TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 411: Lưu phái tư tưởng mới

Độ Ách La Hán chắp tay, giọng ngân vang như chuông cổ: "Chúng sinh phiền não, Phật tâm trong veo."

Tăng nhân đang nổi điên như bị người ta gõ mạnh cho một gậy, khựng người lại, sau đó, từ từ quay trở lại chỗ ngồi, ngồi xếp bằng tĩnh tọa.

Sắc mặt vẫn đầy giằng xé tranh đấu, nhưng không còn điên cuồng như vừa rồi.

Độ Ách La Hán thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu, nhìn về Phật Sơn bí cảnh, trên gương mặt đầy nếp nhăn xuất hiện sự tức giận hiếm có.

Không hổ là chấp niệm Bồ Tát chém ra, mình mới chỉ nói ra khái niệm đại khái, mà hắn đã có chút hiểu ra rồi!

Cửu Châu Phật Môn, có vẻ là dùng sức mạnh, quả vị làm gốc, thứ yếu mới là Phật pháp, có chút khang khác với Phật pháp Tiểu Thừa của mình ở thế giới kia, nhưng tuyệt đối thấp hơn Phật pháp Đại Thừa.

Ít nhất họ không có khái niệm Phật pháp Đại Thừa.

Thấy lão tăng ngây người, như có chút ngộ, Hứa Thất An nghĩ hẳn cửa ải này đã ổn.

"Vừa rồi là sao? Sao hòa thượng kia lại đột nhiên nổi điên thế?"

"Chẳng lẽ là do ngân la kia vừa rồi tạo thành?"

"Chỉ có mấy câu nói mà tạo ra uy lực như vậy? Nói mơ hả?"

Người bình thường không có hiểu biết về "Phật pháp Đại Thừa" và "Phật pháp Tiểu Thừa", nên không hiểu được vì sao tăng nhân kia lại đột nhiên nổi điên.

Không phải ai cũng nghe thấy lời tăng nhân kia lẩm bẩm trước khi nổi điên.

Lão tăng dưới gốc bồ đề mở mắt, mỉm cười đã hiểu thấu, quanh người Phật vận lưu chuyển, tinh khiết thuần túy.

"Đa tạ thí chủ đã giải thích nghi hoặc, bần tăng đã đại triệt đại ngộ." Lão tăng mỉm cười chắp tay.

Ngươi đại ngộ ra thật? ! Không ngờ lại có một ngày, mình chỉ mù mờ nói đại mấy câu, mà giúp cao tăng đại triệt đại ngộ được! Hứa Thất An tâm tình phức tạp.

Hắn chưa kịp nói gì, lão tăng đã nói tiếp: "Năm đó Văn Ấn vẫn còn là tứ phẩm khổ hạnh tăng, đã từng nghi vấn, vì sao mình không thể thành Phật?

"Chấp niệm này đã ẩn chứa trong lòng biết bao năm tháng, đến thọ nguyên tận, mới đại triệt đại ngộ, thế gian chỉ có một Phật, chính là Phật Đà. Nên hắn mới chém ta ra, để đạt Bồ Tát quả vị.

"Ta ngồi trong bí cảnh này đã nhiều năm, nhưng mãi mà vẫn không sao nghĩ ra được làm sao mới có thể thành Phật, càng không nghĩ ra tại sao ta không thể thành Phật."

Lão tăng chăm chú nhìn Hứa Thất An, như đang nhìn xuyên qua hắn, nhìn về phía tây phương xa xôi của mình, sau đó, ông ta chắp tay, tự nói với mình:

"Ta tức là Phật, Phật tức là ta, A di đà Phật!"

Chấp niệm của Văn Ấn là vượt qua phẩm cấp, trở thành người đứng ngang hàng với Phật Đà.

Mà nay, cuối cùng ông ta đã hiểu ra, Phật, và phẩm cấp không liên quan.

"Đa tạ thí chủ đã chỉ rõ."

"Đại sư Phật pháp tinh thâm, không phải công của ta." Hứa Thất An thành thật đáp.

