Cảm ơn AxFang đã ủng hộ truyện!
"Bát Khổ Trận!"
Thủ phụ Vương Trinh Văn hừ lạnh: "Trận này là cao tăng Phật Môn dùng để rèn luyện Phật tâm, võ giả rơi vào trong đó, nếu không phá được trận, tâm cảnh sẽ vỡ tan trở thành phế nhân, còn nếu bình yên thoát ra được trận, thì chứng tỏ người đó có Phật tính, sẽ nhân cơ hội độ hắn vào Phật Môn.
"Độ Ách La Hán thật là thủ đoạn, đánh vào mặt Đại Phụng ta như vậy, thật không sợ Đại Phụng triệu tinh binh sao?"
Là Thủ phụ Đại Phụng, khi hoàng đế không có mặt, Vương Trinh Văn chính là người quyết định.
Thủ phụ có kiến thức uyên bác, thành thục những thủ đoạn chính đấu, chỉ vài ba lời, đã vạch trần tính toán của Độ Ách.
Độ Ách niệm Phật hiệu, giọng rất vui vẻ: "Quy y theo Phật Môn, chưa hẳn không phải là điều may."
Sở Nguyên Chẩn lúc này mới biết một tác dụng khác của Bát Khổ Trận, cũng đã hiểu vì sao vừa rồi Hằng Viễn muốn nói lại thôi.
Tính toán của Độ Ách quả thật hơi âm hiểm.
Ải đầu tiên là để đo lường Phật tính, nếu không có Phật tính, Hứa Thất An sẽ bị phá hủy, Phật Môn chiến thắng. Nếu có Phật tính, thì vẫn còn những cửa ải tiếp theo sau, nỗ lực độ hắn vào không môn, như vậy chẳng những Phật Môn chiến thắng, mà còn vả mạnh vào mặt Đại Phụng.
Người được phái ra đấu pháp, cuối cùng trở thành đệ tử Phật Môn, tát cú này thật là vang dội.
Trong các lều chống nắng, giới đạt quan hiển quý đều biến sắc, các phu nhân và thiên kim tiểu thư vốn chỉ tới để xem náo nhiệt cũng không còn suy nghĩ đùa chơi, không cười nữa.
Phiếu Phiếu tức khắc cuống lên, đôi mắt mở to, gấp gáp kêu lên: "Hoài Khánh Hoài Khánh, Thủ phụ nói, không phá được trận cẩu nô tài sẽ tàn phế, mà phá được trận, cẩu nô tài sẽ thành hòa thượng, phải làm gì bây giờ?"
Hoài Khánh cau mày. Tuy nàng kiến thức rộng, học phú năm xe, nhưng phương diện tu hành thì vẫn còn hơi kém, tình hình hiện giờ đã vượt quá phạm vi năng lực của nàng.
"Thế ngươi muốn hắn bị phế, hay là làm hòa thượng?" Hoài Khánh hỏi ngược lại.
"Ta…" Phiếu Phiếu há miệng, không nói ra được câu trả lời trong lòng.
Không chỉ đạt quan hiển quý tức giận, bách tính vây xem cũng không vui. Ở Đại Phụng, bách tính lấy việc được sống ở kinh thành là niềm kiêu ngạo nhất của mình, vì họ được sống trong thành thị quan trọng nhất của triều đình, có niềm tự hào là người dân của đại quốc.
Mấy ngày nay, Tịnh Tư và Tịnh Trần "Khiêu khích", đã làm người dân kinh thành thấy không vui, hôm nay Ty Thiên Giám đồng ý đấu pháp với Phật Môn, trời còn chưa sáng, người ta đã tụ tập đầy ở nơi này.
"Lấn hiếp người quá đáng, triều đình lại mềm yếu, ba lần bốn lượt bị Phật Môn cưỡi trên đầu, sao các cao thủ kia không ai lên tiếng."
