TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 430: Đồng đội làm người ta an tâm (3)

"Được, được rồi." Nam tử áo xanh đành phải theo, hắng giọng, nói nhỏ: "Tại hạ tên Tiền Hữu, là Đà chủ Hậu Thổ Bang."

Tên rất hay! Hứa Thất An không hiểu: "Hậu Thổ Bang?"

Nam tử áo xanh không muốn giải thích cho lắm: "Nghề của chúng ta là đào chút di tích, mộ huyệt cổ, giúp vật ở bên trong lại thấy được ánh mặt trời."

À, thì ra là trộm mộ, à không phải, là Mô Kim Hiệu Úy! Hứa Thất An bừng hiểu ra.

Tiền Hữu nhìn chằm chằm Hứa Thất An một lúc, thấy hắn không có phản ứng tiêu cực gì, nói tiếp: "Đại khái cuối năm ngoái, chúng ta giúp khách khanh phát hiện ở ngoài thành có một mảnh phong thủy bảo địa, dưới đáy rất có khả năng cất giấu đại mộ.

"Sau khi đào, phát hiện quả nhiên là có. Nhưng Phó bang chủ chúng ta nói, khí bẩn trong mộ huyệt quá kinh khủng, sợ là có tà vật, Hậu Thổ Bang chúng ta không thể giải quyết được."

"Khoan đã!" Hứa Thất An hô dừng, nhìn chằm chằm người kia, chất vấn: "Làm sao Phó bang chủ các ngươi biết khí bẩn trong mộ huyệt rất kinh khủng?"

Tiền Hữu kiêu ngạo ưỡn ngực, "Phó bang chủ này của Hậu Thổ Bang chúng ta là Thuật sĩ, là Thuật sĩ trên giang hồ hiếm thấy."

Thuật sĩ? ! Hứa Thất An ngạc nhiên nhìn Chung Ly, thấy nàng mặt không đổi sắc, giật mình nhớ ra trước kia từng hỏi thăm trong nội bộ Thiên Địa hội, lịch sử hệ thống Thuật sĩ chỉ có sáu trăm năm, sáu trăm năm so với những hệ thống khác, thì hơi ngắn ngủi.

Nhưng quốc vận cả Đại Phụng vận cũng chỉ có sáu trăm năm mà thôi.

Ngoài Ty Thiên Giám, Cửu Châu có Thuật sĩ hoang dã tồn tại.

"Phẩm cấp gì?" Hứa Thất An hỏi.

"Thất phẩm phong thủy sư." Tiền Hữu trả lời.

Quả nhiên, đối với Thuật sĩ hoang dã, thất phẩm đã là cực hạn, lục phẩm Luyện kim thuật sư phải phụ thuộc vào vương triều, lấy được sự "Khen ngợi" từ dân chúng, đây là một điều kiện mà Thuật sĩ bình thường khó mà làm được.

Hứa Thất An gật đầu, "Ngươi nói tiếp."

"Chúng ta chuẩn bị chừng ba tháng, mời chào cao thủ khắp nơi, chuẩn bị công cụ, bao gồm cả vật phẩm chí cương chí dương, để khắc chế khí âm uế trong mộ. Mãi tới gần đây mới chuẩn bị xong, dẫn người xuống mộ, không ngờ… "

Mặt Tiền Hữu dần tái nhợt, mắt hiện lên lo âu:

"Mấy người bang chủ đều không trở về nữa, ta hiểu ngay họ đã gặp bất trắc, nhưng ta bản lãnh nhỏ, không làm gì được, chỉ còn cách tiếp tục mời chào cao thủ, đi cứu họ."

Tòa mộ kia là đại hung, có thể khiến đám nhân sĩ chuyên nghiệp này lật thuyền trong mương, ừm, quan phủ bình thường sẽ không quản những chuyện xấu này, thậm chí có khi còn bắt hắn, nên hắn mới "Bày sạp" ở đây nhờ giúp đỡ. Khoan đã!

Hứa Thất An giật mình, hỏi ngay: "Ngươi mới vừa nói mời chào cao thủ, ừm, có phải chiêu mộ được một cô nương Nam Cương có tu vi rất tốt không?"

Tiền Hữu nghi ngờ nhìn hắn: "Sao đại hiệp biết? Quả thật có một cô nương từ Nam Cương tới, khỏe vô cùng, từ Nam Cương ngàn dặm tới đây, thiếu lộ phí, đã đói ba ngày ba đêm.

"Bang chủ mời nàng ăn một bữa, cam kết đưa nàng đi kinh thành, trên đường bao ăn bao ở, nàng mới đồng ý xuống mộ giúp chúng ta."

