TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 413: Không quỳ (2)

"Kim Cương Bất Bại, hắn đã tu thành Kim Cương Bất Bại!" Trong đám người, chợt có ai đó kêu lên chói tai.

Đó là một nam tử mặc kiểu nhân sĩ giang hồ, hắn kích động chỉ vào Hứa Thất An, đôi môi không ngừng run rẩy.

"Kim Cương Bất Bại gì? Chứ không phải là quy y Phật Môn à?"

Người dân đứng cạnh hắn vội hỏi.

"Dĩ nhiên không phải, không những không phải quy y Phật Môn, ngược lại còn tu thành Phật Môn thần công —— Kim Cương Bất Bại." Nam tử giang hồ kia vừa giải thích, vừa múa may chân tay, cười như điên nói:

"Ăn trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo, ha ha, ha ha ha! Phật Môn đây chính là ăn trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo, ngân la này là tài ngút trời, tài ngút trời!

"Cho hắn thời gian, chưa hẳn sẽ không thể vượt qua Trấn Bắc vương, trở thành đệ nhất võ giả Đại Phụng."

Tiếng ồn ào bùng lên như nước lũ vỡ đê, rào rạt cuồn cuộn, dân thường không hiểu gì về tu hành lại thấy yên tâm, nở nụ cười.

Thì ra không phải thiên tài trẻ tuổi Đại Phụng quy y theo Phật Môn, mà là tu thành Phật Môn kim thân.

Nếu cho hắn thời gian, chưa chắc sẽ không thể vượt qua Trấn Bắc vương! Bà dì ngồi cạnh Hứa Tân Niên nghe thế, lỗ tai giật giật, ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn Hứa Thất An.

Gạt người, Đại Phụng làm sao có được người có võ đạo vượt qua được Trấn Bắc vương!

Trong lòng chín kim la chua lè, dạ dày cuộn lên đầy dịch vị, cường đại như tứ phẩm võ giả là họ, mà cũng rất thèm thuồng Kim Cương Bất Bại.

Trong tình huống chiến lực sàn sàn nhau, ai cứng hơn, thì người đó sẽ thắng.

Kim Cương Bất Bại! Ngụy Uyên nhíu mày, sau đó lộ ra nụ cười.

Ông không truy cứu nội tình, chỉ cần võ đạo của Hứa Thất An có thể dũng mãnh tinh tiến, đôi khi hồ đồ cũng không sao.

Các quan văn phản ứng khá tốt, dù sao họ cũng không tu võ đạo, trong lòng chỉ khẽ cảm khái thiên tư của Hứa Thất An thật kinh khủng mà thôi.

Các võ tướng thì trừng mắt đến tròn xoe, trong lòng chua chát, vừa ganh tị với Hứa Thất An, vừa ganh tị với Ngụy Uyên.

Một hạt giống võ đạo xuất sắc như vậy, lại bị Ngụy Uyên cướp mất.

"Cha, từ hôm nay, có lẽ người không còn là không xứng làm người nữa đâu." Hứa Tân Niên nói nhỏ.

Đang cao hứng, Hứa Nhị thúc quay đầu sang, kinh ngạc hỏi: "Vì sao?"

"Vì ngươi đã nuôi ra được một thiên tài võ đạo như đại ca." Hứa Tân Niên cười, "Sau này phàm là người tập võ, đều sẽ phải giơ ngón tay cái lên khen ngài."

"Ha ha ha ha." Hứa Nhị thúc cười to.

Hứa Linh Nguyệt khẽ ưỡn ngực lên, mặt đầy kiêu ngạo, đó là đại ca của nàng.

"Hắc hắc hắc." Lâm An cười cong cả mắt.

"Đừng cao hứng quá sớm, còn có một pháp tướng đó." Hoài Khánh trầm giọng.

Trong tửu lầu, Hằng Viễn không ngừng hâm mộ: "Kim cương thần công!"