Lời của hắn có tác dụng giúp chỉ rõ ra, mở mang trí tuệ, nhưng có thể đại ngộ ra được, là nhờ chấp niệm này đại sư đã tích lũy rất sâu, nên mới thông thông suốt suốt.

Mấy câu ngắn ngủi vừa rồi, người bình thường nghe vào trong tai, không có cảm giác gì, nhưng với tăng nhân Phật Môn lại như tiếng chuông thần cổ, giúp họ hiểu ra một chút, thậm chí còn tiếp tục kéo dài, dẫn tới cảm ngộ.

Trong bí cảnh chợt nổi gió, lão tăng hóa thành khói xanh tản đi, không biết đi đâu.

Xào xạc …

Cây bồ đề dao động, kết ra những quả bồ đề xanh biếc, nặng trĩu treo trên đầu.

Trái bồ đề tỏa ra ánh sáng xanh trong suốt, nhìn là biết không phải vật phàm.

Trong Phật cảnh yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng xào xạc của cây bồ đề, nhưng ở bên ngoài Phật cảnh lại đang vô cùng náo nhiệt.

Xem tới lúc này, người dân kinh thành đã không còn thấy ngạc nhiên và khiếp sợ, nà đã chuyển thành không tưởng tượng nổi.

Nếu họ không nghe lầm, không nhìn lầm, thì ngân la đại nhân đã chỉ điểm cho lão tăng dưới tàng cây, giúp ông ấy đại triệt đại ngộ, vì thế, lão tăng còn cảm kích nói lời cảm ơn.

Một võ giả, lại chỉ điểm cho cao tăng, còng giúp cao tăng đại triệt đại ngộ? !

Chuyện hoang đường như vậy, làm tất cả mọi người đều quên hoan hô.

"Nói cái thứ gì thế?"

Trên quán rượu, Sở Nguyên Chẩn hỏi Hằng Viễn.

"Trong sương thấy hoa, trong sương thấy hoa. Hứa đại nhân nói cho rõ một chút xem, nói cho rõ một chút xem." Hằng Viễn như không nghe thấy, không ngừng tự lẩm bẩm.

Lời nói của Hứa Ninh Yến, ảnh hưởng tới Phật Môn lớn như vậy? Sở Nguyên Chẩn ngạc nhiên.

Cửa ải này xem như đã phá xong rồi nhỉ? Hứa Thất An vui vẻ, quyến luyến không thôi nhìn cây bồ đề xanh biếc.

Hay là cứ đi lên đỉnh, vào trong chùa rồi tính tiếp! Hắn thầm nhủ.

Xoay người, đang định rời khỏi, thì nghe thấy một giọng nói vang dội vọng tới, vang khắp cả Phật Sơn.

"Thế nào là Phật pháp Đại Thừa, thế nào là Phật pháp Tiểu Thừa? Hứa thí chủ nói rõ thêm đi."

Bên ngoài, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Độ Ách, đường đường là La Hán mà lại đi nhúng tay vào hai người đấu pháp, chuyện này quả là không ai nghĩ ra được.

Nhưng lúc này, sắc mặt Độ Ách La Hán rất là nghiêm túc, nghiêm túc tới mức làm người ta tưởng là trời sập, không ai dám lên tiếng quát mắng.

Phật pháp Đại Thừa và Phật pháp Tiểu Thừa là chuyện gì?

Hoàn toàn nghe không hiểu.

Bình dân bách tính không hiểu, nhưng những người trong giới cao tầng nhất của kinh thành thì có người thoáng nghiệm ra gì đó.

Tỷ như Ngụy Uyên, tỷ như Vương Thủ phụ.

Đây là tiếng của Độ Ách, quả nhiên ở ngoài có thể nghe thấy tiếng của mình, nhìn thấy được hành động của mình, nhưng trực tiếp nhúng tay vào đấu pháp là sao?

Hứa Thất An cau mày, hừ lạnh: "Xin hỏi đại sư, Phật là gì?"