Mọi người nhìn chằm chằm Hứa Thất An, hồi hộp tới quên cả thở.
Thẩm thẩm bỗng nghe thấy một tiếng "két", tay vịn ghế ngồi của trượng phu đã bị bóp nát.
Bà cau mày, giọng ảo não: "Sao lại chọn Ninh Yến đi đấu pháp, bây giờ, phải làm thế nào?"
Trượng phu vì lo cho cháu, khổ cực nuôi dưỡng hai mươi năm, nếu quả thật như kia lão đại nhân kia nói, không phá trận thì sẽ tàn phế, thì hai mươi năm của trượng phu coi như thành công cốc.
Mà phá được trận cũng không phải là chuyện tốt, nhà Hứa Ninh Yến chỉ có hắn là con một, lỡ làm hòa thượng…
Thẩm thẩm quay đầu nhìn nhi tử và nhi nữ, Hứa Tân Niên cau mày, Hứa Linh Nguyệt cắn môi, mặt đầy lo âu.
"Trận này có ba cách phá."
Trong cơn đau vì tinh thần phân liệt, một ý niệm chợt xuất hiện trong đầu Hứa Thất An, là giọng nói của Thần Thù hòa thượng.
"Đừng đáp lại, đừng để ý tới ta, nghe ta nói là được. Trận này là để người của Phật Môn tu hành rèn luyện tâm cảnh, người vào trận sẽ có hai kết quả: Tâm cảnh trở nên viên mãn, hoặc tâm cảnh vỡ tan.
"Không phải là người trong Phật Môn, nếu thật sự vượt qua được Bát Khổ Trận, đồng nghĩa là có Phật tính."
Hèn gì mình lại sinh ra ý niệm trốn vào không môn, Phật Môn đây là muốn giết mình! Hứa Thất An vừa chịu đựng cơn đau tinh thần, vừa nghĩ.
Ý niệm của Thần Thù hòa thượng lại vọng tới: "Ngoài hai cách đó, còn có một cách nữa: Lấy chúng sinh chi lực phá trận!"
Hứa Thất An chờ một lúc, Thần Thù hòa thượng không nói thêm gì nữa, vì cảnh giác, hắn không thầm gọi Thần Thù.
Dùng chúng sinh chi lực phá trận nghĩa là sao? Đời người có tám cái khổ, nên cần chúng sinh chi lực tới phá à? Nhưng ta lấy đâu ra chúng sinh chi lực? Đó đâu phải là năng lực võ phu nên có.
Luân hồi vẫn đang tiếp tục, Bát Khổ Trận không ngừng "Ăn mòn" tinh thần của Hứa Thất An, hỏng bét là, ý tưởng trốn vào không môn không mạnh thêm nữa, nhưng hai "Nhân cách" va chạm với nhau, làm tinh thần của hắn vô cùng đau đớn.
Kết quả này, đúng là Hứa Thất An không có Phật tính, không thể phá được trận, thứ chờ hắn chính là tâm cảnh vỡ tan.
Hứa Thất An xem kỹ tất cả thủ đoạn mình có, Thiên Địa Nhất Đao Trảm, tâm kiếm, Sư Tử Hống, thuật dịch dung, dưỡng ý,… Hử?
Dưỡng ý?
Nuôi kiếm ý Sở Nguyên Chẩn dạy hắn, là lấy tâm tình của bản thân làm sức mạnh, dung nhập vào trong kiếm để kiếm ý sinh ra.
Tâm tình của mình hiện giờ rất tệ, còn chưa đủ để bổ ra Bát Khổ Trận, nhưng, nếu nhìn theo góc khác, tại sao nhất định lại phải dùng tâm tình của mình?
Sao không thử lấy tâm tình của người khác để mượn dùng? Lấy cảm xúc của bọn họ để nuôi kiếm ý.
Suy nghĩ này vừa nảy ra, là không xóa đi được nữa.
