TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 414: Không quỳ (3)

Kinh Kim Cương đã tới tay, mục đích đã đạt thành, nhưng cửa ải "Tu La vấn tâm" này, phải dùng ngoại lực mới ngăn cản được, chỉ bằng một mình Hứa Thất An, không thể chống cự nổi Phật pháp quán đỉnh.

Nhưng, Giám Chính bỗng dừng lại, ngạc nhiên nhìn ra phương xa, là hướng của Vân Lộc thư viện.

"A, cẩu nô tài đang chống đỡ." Phiếu Phiếu hưng phấn hét lên.

Trong Phật cảnh, bên trong chùa, Hứa Thất An thả lỏng bàn tay đang đưa lên lấy mũ, mũ vẫn còn đội trên đầu.

Hắn lấy lại được ý chí của mình, kháng cự gia nhập Phật Môn, kháng cự những tư tưởng đang cố chui vào đầu hắn.

Phù, một tiếng thở ra, là vô số người ở bên ngoài thở phào.

Độ Ách La Hán nhíu mày, lắc đầu: "Quy y Phật Môn, mới có thể thoát khỏi bể khổ, trường sinh bất hủ, mới có thể độ hóa người khác. Rõ ràng có đại Phật căn, sao lại vẫn cứ u mê không tỉnh?"

Hứa Thất An kháng cự, có vẻ đã làm tượng Phật tức giận, sương mù Phật Sơn dao động kịch liệt, một đạo kim thân pháp tướng đỉnh thiên lập địa ngưng tụ.

Nó như là sự tập hợp của tất cả vạn vật trong thiên địa, mây mù lượn lờ quanh thân nó, khuôn mặt của pháp tướng ẩn trong trời cao.

Chùa còn không to bằng bàn tay của pháp tướng.

Pháp tướng trên trời từ từ cúi đầu, nhìn xuống chùa, sau đó, từ từ đưa Phật chưởng to tướng của mình ra.

Nhấn xuống một cái!

Trong chùa, vai Hứa Thất An chợt trầm xuống, như đang bị một ngọn núi lớn đè lên.

Áp lực như bài sơn đảo hải, làm hắn phải khuỵu xuống.

Không thể quỳ, không thể quỳ! Trong lòng Hứa Thất An gào thét, hắn có dự cảm, nếu hắn quỳ, sẽ không còn đường quay đầu lại nữa.

Hắn sẽ biến thành một người không còn là mình, một Hứa Thất An tôn Phật lễ Phật.

Bên ngoài chùa, Phật chưởng lại tiếp tục ấn xuống thêm cái nữa.

Rắc rắc.. xương toàn thân Hứa Thất An kêu vang như rang đậu, nhất là xương sống, mơ hồ như muốn đâm ra ngoài, đâm rách máu thịt.

Hắn cúi đầu xuống thấp hơn, cố gắng nhưng không đứng lên được.

Thứ duy nhất không đổi, là đầu gối không hề cong.

Không quỳ, không quỳ, không quỳ! Dù có phải tin Phật, cũng phải là do ta cam tâm tình nguyện tin, không thể thuần phục được ta.

Mặt Hứa Thất An đỏ bừng, mồ hôi lăn xuống từng giọt, mắt ứ máu, sắc mặt dữ tợn, dùng toàn lực đối kháng với áp lực từ trên trời giáng xuống.

Hắn há miệng, quật cường kêu lên: "Không quỳ!"

Vân Lộc thư viện.

Á Thánh điện, thanh khí nồng đậm xông thẳng lên chân trời, cả tòa đại điện lại rung lên.

Trong thư viện, học sinh và phu tử đều ngẩng đầu lên, hoặc đi ra khỏi phòng, nhìn về phía Á Thánh điện.

Trong điện, thanh quang không ngừng lấp lóe, viện trưởng Triệu Thủ, và ba Đại Nho cùng xuất hiện.