"Trước khi có Phật Đà, trong bảy trăm hai mươi ngàn ba trăm sáu mươi tám năm, không có ai thành Phật. Sau khi có Phật Đà, trong ba ngàn bốn trăm chín mươi mốt năm, cũng không có ai thành Phật.

"Phật Đà chính là Phật, sao lại có chuyện ai cũng có thể thành Phật!"

Trong giọng Độ Ách mang theo chất vấn.

Thì ra ở thế giới này, Phật Môn đã tồn tại ba ngàn bốn trăm chín mươi mốt năm, vậy tại sao vẫn chưa xuất hiện lưu phái tư tưởng Phật pháp Đại Thừa?

Hứa Thất An trầm ngâm một lúc, đưa ra kết luận, thế giới Cửu Châu lấy lực vi tôn, lấy cảnh giới làm gốc, ai quả đấm lớn thì người đó là đại lão. Vì vậy đã ức chế sự phát huy tư duy.

Còn trong thế giới kia của hắn, mọi người đều là thể xác phàm tục, nên vô số tư tưởng khác nhau không ngừng ra đời, va chạm với nhau.

Hoàn cảnh khác nhau, phương hướng phát triển cũng sẽ khác nhau.

Nếu đã như vậy, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết thế nào là Phật pháp Đại Thừa, ừ, là Phật pháp Đại Thừa mà ta biết. Hứa Thất An trầm giọng

"Nên, thiên hạ trong mắt đệ tử Phật Môn, Phật là Phật Đà, chứ không phải Phật Đà là Phật? Theo ta thấy, cái suy nghĩ này thật là buồn cười."

Lời lẽ quắn quéo như này, tăng nhân Phật môn bên ngoài sân nghe mà không ai hiểu được.

Tịnh Trần hòa thượng không nhịn được nói: "Buồn cười chỗ nào? Ngươi nhất định phải nói cho rõ ràng."

Độ Ách đại sư nhìn hắn, nhưng không nói gì, quay mắt đi tiếp tục nhìn Hứa Thất An.

"Dĩ nhiên là buồn cười, đối với Thuật sĩ Ty Thiên Giám, Giám Chính là nhất phẩm Thuật sĩ, nhưng nhất phẩm Thuật sĩ không phải là Giám Chính, nhận thức này hẳn là mọi người đều đồng ý đúng không? Vậy tại sao trong mắt Phật Môn các ngươi, Phật lại chính là Phật Đà, đây không phải là rất buồn cười, rất kỳ quái sao?

"Chẳng lẽ Phật không nên đại diện cho một quả vị chí cao, chứ không phải là chỉ dành cho một người hay sao?"

Lời này thật là đại nghịch bất đạo, Phật Đà là tổ tiên khai tông ra Phật Môn, là Phật duy nhất, là tồn tại mà họ sùng bái.

Một nhân vật cấp thần tiên cao cao tại thượng như vậy, chẳng lẽ không phải là Phật duy nhất ư?

Nhưng lời của Hứa Thất An cũng rất có lý, nên nhất thời, chúng tăng Phật Môn không ai phản bác được.

Hứa Thất An nói tiếp: "Nên, có một vấn đề muốn thỉnh giáo đại sư, rốt cuộc Phật gì là, là một loại phương thức đạt được sức mạnh, hay là một loại tư tưởng?"

Nét mặt Độ Ách đại sư cực kì nghiêm túc, trong ánh mắt không hề có nổi nóng, ngược lại còn nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi đáp: "Cả hai đều phải."

"Nên ta mới nói, Phật pháp Đại Thừa và Phật pháp Tiểu Thừa là khác nhau." Hứa Thất An hùng hồn.

Các tăng nhân ở tầng chót trố mắt nhìn nhau, trong lòng cực khó chịu, rất muốn một hơi nghe xong lý luận của Hứa Thất An.

Quan Tinh Lầu, Bát Quái Đài, Giám Chính trợn to mắt, lầm bầm: "Đồ cháu rùa, cái gì cũng dám nói, xong rồi xong rồi."