"Ổn rồi." Sở Nguyên Chẩn vỗ vai Hằng Viễn, cười: "Tí về tìm Hứa Ninh Yến cầu hắn truyền cho Kim Cương Bất Bại, con đường võ tăng của ngươi, sẽ có thể đi xa hơn, tấn thăng tam phẩm kim cương, cũng không phải là không thể."

Trao đổi giữa lão tăng chấp niệm và Hứa Thất An, người bên ngoài đều nghe rõ cả, với trí thông minh của Sở Nguyên Chẩn, không khó đoán ra bát phẩm võ tăng tăng lên một cấp sẽ chính là tam phẩm kim cương.

Trong cơn sóng hoan hô khích lệ, Độ Ách La Hán niệm Phật hiệu, giọng nói mang ý cười truyền khắp toàn trường: "Cửa ải này, gọi là Tu La vấn tâm."

Tu La vấn tâm?

Tiếng sóng dần dần lắng xuống, những đôi mắt dần dần rời khỏi bí cảnh Phật Sơn, chuyển qua nhìn Độ Ách đại sư. Trong đó có cả Ngụy Uyên và Vương Thủ phụ, và Nguyên Cảnh Đế ở trên Quan Tinh Lầu.

"Đây là một điển cố của Phật Môn ta.”

Độ Ách La Hán nói tiếp.

Tương truyền, Phật Đà Tây Vực khi khai tông lập phái, Tây Vực bị một đám Man tộc có tên là "Tu La" chiếm cứ, Tu La tộc hung tàn hiếu chiến, ăn sống uống tươi.

Để tranh đoạt địa bàn, mà không ngừng tàn sát tăng nhân Phật Môn.

Sau khi Phật Đà biết chuyện, tự mình đi tới chỗ Tu La tộc, ngồi tĩnh tọa ba ngày ba đêm, để cho bọn họ tha hồ đánh giết, không hề hoàn thủ.

Tu La tộc lập tức vung đao xuất thương, một đao chém qua, trầy da sứt thịt, máu tươi đầm đìa, nhưng trong máu thịt lại vọng ra tiếng vang.

Qua đao thứ hai, trầy da sứt thịt, trong máu thịt lại có kim quang sáng lên.

Sau ba ngàn sáu trăm đao, Phật Đà cởi ra máu thịt phàm tục, hiện ra kim thân pháp tướng.

Tu La tộc sau khi chém suốt ba ngày ba đêm, đã nhìn rõ bản thân, đại triệt đại ngộ, buông bỏ sát tâm, quy y theo Phật Môn.

Bách tính trong thành lắng nghe đầy say sưa, nhưng các quyền thần như Vương Thủ phụ và các quý tộc cha truyền con nối thì biến sắc.

Trong chùa này đương nhiên không có Phật Đà, nhưng cửa ải này nếu đã lấy tên là "Tu La vấn tâm", vậy thì hiệu quả tất nhiên sẽ giống với khi Phật Đà độ hóa Tu La tộc.

Ngay cả Tu La tộc hung tàn thành tánh, ăn sống uống tươi mà còn độ hóa được, còn không độ được một Hứa Thất An ư?

Ở trong chùa, kim cương pháp tướng, bỗng nhiên mở mắt.

Phật pháp uy nghiêm như núi lở, như biển gầm, mang theo sức mạnh cuồn cuộn không ai chống nổi, nhấn chìm Hứa Thất An.

Hứa Thất An nhìn thấy Phật quang, Phật quang vô biên vô tận, nhưng Phật quang này không mang tới cảm giác tường hòa, ngược lại, lại mang tới cảm giới bá đạo vô lý.

Trong nháy mắt ép vỡ ý chí của hắn, thay đổi nội tâm của hắn.

"Tám nỗi khổ đời người không có giá trị, chỉ có gia nhập Phật Môn, mới là chốn trở về duy nhất.”

"Ta là người khai sáng Phật pháp Đại Thừa, Phật Môn thích hợp cho ta phát triển hơn."

"Còn do dự gì? Thật sự cam tâm làm một võ phu thô bỉ sao?"