Thì ra là vậy, hèn gì Chung Ly tiên đoán chỉ hướng tới lão ca này. Thì ra số năm không phải là bị bắt đi, mà là xuống mộ bị gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Nhưng tại sao mảnh vỡ Địa Thư lại bị che chắn?

Chỉ vì lộ phí và một bữa cơm, cô nàng ngu ngốc này liền theo người ta xuống mộ, đây chính là cái gọi là thú nhân không bao giờ làm nô, trừ phi bao ăn bao ở?

Hứa Thất An hết biết nói gì.

Thấy hắn thật lâu không nói, Tiền Hữu vội nói: "Trong mộ có đại bảo bối, chỉ cần đại hiệp chịu hỗ trợ, không những có thể lấy đi bảo bối trong mộ, Hậu Thổ Bang chúng ta còn sẽ trọng kim đáp ơn."

Hứa Thất An nhìn hắn: "Nếu đã cùng đường, thật ra báo quan ổn thỏa hơn."

"Nếu báo quan, tiểu nhân chẳng những sẽ bị bắt, mà quan sai còn chưa chắc sẽ đi cứu người ngay, không ổn tí nào." Tiền Hữu lắc đầu.

"Nhiệm vụ này ta nhận." Hứa Thất An gật đầu.

Sau nửa giờ, Tiền Hữu đi theo võ phu lục phẩm này ra khỏi thành, nhưng không phải đi tới dãy núi phía nam, mà là đi lên phía bắc.

Tiền Hữu mấy lần nhắc nhở là đi nhầm hướng, nhưng hắn không thèm nghe, chỉ nhàn nhạt bảo: Tìm mấy người bạn hỗ trợ.

Dọc đường đi, Tiền Hữu từ đầy lòng tin, dần chuyển thành lo lắng, bởi vì, vị cao thủ lục phẩm này rất là xui xẻo.

Một hồi bị xe ngựa đụng, một hồi bị người ngộ nhận là kẻ thù, một hồi bị quan sai ngộ nhận là giang dương đại đạo, yếu phạm bị truy nã.

Nhiều lần thiếu chút nữa là ảnh hưởng đến mình.

"Đây không phải là thiên sát cô tinh đó chứ, thứ người như vậy xuống mộ thật không sao ư, sẽ không trở thành người không cứu nổi, ngược lại còn làm liên lụy tới mấy người bang chủ chứ?"

Càng nghĩ, Tiền Hữu càng sinh lòng muốn rút lui.

"Ngươi đi ra xa đi, cố xa xa một chút, bịt lỗ tai lại." Hứa Thất An phân phó.

"Được !"

Tiền Hữu đáp một tiếng, lắc mình đi vào rừng, sau đó không quay đầu bỏ đi luôn.

Người này dù thực lực cường đại, nhưng hắn quá xui xẻo, xui xẻo tới mức ngay cả hắn cũng thấy có vấn đề. Thôi, chuyển qua chỗ khác bày sạp đi, mấy người bang chủ các ngươi nhất định phải cố chống đỡ, ta nhất định sẽ nghĩ ra cách tìm được cứu binh.

Tiền Hữu tâm tình nặng nề, đột nhiên, sau lưng vọng tới một tiếng gầm đinh tai, sóng âm cuồn cuộn chấn cho cả khu rừng lay động.

Mắt hắn tối sầm, khí huyết cuộn ngược lên, tai ù cả đi, vội bịt lỗ tai ngồi xổm xuống.

Mấy phút sau, hắn mới bớt đau, vỗ vỗ vào lỗ tai còn đang đau đớn.

"Chuyện gì thế?" Tiền Hữu hoảng sợ thầm nghĩ.

Lúc này, thính lực chưa khôi phục hẳn, chỉ mơ hồ nghe được một tiếng rít bén nhọn, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, thấy một đạo kiếm quang phá không bay tới, trên thân kiếm có một nam tử áo xanh.

Một hướng khác, một con hạc giấy vỗ cánh bay tới, trên lưng hạc là một lão đạo sĩ ngồi xếp bằng.

Hai người đều bay về hướng cao thủ lục phẩm xui xẻo kia.

"Thần, thần tiên tới giúp." Tiền Hữu lẩm bẩm.

Hắn không ngờ cao thủ vô tình gặp được ven đường, chẳng những bản thân là ngũ phẩm, mà còn có bằng hữu có thể bay lên trời chui xuống đất. Nói đơn giản chính là nhặt được bảo.

Có mấy vị cao thủ này tương trợ, lo gì không cứu được bang chủ và các huynh đệ.

Quay lại, phải quay lại, quay lại ngay lập tức, ôm cái bắp đùi kia, đánh chết cũng không thả!