Nguyên Cảnh Đế quay qua: "Giám Chính, ngươi nói gì?"

Giám Chính cười: "Bệ hạ, Hứa Thất An đã tặng cho ngươi một món quà lớn."

Nguyên Cảnh Đế nhíu mày, bày tỏ không hiểu.

Nhưng Giám Chính không nói gì thêm nữa.

Ngụy Uyên từ từ đứng dậy, bàn tay trong tay áo nắm thành quả đấm, như đang nghĩ tới điều gì.

"Lợi hại!"

Vương Thủ phụ thì thào.

Lợi hại? ! Vương tiểu thư kinh ngạc nhìn qua, định hỏi, nhưng thấy phụ thân đang tập trung chăm chú quá, đành nuốt câu hỏi trở vào trong bụng.

"Phật Môn lâu nay, lấy lực vi tôn, lấy phẩm cấp làm gốc, mục tiêu của mọi người đều là tu Phật, đều là để đạt được quả vị, hoặc La Hán hoặc Bồ Tát. Nói trắng ra là, chính là lo độ bản thân, còn phổ độ chúng sinh, thì phải xếp hàng phía sau, Độ Ách đại sư, ta nói có đúng không?"

Độ Ách đại sư im lặng hồi lâu, chắp tay.

Đây là thầm chấp nhận.

"Vì vậy, lấy lực vi tôn, lấy phẩm cấp làm gốc, lấy Phật Đà làm Phật, ta gọi thế này là Phật pháp Tiểu Thừa." Hứa Thất An nhìn lên trời, cất cao giọng

"Độ Ách đại sư, chư cao tăng Phật Môn, ta nói có đúng không?"

Một tăng nhân phản bác: "Nhưng nếu đây là Phật pháp Tiểu Thừa, thì, thế nào là Phật pháp Đại Thừa? Là cái ngươi nói tất cả chúng sinh là Phật sao? Thật là hoang đường!"

"Ngươi cảm thấy hoang đường, đó là vì thứ ngươi tu là Phật pháp Tiểu Thừa, về bản chất, vẫn là lấy phẩm cấp vi tôn, đây là lợi mình. Nhưng nếu lấy tâm vi tôn thì sao?"

"Lấy tâm vi tôn?"

Độ Ách đại sư niệm Phật hiệu, chắp tay: "Thỉnh thí chủ dạy bảo."

"Các ngươi cảm thấy thế gian chỉ có một Phật, Phật đó chính là Phật Đà, còn người khác không thể nào thành Phật, chỉ có thể tu thành Bồ Tát hoặc La Hán. Nhưng, các ngươi đừng quên, Phật Đà chẳng lẽ sinh ra đã là Phật?" Hứa Thất An thẳng thắn:

"Ta cảm thấy, mỗi một người đều có Phật tính, chỉ là bị khí đục của phàm trần làm cho mê muội, nhưng sau khi tu hành, nhìn thấy bản thân rồi, thì ai ai cũng có khả năng thành Phật.

"Đại sư, kiến tính ký Phật!"*

* kiến tính cũng là Phật. Kiến tính nghĩa là tâm không dừng ở bất cứ thứ gì, nơi nào, lúc nào, khiến hành giả nhận ra được bản tâm của mình. Khi tâm không dừng ở bất cứ cái gì, tâm đó chính là tâm Phật, còn gọi là tâm giải thoát, tâm vô sinh, kinh Phật còn gọi đây là ‘chứng vô sinh pháp nhẫn’.

Ầm!

Bầu trời đột ngột nổi lên một tiếng sấm, có tiếng phạn âm như có như không.

Mọi người ngạc nhiên phát hiện, toàn thân Độ Ách tỏa ra kim quang, hô ứng với dị tượng của trời đất.

Trong Phật Môn, đây gọi là giác ngộ.

Kiến tính cũng là Phật, kiến tính cũng là Phật! Độ Ách đắm chìm trong một trạng thái kỳ diệu, như mê như say.

Có một giọng nói không ngừng điên cuồng kêu lên trong lòng ông ta: Tại sao Phật Đà là Phật, mà mình không thể là Phật?

