"Suỵt, những lời như này không nên nói lung tung."
"Chưa nói tới động tĩnh đêm qua, đó là thủ đoạn của thần tiên rồi. Nhưng, tiểu hòa thượng kia đã tọa trấn lôi đài nam thành suốt năm ngày, mà sao vẫn chưa có một anh hùng hảo hán nào ra mặt? Đại Phụng ta không có người hay sao?"
Tống Đình Phong đặt ly rượu xuống, đẩy nữ tử đang tựa sát vào lòng mình ra, khẽ mắng: "Mất hứng!"
"Chúng ta uống rượu của chúng ta, để ý làm gì mấy việc vớ vẩn này, trời có sập xuống cũng không cần chúng ta bận tâm." Hứa Thất An cười.
Các đại sư càng hăng hái, thì càng làm mất thể diện của Nguyên Cảnh Đế mà thôi, hay nhất là sẽ được các sử quan ghi lại rằng: Nguyên Cảnh năm 37, sứ đoàn Tây Vực vào kinh, tiểu hòa thượng bày lôi đài năm ngày, không bại trận nào. Lão hòa thượng hóa ra pháp tướng, chất vấn triều đình.
Hắc hắc, vậy thì những lịch sử đen của Nguyên Cảnh Đế sẽ lại có thêm một khoản!
Lúc này, một bạch dịch của phủ nha xách đồng la từ bên đường chạy như bay qua, vừa gõ la, vừa hô to: "Ty Thiên Giám sắp đấu pháp với cao tăng Phật môn, Ty Thiên Giám sắp đấu pháp với cao tăng Phật môn!
"Mọi người ra chỗ cáo thị xem hoàng bảng, mọi người ra chỗ cáo thị xem hoàng bảng."
Khi Hứa Thất An cùng Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu tới nơi dán cáo thị ở cửa nội thành, quảng trường rộng đã chen đầy bách tính và nhân sĩ giang hồ.
Binh sĩ thủ thành và mấy Đả Canh Nhân phụ trách duy trì trật tự.
Hứa Thất An tháo bội đao, quơ vỏ đao vỗ vào những người nóng nảy, áp đảo nhân sĩ giang hồ, giúp duy trì trật tự, nhân tiện lắng nghe nội dung bảng văn dán phía trước mà người ta đang đọc.
Nội dung bảng văn rất đơn giản, đại ý là, sứ đoàn Tây Vực từ xa tới, triều đình vô cùng hoan nghênh, qua một cuộc nói chuyện thân tình, đã cùng lập ra một kế hoạch phát triển lâu dài cho cả hai, khiến quan hệ giữa hai nước càng thêm mật thiết, mọi người cùng nhau tiến bộ, cần cù trí phú.
Sau đó, cao tăng Tây Vực có bày tỏ ý muốn đấu pháp với Ty Thiên Giám, tiến hành trao đổi giao lưu về mặt "Kỹ thuật", Ty Thiên Giám vui vẻ đồng ý, hai bên sẽ vào sáng mai, tại quảng trường lớn trước Quan Tinh Lầu cử hành thịnh hội đấu pháp, đến lúc đó, mời tất cả dân chúng trong thành tới đó xem.
"Không hổ là thông báo của chính phủ, một đống từ ngữ văn hoa vớ vẩn, đấu pháp thế nào, sao không nói? Với lại, tại sao phải làm ra chuyện ầm ĩ như vậy, là Độ Ách đại sư yêu cầu?"
Đang ngẫm nghĩ, thấy Lý Ngọc Xuân cũng đã dẫn người tới, hẳn là đang ở gần đây, nghe tiếng bạch dịch của phủ nha tuyên truyền, nên đi tới coi một cái.
"Thủ lĩnh!"
Hứa Thất An đi qua đón.
Lý Ngọc Xuân thấy trật tự đã được duy trì gọn gàng ngăn nắp, vui mừng: "Sau khi từ Vân Châu trở về, cuối cùng ba người các ngươi cũng đã thoát khỏi sự lười biếng trước kia, trở nên thành thục chững chạc hơn."
"Điều này chứng tỏ bọn ta đã trưởng thành rồi." Hứa Thất An cười hì hì đáp lại.
Đến giữa trưa, mặt trời chiếu rực rỡ nhất, trên quảng trường lớn ở ngoài Ty Thiên Giám, đã dựng lên một dãy lều che nắng, để làm chỗ nghỉ ngơi cho các đạt quan hiển quý của kinh thành.
Hơn ngàn cấm quân vây quanh quảng trường, cấm chỉ những người không có nhiệm vụ đến gần.
Dân chúng trong thành và nhân sĩ giang hồ nếu muốn xem, thì chỉ được đứng ở vòng ngoài mà xem.
Sứ đoàn Tây Vực ăn trưa xong, cùng Độ Ách đại sư được dẫn đường từ dịch trạm Tam Dương ngoài thành đi qua dòng người rộn ràng, đường sá đông đúc, tới quảng trường ngoài Quan Tinh Lầu.
Chử Thải Vi đứng ở lan can đài bát quái, cúi đầu nhìn xuống, một đội tăng nhân từ từ đi tới, trong số những bóng người mặc nạp y xanh có xen lẫn mấy người mặc cà sa đỏ vàng.
Người đi đầu là một lão tăng gầy gò, da ngăm đen, trông như một người già bình thường, Độ Ách La Hán.
