Chử Thải Vi mím môi, mắt hạnh sáng ngời đuổi theo bóng người kia, đến khi hắn nhảy vào kim bát, mỹ nhân mắt to vẫn chưa thoát ra nổi cảnh tượng hoành tráng vừa rồi.
Oai phong ghê! Nàng thầm nghĩ.
"Hứa công tử thật là thần nhân." Đám Thuật sĩ áo trắng thán phục từ nội tâm.
Cách thức tiền nhân hiển thánh như vậy, đối với họ, thực quá là sáng tạo và hoành tráng, đã khắc sâu vào tận trong lòng họ.
So ra, Dương sư huynh chỉ biết lặp đi lặp lại nhắc mỗi một câu "Trên đời có ai được như ta", quá là kém cỏi.
Nghĩ tới đây, đám Thuật sĩ áo trắng và Chử Thải Vi theo bản năng nhìn về phía Dương Thiên Huyễn, thấy cả người Dương sư huynh co quắp lại.
"Thì ra còn có thể làm như vậy thì ra còn có thể làm như vậy, ngay trước mặt vô số dân chúng kinh thành, đạt quan hiển quý Đại Phụng, phóng khoáng uống rượu, phóng khoáng ngâm thơ, khẳng khái ứng chiến.
"Tại sao chỉ đổi cách thức như vậy, mà đầu óc mình lại không ngừng run rẩy. Đây chính là trình độ cao nhất mà mình theo đuổi, đây chính là cảm giác mà mình mong muốn, không ngờ lại bị hắn làm được dễ như trở bàn tay.
"Không, đây vốn phải là cơ hội của ta, cơ hội của ta, Giám Chính lão lão đã lừa ta."
Trên nóc tửu lầu, Sở Nguyên Chẩn thở dài: "Lợi hại, quả thực là lợi hại, công phu làm đã con mắt này, có thể nói là khoáng cổ tuyệt kim, năm đó ta trúng Trạng nguyên, cũng không phong quang bằng hắn như này."
"A di đà Phật, nên mới nói Hứa đại nhân là một diệu nhân." Hằng Viễn cười.
Người có tính tình như Hứa đại nhân, hơn xa đám người có học cả ngày nguyên tắc, cũng hơn xa đám võ phu một lời không hợp rút đao mặt đối mặt.
Hẳn đây chính là lý do các hoa khôi Giáo Phường Ty thích hắn như vậy, ngoài thèm thuồng thi từ của hắn, tính tình dụ gái này cũng là một nguyên nhân.
"Hắn đi vào rồi."
Bao nhiêu người quây quanh và nhìn vào "Bức họa" giữa không trung, dưới chân ngọn núi to nguy nga đó, xuất hiện một nam tử đội nón rộng vành.
Giả ngầu hoàn mỹ, mình tự chấm mình 99 điểm, còn một điểm là vì còn bị ngượng quá, chỉ cần mình không biết xấu hổ, như vậy sẽ đạt đủ 100 điểm tròn trĩnh, nhưng mà sảng khoái thật, Hứa Thất An vừa tổng kết trò tiền nhân hiển thánh vừa rồi, vừa nhìn bốn phía.
Thế giới này trông rất thật, có lẽ nó là thật, nơi hắn đang tới là một tiểu thế giới do đại thần thông Phật Môn mở ra.
Phật Môn nguy nga cao vút, mây mù lượn quanh, như thế ngoại tiên cảnh.
Bên tai loáng thoáng có tiếng phạn xướng như có như không, làm người ta vô thức thả lỏng tâm tình, cả người dịu hẳn, bỏ đi hết mọi phiền não trong hồng trần, trong lòng chỉ còn sự an bình thư thái.
Trước mặt là một thềm đá quanh co, kéo dài chui vào mây mù phía xa.
Hứa Thất An thả thần thức ra cảm ứng một hồi, không nhận thấy có khí tức của một vật sống nào, côn trùng chim muông đều tuyệt tích.
"Tịnh Tư tiểu hòa thượng ngồi thủ giữa núi, hẳn sẽ không phải là ải thứ nhất, ải thứ nhất là gì?"
Ôm nghi ngờ, hắn bắt đầu leo núi.
Đi suốt một khắc gió êm sóng lặng, Hứa Thất An nhìn thấy bên thềm đá xuất hiện một tấm bia đá nho nhỏ, trên bia có khắc hai chữ: "Bát khổ!"