Không, ai ai cũng đều có thể thành Phật.

Phật này không phải Phật từ hệ thống tu hành ra, mà là Phật của nội tâm.

Lời của Hứa Thất An, người bên ngoài nghe chỉ cảm thấy có tí đạo lý, nhưng Độ Ách đã tu Phật nhiều năm, đối với ông ta, chính là một tiếng chuông cảnh tỉnh người trong mộng.

Phật thật sự chỉ có thể lấy sức mạnh vi tôn ư?

Phật thật sự chỉ có thể là Phật Đà ư?

Thế thì hẹp hòi tới bực nào!

Nếu như vậy, thì câu Phật quang chiếu khắp Cửu Châu, chính là một câu sáo rỗng, chỉ khi mọi người đều có thể thành Phật, Cửu Châu mới có thể thật sự là được Phật quang chiếu khắp.

Đây mới thật sự là Phật pháp.

Phật Đà đại diện cho đấng tối cao của thể hệ Phật Môn, nhưng Phật pháp không nên giới hạn ở Phật Đà.

Lý niệm Phật pháp Đại Thừa đã xuất hiện, lưu phái tư tưởng mới đã xuất hiện.

Các tăng nhân khác chưa hiểu cho lắm, nhưng đều có được sự cảm ngộ của riêng mình, thậm chí có người còn cảm thấy sáng tỏ thông suốt, nhận thức khác đi, tư tưởng Phật pháp khác biệt, mở ra một cảnh giới tư tưởng mới.

Trong đó Tịnh Trần đại sư là có cảm xúc sâu nhất, như mê như say.

Khu vực Đả Canh Nhân, các kim la chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ, là từ Ngụy Uyên đã đi ra khỏi lều chống nắng.

"Giác ngộ tốt, giác ngộ tốt lắm!" Ngụy Uyên gằn từng chữ.

"Rất hay, rất hay!" Vương Thủ phụ vuốt râu cười.

Có ý gì? Hai tên nhân thần quyền thần đứng đầu này đang cười cái gì, Độ Ách đại sư hiểu, chẳng lẽ chuyện này xứng là chuyện vui sao?

Phật Môn và Đại Phụng tuy là đồng minh, nhưng hiện giờ đang là tình cảnh kiếm bạt cung giương, so tài đấu pháp với nhau, cũng coi như là một nửa kẻ địch với nhau.

Các văn võ bá quan đều không cho rằng đây là chuyện gì vui.

Quan Tinh Lầu, Bát Quái Đài.

Nguyên Cảnh Đế cất tiếng cười to, chưa bao giờ vui như vậy.

"Hứa Thất An nói ra lý niệm Phật pháp Đại Thừa, Độ Ách đại sư không hiểu thì thôi, nếu hiểu, đến khi trở về Tây Vực, nhất định sẽ tuyên dương Phật pháp Đại Thừa.

"Và lúc đó, ắt sẽ gây ra sự mâu thuẫn về quan điểm giữa Đại - Tiểu Phật pháp, đến lúc đó, tranh luận không ngừng còn đỡ, có khi còn sinh ra sự chia rẽ, ha ha ha ha."

Đã rất nhiều năm ông ta không cười sung sướng như vậy.

Sức mạnh tương đương nhau mới có thể trở thành đồng minh, khi một phe trở nên mạnh hơn, phe kia yếu đi, ắt sẽ xảy ra chia rẽ.

Đại Phụng và Phật Môn hiện giờ chính là như vậy, biên ải Đại Phụng bị Man tộc hai phương nam bắc quấy nhiễu, Phật Môn chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Nếu Phật Môn tương lai cũng xảy ra lục đục, chia ra làm hai nhánh, vậy thì cả hai phe đều sẽ tới nhờ Đại Phụng ủng hộ mình, Đại Phụng vừa có thể nâng cao địa vị, vừa kiếm được lợi ích.

"Giám Chính nói không sai, quả là một món quà lớn. Tốt lắm, Hứa Thất An tặng món quà này, trẫm rất hài lòng."