"Lão sư, các hòa thượng đập sân tới rồi." Chử Thải Vi vừa nói, vừa lấy trong túi ra một cái bánh ngọt, hứng thú bừng bừng xem náo nhiệt.
"Tới thì tới."
Giám Chính uống chút rượu, phơi nắng, vui vẻ tự đắc.
"Lão sư định tự mình xuất chiến hả?"
"Thải Vi, nếu muốn lão sư ra tay, thì phải là đích thân Bồ Tát tự thân tới. Độ Ách muốn đấu pháp với ta, chứ không phải muốn chiến đấu với ta."
"Vậy ngươi định phái ai xuất chiến?" Chử Thải Vi ngoẹo đầu, phân tích: "Chung Ly sư tỷ bị vận rủi quấn thân, giết địch tám trăm tự tổn tám ngàn.
"Tống sư huynh và ta đều là luyện kim thuật sư, không giỏi chiến đấu. Nhị sư huynh không có ở kinh thành, chỉ có Dương sư huynh là xuất chiến được thôi."
Giám Chính thở dài.
"Sao lão sư lại thở dài?"
"Đúng là không khéo, Dương sư huynh của ngươi hôm qua luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, không xuất chiến được."
"A?" Chử Thải Vi thất kinh, bánh ngọt trong miệng cũng không còn thấy ngon nữa, cau mày lo lắng:
"Vậy phải làm sao?"
"Lão sư cũng phiền lắm đây, nên cần ngươi vào cung một chuyến, gặp bệ hạ đòi một người."
Chốc lát sau, một người mặc áo vàng cưỡi ngựa chạy vội vã như bay vào hoàng cung.
Vừa qua giữa trưa, Nguyên Cảnh Đế đang ở Linh Bảo Quan nghiên cứu đạo kinh, nghe nữ quốc sư nói ý nghĩa sâu xa của kinh điển cho nghe, nhưng không tài nào tĩnh tâm được, không bình tĩnh nổi.
"Bệ hạ là đang phiền não vì chuyện đấu pháp?" Lạc Ngọc Hành nhẹ giọng.
Nguyên Cảnh Đế do dự: "Dù Trẫm rất tin vào Giám Chính, nhưng Phật môn lần này là có chuẩn bị mà đến đấu pháp, nếu bị thua, Đại Phụng làm sao còn mặt mũi."
"Hệ thống Thuật sĩ hơi đặc biệt, không lấy chiến lực làm đầu, đúng là không ổn lắm." Lạc Ngọc Hành gật đầu.
Trong tất cả các hệ thống hiện thời, hệ thống Thuật sĩ là có chiến lực yếu nhất, lĩnh vực chuyên môn của nó không phải là chiến lực, mà là tăng cường quốc lực.
Quân đội Đại Phụng dù đi theo hướng trông cho đẹp, đẹp là một trong những yếu tố quan trọng nhất, nhưng những khí giới, vũ khí như quỷ phủ thần công, khí giới công thành, pháo binh, quân nỏ vân vân, đều là đến từ Ty Thiên Giám.
Đây là điều những hệ thống còn lại không làm được.
Cửu phẩm y giả chuyên về cứu sống trị thương, bát phẩm vọng khí sư và thất phẩm phong thủy sư chuyên về phong thủy địa mạch, cải thiện phong thủy, những thứ này đều là kỹ năng phụ trợ cực mạnh.
Dù là tứ phẩm trận pháp sư, thì cũng là phụ trợ, thứ họ am hiểu nhất không phải chiến đấu, mà là luyện chế pháp khí.
Thuật sĩ cần phụ thuộc vào vương triều, hai bên là quan hệ cộng sinh.
Nên nghe Lạc Ngọc Hành nói vậy, Nguyên Cảnh Đế càng lo hơn.
"Bệ hạ không ngại thì đi mời viện trưởng Vân Lộc thư viện đi? Trong các hệ thống lớn, hệ thống võ phu là có chiến lực mạnh nhất, nhưng nếu bàn về hệ thống nào là hoàn thiện, không có khuyết điểm nhất, vậy thì chỉ có Nho Gia. Nho Gia có thể xử lý tất cả mọi cục diện, dù thủ đoạn của Phật môn có cao cỡ nào, Nho Gia cũng đều giải quyết được."
Mắt Nguyên Cảnh Đế hơi sáng lên, nhưng rồi lắc đầu: "Quốc sư, năm ngoái ta đã cố ý mời Triệu viện trưởng ra sĩ, nhưng ông ta đã từ chối."
Ý là, ông ta không mời nổi Người có học của Vân Lộc thư viện.
Hai người đang nói chuyện, lão thái giám vội vã đi vào, cung kính: "Bệ hạ, trong cung báo lại, Ty Thiên Giám Chử Thải Vi phụng sư mạng cầu kiến."
Phụng sư mạng cầu kiến? Nguyên Cảnh Đế trầm ngâm: "Trẫm đang nghe quốc sư giảng đạo, không trở về cung, ngươi bảo nàng tới Linh Bảo Quan gặp ta."
Lão thái giám lĩnh mệnh rời khỏi.
Nguyên Cảnh Đế nhìn về phía Lạc Ngọc Hành: "Có phải là vì chuyện đấu pháp không? Quốc sư cũng nghe đi, tham mưu giúp trẫm."
Ông ta là cửu ngũ chí tôn, nhưng về đạo hạnh thì yếu kém, nên bản thân không có chủ kiến, cần có Lạc Ngọc Hành ở bên cạnh đưa ý kiến, phân tích giúp cho.