"Đời người có tám khổ, sinh, lão, bệnh, tử, yêu mà phải biệt ly, gặp phải thứ mình oán ghét, cầu mong mà không được, ngũ uẩn (sắc, thụ, tưởng, hành, thức) xung đột với nhau."
Giọng nói trách trời thương dân của Độ Ách đại sư vang lên, vang vọng bên tai người xem: "Cửa thứ nhất này, chính là Bát Khổ Trận. Chỉ có người có tâm trí kiên định, mới có tư cách leo núi, tiếp tục tiếp nhận khảo nghiệm Phật pháp."
Trên đài Bát quái, Nguyên Cảnh Đế mặc đạo bào đứng ở lan can, nhìn xuống quảng trường, trầm giọng "Trẫm từng nghe nói về trận này, Giám Chính, uy lực của Bát Khổ Trận thế nào?"
"Vấn đều không phải là uy lực thế nào, nó là một loại trận pháp vô vàn mệt mỏi." Giám Chính uống chút rượu, giải thích cho Nguyên Cảnh Đế:
"Nếu một đứa trẻ con đi vào Bát Khổ Trận, sẽ đi ra được dễ như trở bàn tay, nhưng người càng trải qua tang thương, thì càng khó phá trận. Phật Môn, Bát Khổ Trận là trận pháp dành cho các tăng nhân rèn luyện tâm cảnh sử dụng.
"Người vượt qua được khảo nghiệm, tâm cảnh sẽ trở nên viên mãn, không vượt qua được, sẽ rơi vào trong tám khổ, Phật tâm tan vỡ."
Nguyên Cảnh Đế nhất thời nghiêm nghị: "Cao tăng Phật Môn còn như vậy, huống chi là hắn?"
Giám Chính cười: "Đấu pháp với Phật Môn, làm sao mà dễ dàng thắng được, chỉ một Bát Khổ Trận, nhưng trong kinh thành, người có thể bình yên vượt qua được chỉ đếm được trên đầu ngón tay."
Nguyên Cảnh Đế nghe vậy, cau mày.
Trong kinh thành vượt qua được Bát Khổ Trận, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ông ta không cho rằng số lượng "Có thể đếm được trên đầu ngón tay" đó bao gồm cả Hứa Thất An, này không liên quan tới thiên tư, nó liên quan tới tâm tính, tới ngộ tính, và hệ thống tu luyện.
Võ phu thì làm sao mà qua được Bát Khổ Trận tăng nhân Phật Môn chuyên dùng để rèn luyện Phật tâm?
Nếu Phật Môn chú trọng vào thấu triệt bồ đề tâm, thì võ phu chính là trăm vô cấm kỵ, trái tim ai cũng đục ngầu.
"Nếu trận này thua, quan hệ đồng minh đang ngang bằng sẽ bị lệch nghiêng." Nguyên Cảnh Đế thầm nghĩ.
Đây mới là điều ông ta lo lắng nhất, so với hai mươi năm trước, quốc lực của Đại Phụng đã suy yếu hơn rất nhiều, từ lâu đã không còn cửa so bì với Tây Vực Phật giáo.
Nhưng đây là chuyện chỉ nên hiểu trong lòng không nên nói, mà cũng chẳng ai đi nói. Nhưng nếu lần này đấu pháp thua, bị sách sử ghi lại, thì đồng nghĩa là nói thẳng chuyện này ra rồi.
Người đời sau khi nghiên cứu đoạn lịch sử này, sẽ cho rằng, Nguyên Cảnh tuổi già, Đại Phụng quốc lực suy yếu, hoàng đế là ông ta, không phải là phục hưng chi chủ, mà là hoàng đế ngu ngốc.
"Không thể thua, dù có thế nào cũng phải thắng, chúng ta có ba lần cơ hội, nếu Hứa Thất An thua, tốt nhất Giám Chính ngươi chọn một người đắc lực để thay vào." Nguyên Cảnh Đế gằn từng chữ.
"Trận này rốt cuộc đáng sợ như vậy?"
Nghe Hằng Viễn giải thích xong, Sở Nguyên Chẩn thất kinh.
"Với tính tình của Hứa Ninh Yến, e là không vượt qua Bát Khổ Trận được." Sở Nguyên Chẩn trầm ngâm.
"Có lẽ, ngươi phải tự tin một chút, bỏ chữ "E là" kia đi." Hằng Viễn bất đắc dĩ nói:
"Bát Khổ Trận là để cao tăng dùng để rèn luyện Phật tâm, võ tăng rơi vào trong đó, nhẹ thì tâm cảnh vỡ tan, nặng thì nổi điên, đánh mất lý trí."