Trong lều chống nắng, không ít quý tộc kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn lên tầng cao nhất của Ty Thiên Giám.

"Đó là tiếng cười của bệ hạ? !"

"Bệ hạ đang cười gì? Có gì mà buồn cười? Lạ thực, Ngụy Công với Vương Thủ phụ đã khác thường, bệ hạ cũng khác thường."

"Phật pháp Đại Thừa, Phật pháp Đại Thừa."

Hằng Viễn như mê như say, lẩm bẩm: "Ta cũng có thể thành Phật, võ tăng cũng có thể thành Phật, người trong thiên hạ đều có thể thành Phật. Phổ độ chúng sinh, kiến tính cũng là Phật."

"Cẩu nô tài nói gì thế?"

Phiếu Phiếu mở to mắt nhìn Hoài Khánh, nàng biết điều hắn nói rất lợi hại, nhưng mà nàng không hiểu, đành phải hỏi Hoài Khánh có nhiều kiến thức hơn thôi.

"Hắn nói gì ta không biết, nhưng sẽ gây ra hậu quả gì không, thì ta biết." Hoài Khánh đáp.

"Hậu quả?" Phiếu Phiếu chớp cặp mắt đào hoa.

"Từ ngày hôm nay, Phật Môn sẽ phân ra Phật pháp Đại Thừa và Phật pháp Tiểu Thừa." Hoài Khánh nở nụ cười.

Cũng lúc này, Hứa Nhị Lang giải thích cho các kim la: "Từ ngày hôm nay, Phật Môn sẽ phân ra Phật pháp Đại Thừa và Phật pháp Tiểu Thừa."

Các kim la đều trợn to mắt, không cần nói nhiều thêm, họ đều đã hiểu ý trong lời của Hứa Tân Niên.

Cũng đã hiểu tại sao Ngụy Công lại cười.

Khương Luật Trung ngạc nhiên mừng rỡ vô cùng, hạ giọng thật nhỏ, giọng run run vì hưng phấn: "Vậy, vậy, Phật Môn gặp phiền toái, Hứa Ninh Yến đã làm gì? Hắn đã làm gì thế? ha ha ha ha."

Chỉ vài ba lời, đã chia Phật pháp ra Đại Thừa và Tiểu Thừa, Hứa Ninh Yến làm thật là giỏi, Ngụy Công, ngài đều đã đoán trước được tất cả những chuyện này ư?

Mắt bà dì sáng lên, nàng ghét Phật Môn, vô cùng ghét, nên mới phái lục phẩm võ giả ra đấu với Tịnh Tư hòa thượng.

Mục đích chính là đè bẹp sự kiêu ngạo của Phật Môn.

Tiếc là người của nàng không đủ giỏi, không những không làm được, ngược lại còn biến thành viên đá kê chân cho người ta.

Hôm nay ngồi trong khu vực Đả Canh Nhân xem đấu pháp, tham gia náo nhiệt là một chuyện, nàng càng muốn nhìn thấy người của Phật Môn ăn cay đắng, muốn nhìn thấy họ đấu pháp thất bại.

Hứa Thất An lúc này vẫn còn chưa thắng, nhưng phần ngạc nhiên mừng rỡ này, đã đủ cho nàng về nhà leo lên giường vui vẻ lăn lộn.

Có lẽ hắn có bản lĩnh thật. Bà dì thầm nghĩ.

Lúc này, trong khu quý tộc, có người đã từ từ nghĩ ra huyền cơ, ai nấy đều trợn to mắt, như nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc cởi hết nằm trên giường chờ.

Sự kinh ngạc và mừng như điên đó không thể nào che giấu được.

Ánh mắt văn võ bá quan nhìn Hứa Thất An lúc này đã thay đổi. Người này dù là yêm đảng, lại làm người ta không ưa, nhưng không thể không thừa nhận rằng, hắn luôn mang tới niềm vui mừng cho người khác.

Việc nào mà hắn ra tay, cũng làm người ta thấy an tâm.