Hắn nhắm mắt lại, dùng bí thuật Sở Nguyên Chẩn đã dạy, cảm ứng tình cảm, nhưng lúc này, đối tượng đã chuyển thành tình cảm ở bên ngoài kia.
Làm người ta vui mừng là, hắn lại cảm ứng ra tâm tình ở bên ngoài kia thật, đó là tâm tình của dân chúng kinh thành đang ở bên ngoài vây xem, những tâm tình này vô cùng khổng lồ bao la, chủ yếu là lo lắng và tức giận.
Các ngươi cũng tức giận à?
Vậy thì cho ta mượn sức mạnh đi.
Hứa Thất An chìm trong đại dương cảm xúc bao la, hút tâm tình tức giận vào mình, dần dần, một cơn giận mãnh liệt tràng giang đảo hải từ đáy lòng dâng lên.
Cuồn cuộn như cuồng triều, như sấm, như lửa.
Hắn vô thức ấn tay lên vỏ đao, như định rút đao.
"Không đủ, còn chưa đủ"
Thanh Vân sơn, Vân Lộc thư viện.
Tượng Á Thánh chợt rung lên, những làn hạo nhiên khí xông lên tận trời.
Chiếc hộp gỗ màu đỏ trên đỉnh đầu tượng Á Thánh rung lắc, không biết bên trong đó phong ấn thứ gì, như đang muốn phá hộp chui ra.
Thanh quang vừa bừng lên, viện trưởng Triệu Thủ đã xuất hiện bên trong miếu, khó hiểu nhìn chằm chằm hộp gỗ đỏ.
Ngay sau đó, ba luồng sáng xanh lóe lên, ba Đại Nho Lý Mộ Bạch cũng đã đuổi tới nơi.
"Chuyện gì thế, sao tượng Á Thánh lại động?"
Tiếng Lý Mộ Bạch chợt dừng lại, ông khó tin nhìn chằm chằm hộp gỗ đỏ, lắp bắp: "Nó, nó sao vậy?"
Viện trưởng Triệu Thủ sâu xa: "Có người tác động tới chúng sinh chi lực, nó hồi phục rồi."
Ba Đại Nho nhìn Triệu Thủ như nhìn người điên.
Triệu Thủ mặc kệ ba người, khom người chắp tay: "Thỉnh tiền bối an tĩnh."
Ba Đại Nho bừng tỉnh, thi nhau chắp tay theo: "Thỉnh tiền bối an tĩnh."
Hộp gỗ đỏ rung động yếu dần, rồi từ từ nằm im lại như cũ.
"Hắn muốn rút đao rồi!" Có người khàn khàn hô.
Quần chúng vây xem như trút được gánh nặng, vì cuối cùng Hứa Thất An cũng có động tác, không đắm chìm trong đau đớn nữa, làm cho họ như được uống định tâm hoàn.
Có hành động ứng đối là được rồi, sợ nhất là thua mà không hề phản kháng.
Ngụy Uyên ngẩn người, chưa hiểu hành động của Hứa Thất An.
Không chỉ ông, tất cả những người có hiểu biết về Bát Khổ Trận cũng không hiểu được ý đồ của Hứa Thất An.
Bát Khổ Trận không phải là kẻ địch, rút đao để làm gì?
Chẳng lẽ chém mình à?
"Cha, hắn muốn làm gì?" Vương tiểu thư hỏi nhỏ.
"Không làm gì được đâu." Vương Thủ phụ lắc đầu, giọng thất vọng: "Kết quả tốt nhất là hắn kháng cự Bát Khổ Trận, thật không hiểu vì sao Giám Chính lại chọn hắn."
Trên đài cao, Nguyên Cảnh Đế trầm giọng: "Giám Chính, đây là người ngươi muốn chọn?"
Theo ông ta thấy, hành động này của Hứa Thất An chẳng khác gì chó cùng rứt giậu.