"Chuyện gì thế? Sao tiền bối lại động?" Trương Thận ngạc nhiên.

Hộp gỗ đỏ ở trên đỉnh đầu tượng Á Thánh chấn động kịch liệt, lần này, lực chấn động cực kỳ mãnh liệt, đồ vật bên trong có vẻ khẩn cấp muốn đi ra.

"Lại có người điều động chúng sinh chi lực?" Lý Mộ Bạch trợn to mắt, không tin nổi.

Viện trưởng Triệu Thủ cau mày, chắp tay: "Thỉnh tiền bối an tĩnh."

Ông ông ông, hộp gỗ đỏ càng rung động dữ hơn.

Thấy vậy, ba Đại Nho lập tức tuôn ra hạo nhiên chính khí, liên thủ với viện trưởng Triệu Thủ, áp chế hộp gỗ đỏ, chắp tay nói: "Thỉnh tiền bối an tĩnh."

Hộp gỗ đỏ lần nữa an tĩnh, nhưng chỉ sau một khắc

"Ầm!"

Hộp gỗ đỏ nổ banh, thanh quang trong thánh điện dao động, viện trưởng Triệu Thủ và ba Đại Nho đều như bị đánh vào ngực, phun máu, bay văng ra.

Một đạo thanh quang phá hộp bay ra, xuyên qua nóc điện, phá không lên trời.

Viện trưởng Triệu Thủ đuổi theo ra ngoài Á Thánh điện, nhìn theo thanh quang lướt qua quần sơn, biến mất nơi chân trời.

Đó là phương hướng kinh thành!

"A di đà Phật, không ngờ Hứa thí chủ chấp niệm sâu như vậy, hẳn sau khi quy y theo Phật Môn, Phật tâm sẽ càng thêm trong trẻo." Độ Ách La Hán chắp tay.

Phiếu Phiếu trợn mắt nhìn Độ Ách La Hán, xông ra khỏi lều chống nắng, hô to: "Không được quỳ với con lừa ngốc, cẩu nô tài, đứng cho ta!"

Trong Phật cảnh, vai Hứa Thất An đã máu thịt lẫn lộn, xương cổ cong đi với một góc độ quỷ dị, sự đau đớn của hắn hiện ra rõ mồn một ngay trước mắt mọi người.

Là dạng chấp niệm gì, lại có thể khiến người ta dưới áp lực nặng nề như vậy, mà đầu gối vẫn không cong?

Đây là Hứa Thất An ư?

Là tên Hứa Thất An nói năng ngọt xớt, còn phong lưu háo sắc đó?

Những người quen biết hắn, đều chấn động trong lòng.

Đột nhiên, từ trong lều chống nắng, một lão giả mặc thường phục đứng lên, hốc mắt đỏ bừng, run run cao giọng.

"Tuổi trai hào hiệp, Kinh đô kết bạn hùng. Lòng thẳng rộng, Đầu tóc dựng. Bàn luận chung, Sống chết cùng. Lời hứa ngàn vàng trọng.

Người có thể viết ra những lời này, quyết không quỳ!"

Là Trương Tuần phủ.

Hứa Bình Chí quát to: "Ninh Yến, đứng thẳng, không quỳ."

Hứa Linh Âm chợt hét to: "Nồi lớn!" (Đại oa)

Ngụy Uyên xoa đầu nhóc, nói thay bé con: "Không quỳ."

Vương Thủ phụ đứng dậy, cao giọng: "Võ giả Đại Phụng, không quỳ."

Trong quần chúng, đột nhiên có người vung quả đấm, hét: "Không quỳ."

Lời này, như đốt mồi dẫn hỏa, bách tính vây xem đều sôi trào.

"Không quỳ."

"Không quỳ."

"Không quỳ!"

Một người, hai người càng ngày càng nhiều người kêu to "Không quỳ", một phụ thân giơ cao nhi tử lên đỉnh đầu, tiếng trẻ con ngọng nghịu kêu lên: "Không được quỳ."