Sở Nguyên Chẩn hơi biến sắc: "Phật Môn làm vậy thì hơi ác quá, họ muốn phá hủy Hứa Ninh Yến sao?"
Hằng Viễn trầm giọng "Bát Khổ Trận còn có một tác dụng nữa."
"Không có khí cơ dao động, không có nguy hiểm phản hồi, Bát Khổ Trận pháp sẽ không công kích mình." Hứa Thất An đứng bên cạnh bia đá, thật lâu không bước thêm bước nào.
Bất kể thế nào, phá trận trước rồi nói.
Hứa Thất An bước lên thềm đá, đi vào trận pháp, ngay tức khắc, cảnh vật trước mặt thay đổi, ngọn núi mờ đi, bậc thang mờ đi, bóng tối phủ che tầm mắt.
"Oa oa.. "
Hắn chợt nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc, rồi nhìn thấy bức tường màu trắng, drap trải giường màu trắng, những con người mặc đồng phục màu trắng.
Một y tá bế đứa trẻ mới sinh, chùi người cho nó.
Người phụ nữ nằm trên giường mặt mày mệt mỏi, mồ hôi dầm dề, mặt mũi thanh tú, vô vàn quen thuộc.
"Mẹ!"
Theo bản năng, Hứa Thất An bật kêu.
Đây không phải là Đại Phụng! Nơi Hứa Thất An sinh ra, là dưới lá cờ đỏ, ở Trung quốc!
Đứa trẻ từ từ lớn lên, trải qua thời thơ ấu vui sướng nhất, rồi bị buộc đi học. Đi học hết ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, những kì thi nặng nề chi phối hết cả thời thanh xuân.
Cuối cùng, cũng chịu đựng được đến khi tốt nghiệp, lớn lên thành người, bước vào xã hội.
Lúc này, cha mẹ đã già, vỗ vai hắn, xấu hổ nói: "Cuối cùng con cũng tốt nghiệp trường cảnh sát rồi, ba mẹ không có gì cho con, con phải tự mình cố gắng phấn đấu, mua nhà mua xe cưới vợ, phải dựa vào tự thân con."
Hắn đi vào đơn vị, làm việc bất kể ngày đêm, để góp đủ tiền cọc mua nhà, đầu treo xà nhà trùy đâm cổ, cuối cùng, cũng mua được một căn hộ chung cư.
Vấn đề lại tới, không có tiền sửa nhà.
Hứa Thất An rút kinh nghiệm xương máu, rời khỏi đơn vị, ra ngoài làm ăn, làm ăn thất bại, phải cố gắng bắt đầu lại suốt mười năm.
Mười năm sau, hắn cuối cùng cũng có căn nhà đã được sửa sang mới mẻ, có ít tiền tiết kiệm, đã tới lúc để lập gia đình.
Lúc này, cha lại bị một cơn bệnh nặng, làm hắn cơ hồ tán gia bại sản, cơ thể cha suy sụp, hắn phải lo cho hai người già.
Vì thế, bạn gái nhiều năm qua lại cũng rời hắn đi.
Lúc này không phải mình say rượu đột tử à?! Hắn cười tự giễu mình một tiếng, nhưng trong lòng vô vàn nặng nề.
Hình ảnh thay đổi, cuối cùng hắn cũng kết hôn trước tuổi bốn mươi, cưới một người vợ cũng không tệ lắm, một năm sau, con hắn ra đời, hai vợ chồng để có thể lo cho con được vào trường tốt, chỉ đẻ một đứa.
Từ lúc đó, họ sống vì đứa bé, nuôi dưỡng nó lớn lên, lo toan cho nó đi học, cho đến một ngày, con hắn nói: "Ba mẹ, con muốn lấy vợ, con muốn có một căn hộ chung cư, bạn gái con không muốn ở chung với ba mẹ.
"Nên, ba mẹ chuẩn bị sẵn mấy trăm ngàn để chuẩn bị đám cưới đi nha, dùng tiền dưỡng lão của ba đi."
Được rồi, vậy thì chi tiêu dè xẻn, bỏ ra hết số tiền tích cóp của đời mình, vay thêm mua căn hộ cho con, bọn họ sống không phải là vì những thứ này sao.
Vì vậy, con trai kết hôn xong, có nhà riêng, bắt đầu cuộc đời của nó. Sau đó, cháu trai ra đời, bạn già bị đón đi, để chăm cháu cho con trai và con dâu.
Hứa Thất An bắt đầu kiếp đời ở một mình.