"Bệ hạ không cảm nhận được gì à?"
Giám Chính nhìn ông ta, không che giấu được sự thất vọng trong mắt.
Phiếu Phiếu lớn tiếng nói: "Rút đao, rút đao nha."
Nàng vừa hô xong, Trần phi đã ngăn lại, khiển trách: "Ồn ào thất thố, mất thể thống."
"Sao không rút đao, mau rút đao đi!"
Trong bách tính, có ai đó hô lên.
"Rút đao!"
Lập tức có người đi theo phụ họa.
Người phụ họa ngày càng nhiều, tiếng hô ngày càng vang dội, cuối cùng, tiếng hô "Rút đao" hoàn toàn phủ sóng.
"Rút đao, rút đao"
Tiếng hô rào rạt như thủy triều.
"Đủ rồi!"
Cuối cùng, Hứa Thất An rút đao.
Choang!
Trong Phật cảnh an bình, chợt lóe lên một làn ánh sáng chói mắt, như ánh mặt trời phá vỡ bóng tối, như ánh sáng bổ ra bóng tối hỗn độn.
Ánh sáng này không phải ngưng tụ sức mạnh của Hứa Thất An, mà là sức mạnh của hàng ngàn vạn người dân kinh thành cùng hòa vào nhau mà thành.
Két!
Tấm bia đá viết hai chữ "Bát khổ" xuất hiện vết nứt chằng chịt, sau đó " Ầm" một tiếng vỡ vụn.
Ùng ùng
Cả ngọn núi Phật rung chuyển, như muốn sụp.
Một đao này chém ra, là chém Bát Khổ Trận, mà sức mạnh của Bát Khổ Trận, là tới từ Phật cảnh.
Vì vậy, một đao này chính là chém vào Phật cảnh.
"Két!"
Lại thêm một tiếng nứt, nhưng không phải tới từ Phật Sơn, mà là ở bên ngoài.
Độ Ách đại sư ngạc nhiên cúi đầu xuống nhìn, thấy kim bát bị nứt một đường.
"Kim bát nứt rồi, kim bát nứt rồi."
Phiếu Phiếu đứng bật dậy, hét váng lên, tay chỉ vào kim bát, không ngừng dậm chân.
Tiếng hét của nàng vang ra xung quanh.
Nghe thấy tiếng hét của Phiếu Phiếu, các đạt quan hiển quý đều theo bản năng quay sang nhìn kim bát, thấy nó quả thật xuất hiện một vết nứt.
"Cái gì, kim bát nứt?"
Người dân và nhân sĩ giang hồ ở vòng ngoài không nhìn thấy kim bát, hoặc là không thấy rõ, nên ai cũng sốt ruột, vô cùng muốn biết có đúng vậy hay không:
"Có bị nứt thật không? Kim bát có bị nứt thật không? Không nhìn thấy rõ."
Mấy nhân sĩ giang hồ đứng ở hàng trên cùng nhón mũi chân, không ngừng huých những người bên cạnh ra để xem, cuối cùng cũng nhìn thấy kim bát đặt cạnh Độ Ách La Hán.
Cố tập trung nhìn vào, thấy bề ngoài của kim bát có một đường nứt.
"Nứt thật, kim bát bị nứt thật!"
Nghe thấy tiếng, tiếng hoan hô vang lên càng vang dội, đợt sau còn to hơn đợt trước.
"Đồ lừa ngốc thúi, không phải ghê gớm lắm hả, tưởng Đại Phụng không có người thật hả?"
"Mau cút trở về Tây Vực đi, kinh thành không phải nơi các ngươi có thể diễu võ dương oai."
Lúc này mới thực là vạn người ồn ào.
Dân chúng thì buông lời độc ác, reo hò, nhưng thứ nhân sĩ giang hồ chú ý là Hứa Thất An.