Những suy nghĩ không ngừng hiện trong đầu, nêu lên đủ loại ưu điểm của Phật Môn, và câu nào Hứa Thất An nghe, thấy cũng có lý.

Quan điểm của con người là sẽ thay đổi, nhưng bình thường sẽ cần một thời gian rất dài, nhưng vào giờ phút này, chỉ trong nháy mắt, bản tâm của Hứa Thất An đã có sự thay đổi.

Bắt đầu hướng tới Phật Môn, hướng tới Phật pháp.

Ngay cả hoa khôi của Giáo Phường Ty cũng không còn thơm.

Hứa Thất An đứng lên, từ từ rút hắc kim trường đao ra, tay còn lại, đưa lên mũ.

Cmn, không được lấy xuống, không được lấy xuống!

Sự xấu hổ kinh khủng đã giúp hắn tìm về một chút bản thân.

Rút đao, tháo mũ chính là để tự quy y cho mình, nhưng trên đầu hắn không có tóc, lấy mũ xuống, cái đầu to bóng loáng của hắn sẽ bị lộ ra dưới con mắt của hàng vạn người!

"Bần tăng tới thăm Đại Phụng, quả thật là quyết định chính xác nhất trong đời."

Giọng nói mang theo ý cười của Độ Ách La Hán vang lên, nghe thấy rõ sự vui vẻ trong lòng ông ta: "Chẳng những biết được Phật pháp Đại Thừa, còn nhận được một Phật tử tuệ căn trời sinh. A di đà Phật, trời bảo hộ Phật Môn."

Mọi người giận dữ.

Nhưng không có tiếng chửi rủa nào, vì tất cả mọi người đều đang tập trung tinh thần quan sát Hứa Thất An, căng thẳng tới mức ngừng thở, ai cũng nhìn ra Hứa Thất An đang giãy giụa, chống cự lại "Tu La vấn tâm".

"Cố lên, cố lên!" Phiếu Phiếu không ngừng thầm thì, bàn tay nhỏ túm chặt lấy váy.

Mắt Hoài Khánh hơi mở to, trong lòng nàng có một suy nghĩ, một suy nghĩ cực kì rõ ràng, suy nghĩ đó hóa thành hai chữ: Không được.

Hứa Bình Chí đứng lên, hai nắm tay siết chặt, như cũng đang vận lực cùng với chất nhi.

"Có vẻ ngươi không quan tâm hắn có làm hòa thượng hay không."

Bà dì nhìn mọi người, thấy ai cũng hồi hộp căng thẳng, hoặc tức giận, chỉ có một mình tên đường đệ ngồi cạnh là không hề nhìn tên háo sắc trong kia, ngược lại toàn chăm chăm nhìn Độ Ách La Hán.

"Ta có quan tâm." Hứa Tân Niên đáp.

"Thế sao ngươi chỉ toàn nhìn Độ Ách La Hán thế?"

"Ta đang nghĩ xem nên đâm cho ông ta một đao từ chỗ nào."

Quan Tinh Lầu, Nguyên Cảnh Đế xoay người lại, chỉ Hứa Thất An trong bí cảnh, nói nhanh: "Giám Chính, trẫm không cho phép Hứa Thất An trốn vào không môn, trở thành đệ tử Phật gia.

"Bất kể dùng biện pháp gì, ngươi nhất định phải cản lại."

Giám Chính cười: "Bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, hắn chỉ là một ngân la, cần gì bận tâm."

"Không được!"

Nguyên Cảnh Đế bác bỏ ngay tức ngay, giọng giận đùng đùng: "Đại Phụng vất vả lắm mới có được một kỳ tài ngút trời, sao có thể nhường cho Phật Môn độ đi, ngươi nhất định phải ngăn cản hắn, dù phải mất Thiên Cơ Bàn."

Giám Chính gật đầu: "Bệ hạ yên tâm."

Ông cầm ly rượu, rượu trong ly nằm im lặng, phản chiếu nhật nguyệt núi sông, hiện hình lê dân chúng sinh.

Bàn tay già nua của Giám Chính nổi đầy gân xanh, như đang tích lực.