Suy nghĩ này vô cùng kiên định.

Mảnh vỡ Địa Thư không dùng được, nếu không sẽ bại lộ thân phận mình, may mà giọng khỏe, truyền tin có thể dùng Sư Tử Hống! Hứa Thất An nhìn Kim Liên đạo trưởng và Sở Nguyên Chẩn đang hối hả chạy tới:

"Hằng Viễn đại sư vẫn còn ở trong thành, đạo trưởng, ngươi thông báo hắn đi."

Kim Liên đạo trưởng từ hạc giấy nhảy xuống, vừa lấy mảnh vỡ Địa Thư, vừa vội hỏi: "Ngươi phát hiện đầu mối gì phải không?"

Sở Nguyên Chẩn nhìn Hứa Thất An.

"Có một tin tốt, một tin xấu." Hứa Thất An trầm ngâm: "Tin tốt là, ta biết tiểu hữu kia của ngài đang ở đâu. Nàng ta không phải bị Địa Tông yêu đạo bắt, mà là gặp phải phiền toái khác."

"Phiền toái gì?" Kim Liên đạo trưởng hỏi ngay.

Lúc này, Hằng Viễn đại sư chạy đến, hắn trong thành mơ hồ nghe thấy tiếng sư tử hống, biết ngay hẳn là Hứa Thất An đang gọi mọi người.

Ngại vì dân chúng trong thành, không tiện biểu diễn tốc độ, cố nhịn tới khi ra khỏi thành, mới phát lực chạy như điên.

Biết được Hứa Thất An có đầu mối số năm, Hằng Viễn chắp tay không ngừng niệm phật hiệu, sau đó, mong đợi nhìn Hứa Thất An.

"Nàng vẫn còn ở trong Tương Thành, không gặp phải Địa Tông yêu đạo." Hứa Thất An chỉ về phía nam, trầm giọng: "Nàng xuống mộ."

Xuống mộ? !

Đáp án này thật là vượt ra khỏi dự liệu, ba người sửng sốt hồi lâu.

Hứa Thất An từ xa nhìn thấy Tiền Hữu trở lại, vui vẻ cười: "Vừa vặn, đạo trưởng có thể tự mình vặn hỏi."

Hỏi han một hồi, ba người Kim Liên đạo trưởng không còn nghi ngờ gì, đón nhận sự thật số năm đã xuống mộ.

"Đạo trưởng, nếu số năm ở trong mộ, vậy mảnh vỡ Địa Thư bị che giấu là sao?" Sở Nguyên Chẩn cau mày.

"Ngoài bí pháp Địa Tông có thể phong ấn mảnh vỡ Địa Thư, thì còn có những thủ đoạn khác cũng có thể, chẳng qua là khá khó khăn thôi." Kim Liên đạo trưởng nhìn về phía nam, nheo mắt:

"Trong mộ nhất định có đại trận, che giấu mảnh vỡ Địa Thư, làm nàng ấy không thể nhận được tin nhắn của chúng ta."

Thì ra là không có tín hiệu! Hứa Thất An thầm nhủ. Sau đó, hắn bắt được một chi tiết, trong mộ có đại trận, mà mọi người đều biết, Ty Thiên Giám là chuyên nghiệp về chơi trận pháp.

"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi xuống đi." Kim Liên đạo trưởng không kịp chờ.

"Không được!"

Hứa Thất An lắc đầu: "Vừa rồi ta đã nói, có một tin tức xấu."

Ba người đều quay qua nhìn hắn.

Hứa Thất An mặt nghiêm túc: "Chung Ly vì tìm đầu mối, sử dụng năng lực tiên đoán, hiện đang ở trong trạng thái trời phạt."

Ba người lại quay qua nhìn Chung Ly.

Trong không khí trầm mặc, Kim Liên đạo trưởng từ từ nói: "Nếu đã biết tung tích số năm, vậy, cũng không cần phải gấp. Bần đạo cảm thấy, chúng ta nên nghỉ ngơi dưỡng sức một chút, ngày mai hẵng xuống mộ."

Hằng Viễn đại sư chắp tay: "Bần tăng cũng cho là vậy."

Sở Nguyên Chẩn gật đầu: "Thiện, đại thiện!"

Ý cầu sinh của ai cũng mạnh, đều là đồng đội khiến người ta an tâm, không bao giờ có chuyện ép buộc nhau. Tốt quá. Hứa Thất An vui vẻ yên tâm cực kỳ.

Sau đó, hắn ngẩn người, bụng nghĩ, sao mấy câu này nghe quen thế, như mới vừa nói qua vậy.