Trượng phu cầm lấy tay thê tử, cùng nhau kêu: "Con dân Đại Phụng, không quỳ."

Từ lều chống nắng đến bên ngoài sân, từ quý tộc đến trăm họ, giờ khắc này đều là con dân Đại Phụng, đều cùng hô lên một ý:

"Không quỳ!"

Hình như mình lại cảm giác được chúng sinh chi lực! Một luồng ý niệm thuần túy tràn vào đầu hắn, ý niệm đó hỗn tạp mà khổng lồ.

Truyền tới cho hắn một tiếng hô: Không quỳ!

Trong phút chốc, mắt Hứa Thất An bắn ra ánh sáng chưa từng có, như người khổ hạnh đang vẫy vùng trong bóng tối, cuối cùng nhìn thấy ánh sáng rạng đông.

Hắn vẫn chưa thể tích lực chúng sinh, nhưng, quỷ thần xui khiến, hắn lại giơ tay lên, như muốn cầm cái gì đó.

Từ trong u minh, có thứ gì đó đang tới.

Trong thời khắc đó, Hứa Thất An hô thành tiếng lòng của vạn dân chúng trong kinh thành: "Ta! Hứa Thất An! Không! Quỳ!"

Cùng lúc đó, một đạo thanh quang phá không bay tới, mang theo tiếng xé gió, mang theo một sức mạnh không thể địch nổi, đâm thẳng vào Phật cảnh.

Đạo thanh quang này, là ứng lời triệu hồi mà tới.

Trong Phật cảnh, pháp tướng ở trên trời như có cảm giác, thu hồi Phật chưởng, vỗ vào thanh quang.

Hai bên va chạm, thanh quang và kim quang cùng ảm đạm hẳn đi, một giây sau, ánh sáng xanh nổ bừng lên chói mắt.

Sau đó mới có tiếng nổ đùng đùng, chấn cho người dân kinh thành đều phải ôm đầu mình chúi xuống trốn chui như chuột.

Bên ngoài tràng, cuồng phong thổi loạn.

Pháp tướng trên trời vỡ tan thành vạn vạn kim quang, tan vào trong Phật cảnh, còn đạo thanh quang kia thì bay vào chùa, rơi vào tay Hứa Thất An.

Đó là một thanh đao khắc (đao dùng để điêu khắc) màu đen, phong cách cổ xưa.

Hứa Thất An từ từ, từ từ đứng thẳng người dậy, tay nắm chặt lấy cây đao.

"Chúng sinh đều có thể thành Phật, vì sao ta phải quỳ ngươi?"

Hắn nói xong, bình tĩnh đâm đao khắc ra.

Két! Mi tâm của tượng Phật xuất hiện một vết nứt, vết nứt nhanh chóng lan rộng ra khắp thân pháp tướng, sau đó vỡ tan.

Ùng ùng!

Ngay khi tượng Phật tan vỡ, cả Phật cảnh kịch liệt lay động, Phật Sơn sụp đổ, thiên diêu địa động.

Két!

Độ Ách La Hán ngạc nhiên cúi đầu, nhìn thấy kim bát xuất hiện nhiều khe nứt, sau đó, " Ầm " một tiếng, nổ thành phấn vụn.

Huyễn cảnh Phật cảnh tiêu tán.

Hai bóng người rơi ra, Tịnh Tư hôn mê bất tỉnh, còn Hứa Thất An thì đứng ngạo nghễ, tay cầm đao khắc.

Hứa Thất An từ từ quét mắt một vòng, sau đó nhắm mắt, ngất đi.

Trước khi té xỉu, Hứa hắn vẫn nhớ đưa tay lên giữ mũ.

Đây là tôn nghiêm của hắn.

Toàn trường yên tĩnh không một tiếng động.

Quan Tinh Lầu, Giám Chính chẳng biết đã rời khỏi Bát Quái Đài từ lúc nào, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cây đao khắc trong tay Hứa Thất An.