Kinh thành xuất hiện một người tuổi trẻ kinh tài tuyệt diễm như vậy từ khi nào, trước giờ chưa từng nghe tới tên hắn.
Quan Tinh Lầu, quan sát các con dân hoan hô sôi trào, Nguyên Cảnh Đế nở nụ cười.
"Cũng không tệ lắm!"
Ông ta hài lòng tán dương một câu, sau đó hỏi: "Giám Chính, một đao vừa rồi kia là sao?"
Hứa Thất An trở nên mạnh như vậy từ khi nào?
Giám Chính không trả lời.
Lều chống nắng, Vương tiểu thư mím môi, nhìn về phía Thủ phụ Vương Trinh Văn, thấp giọng "Cha, không phải ngài nói hắn nhất định sẽ thua à, không phải ngài nói muốn qua được Bát Khổ Trận, chỉ có…"
"Tốt lắm tốt lắm!"
Vương Thủ phụ vội phẩy tay cắt ngang, "Cha thừa nhận nhìn nhầm, hài lòng chưa?"
Lời là nói như vậy, nhưng dáng vẻ không tức giận tí nào.
Ông ta ung dung nhấp một hớp trà, nói: "Ngụy Uyên lại có thêm một viên hổ tướng."
Lúc này, trong giọng mới có chút buồn bực.
Khu vực Đả Canh Nhân, Ngụy Uyên nhẹ nhàng thở ra, xoa đầu Hứa Linh Âm, nhàn nhạt nói: "Một đao này vô cùng quy củ, đã thành rồi.
"Có điều, nếu đổi thành các ngươi, có thể một đao phá trận không?"
Đám Kim la xấu hổ cúi đầu.
Dương Nghiên vốn si võ không nhịn được hỏi: "Làm sao hắn làm được?"
Ngụy Uyên khựng lại, nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục, vẫn là dáng vẻ ‘thứ gì ta cũng biết’, giọng hờ hững: " Chờ hắn đi ra, tự mình đi hỏi."
Ngụy Công đã biết trước rồi, hèn gì ngài ấy cứ bình thản như vậy. Đám kim la chợt hiểu ra.
Vui vẻ nhất vẫn là Hứa Bình Chí, nhếch môi, không nén được nụ cười, hoàn toàn trái ngược với trạng thái vừa rồi.
"Cũng không tệ lắm." Bà dì lẩm bẩm.
Nàng phải công nhận, tên háo sắc này quả thật là lợi hại.
Trên quán rượu, Hằng Viễn thở dài: "Một đao khó tin, Hứa đại nhân là sao làm được vậy?"
Dứt lời, nghiêng đầu nhìn về phía Sở Nguyên Chẩn, phát hiện số bốn thần sắc đờ đẫn, không ngừng lẩm bẩm: "làm sao có thể, làm sao có thể "
Như bị điên vậy.
Một đao vừa rồi Hứa đại nhân bổ ra, sao lại tạo nên đả kích với số bốn mạnh thế?
Hằng Viễn ngạc nhiên.
Lúc này, Độ Ách đại sư lên tiếng, từng chữ từng câu, rõ ràng truyền vào tai mọi người:
"Bát Khổ Trận chỉ là ải thứ nhất, ải thứ hai tên Kim cương trận. Bần tăng thấy vị ngân la này sau khi thi triển ra một đao, thì khí hư kiệt lực, có còn đủ sức qua ải thứ hai chăng?"
Nghe thế, mọi người đều ngẩng đầu, nhìn lên "Bức họa".
Hứa Thất An ngồi yên trên thềm đá, há mồm thở dốc, mặt mày uể oải.
Dù là người bình thường không hiểu tu hành, cũng nhìn ra được Hứa Thất An lúc này trạng thái rất là kém.
Làm họ nhận ra mình đã vui quá sớm, bây giờ mới qua được ải thứ nhất mà thôi, vẫn còn đang ở dưới chân núi, cách đỉnh núi rất xa.