Đến cuối đời, hắn nằm trên giường bệnh, kết thúc cuộc đời mình. Trước khi đi, bên cạnh chỉ có một mình bà vợ già mà thôi.
Lúc này, Hứa Thất An có một cảm xúc “cuối cùng cũng được nghỉ ngơi”, lòng thật nhẹ nhàng.
Một kiếp luân hồi kết thúc, kiếp luân hồi thứ hai bắt đầu.
Từ khi ra đời đến khi chết, cả đời đều cắm đầu vào làm việc, đều là ‘cố sống’ mà làm việc, thuở thiếu thời thì lo thi cử, lúc thanh niên thì lo phấn đấu vì tương lai, tới trung niên thì phấn đấu vì con, đến già, vẫn là phấn đấu vì con.
Ngoài thời tuổi thơ không buồn không lo, thì cả cuộc đời còn lại, đến giây phút khi tắt thở, hắn mới có được cảm giác thật sự "Tự do", không còn gánh nặng trên lưng.
"Đây chính là bát khổ của đời người đó ư, sinh lão bệnh tử, yêu mà phải biệt ly, không thích mà cứ phải gặp, cầu mà không được, ngũ uẩn xung đột với nhau? Cuộc sống như vậy thì có ý nghĩa gì! Cuộc đời mình không phải là như vậy, không phải là như vậy."
Qua nhiều kiếp luân hồi, càng lúc Hứa Thất An càng sinh ra ý muốn trốn vào không môn, trong lòng luôn có một giọng nói không ngừng bảo: Nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi, cuộc sống như thế không có ý nghĩa.
Buông bỏ tất cả những thứ này, ngươi sẽ được tự do.
"Không đúng, không đúng, ý chí của mình có vấn đề rồi!" Hắn chợt nhận ra suy nghĩ kia của mình có vấn đề, như bị bệnh tinh thần phân liệt.
Một ý thức đầu độc hắn trốn vào không môn, tìm kiếm tự do. Một ý thức thì kiên định với ý niệm và lý tưởng của bản thân.
Hai ý thức không ngừng chiến đấu với nhau, làm Hứa Thất An đau đớn ôm lấy đầu.
"Phải nghĩ gì đó khác, nghĩ tới mông trắng như tuyết của Phù Hương chẳng hạn."
Tất cả biểu hiện của hắn hiện ra rõ mồn một trước mắt người vây xem, ai nấy đều cảm thấy lo lắng cho hắn.
"Chuyện gì thế? Sao trông có vẻ đau đớn thế? Nhưng rõ ràng đâu có xảy ra chuyện gì đâu?"
Bát Khổ Trận tác dụng tới tâm linh, người ngoài không làm sao thấy được thế giới tinh thần của Hứa Thất An, nên cũng không sao hiểu và đồng cảm được.
"Lúc này mới là ải thứ nhất mà thôi, hắn đã đau tới như vậy, làm sao còn leo núi?"
Một nhân sĩ giang hồ nghe vậy, cảm khái: "Cao thấp đã phân, đấu pháp lần này e là đã quyết."
Họ không hiểu Bát Khổ Trận là gì, họ chỉ nhìn thấy Hứa Thất An đi vào "Bức họa", bắt đầu leo núi, nhưng chưa đi được mấy bước, thì đã trở nên như vậy.
Làm người ta thất vọng.
Chỗ lều chống nắng của hoàng thất, Phiếu Phiếu siết chặt nắm tay, vô vàn căng thẳng, mắt không chớp nhìn chằm chằm Hứa Thất An, vô cùng lo lắng.
Hoài Khánh cầm ly trà, nhưng chưa từng để nó xuống.
"Nương, đại ca trông có vẻ rất đau đớn." Hứa Linh Nguyệt nức nở.
Thẩm thẩm vội quay qua nhìn trượng phu, thấy mặt ông trầm như nước, thì không dám hỏi, chỉ nhỏ giọng an ủi: "Không sao không sao đâu, đại ca ngươi xưa nay rất là ghê gớm, ở Vân Châu ngay cả mấy chục ngàn quân phản loạn cũng không sợ, còn sợ mấy con lừa ngốc này sao."
"Bá bá, đại ca ta làm sao thế?" Hứa Linh Âm chỉ lên trời.
"Không sao hết."
Ngụy Uyên giọng bình tĩnh, nhưng mu bàn tay nắm chặt tay vịn ghế của ông nổi đầy gân xanh, người cũng vô thức nghiêng về phía trước, mắt chưa từng rời khỏi "Bức họa", luôn nhìn chằm chằm.