TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 429: Đồng đội làm người ta an tâm (2)

"Địa Thư là chí bảo viễn cổ, nghe nói ngược dòng về thời viễn cổ Nhân hoàng, là một món pháp bảo do thiên địa tạo ra, nhưng sau đó bị vỡ." Chung Ly nói.

"Sao lại vỡ?" Hứa Thất An hứng thú.

"Ta nghe Giám Chính lão sư nói, ông ấy đoán, ờ, hẳn là do Đạo Tôn đập vỡ." Chung Ly nhấp ngụm rượu, giải thích:

"Ty Thiên Giám có một quyển pháp bảo đồ lục, ghi chép tin tức của tất cả đủ loại pháp bảo Cửu Châu, chính do tự tay Giám Chính lão sư làm ra."

Món pháp bảo này rất quan trọng, liên quan tới kế hoạch thanh lý môn hộ của Kim Liên đạo trưởng, nếu để rơi vào tay yêu đạo Địa Tông, hậu quả e là sẽ không chịu nổi, vì khó mà có người cướp được mảnh vỡ Địa Thư từ tay một đạo thủ cao phẩm.

Đạo trưởng nhất định sẽ điên mất, nhưng sẽ không biểu hiện ra điều đó trước mặt chúng ta. Hứa Thất An thầm nghĩ.

Kim Liên đạo trưởng cưỡi hạc giấy, sắc mặt nặng nề lướt qua đất đai bên dưới. Hứa Thất An đoán không sai, ông quả thật là đang lo lắng.

Lúc số năm không nhắn tin trả lời, ông đã có dự cảm xấu, đến khi mảnh vỡ Địa Thư mất đi liên lạc, Kim Liên đạo trưởng biết ngay, đã xảy ra chuyện.

Đâu ai ngờ vận khí của số năm lại tệ vậy. Tu vi của nàng không yếu, dù có gặp phải Địa Tông yêu đạo, không đánh lại cũng có thể chạy trốn cơ mà.

Có Tử Liên dạy dỗ, Địa Tông yêu đạo nhất định sẽ không còn giống trước, cầm được mảnh vỡ Địa Thư, là sẽ lần lượt đi tìm những người giữ mảnh vỡ còn lại.

Mà rất có thể sẽ ẩn náu luôn trong Địa Tông.

Mảnh vụn không thu thập được đủ, đại kế của ông đã thất bại một nửa.

Bây giờ, chỉ có thể cầu nguyện số năm không rơi vào tay Địa Tông, như thế may ra còn cứu được tiểu nha đầu, còn mảnh vỡ Địa Thư…

"Thì tuân theo số mệnh vậy!"

Kim Liên đạo trưởng thầm thở dài, nở nụ cười khổ sở.

Bên kia, Sở Nguyên Chẩn đạp phi kiếm lướt đi, tốc độ cực nhanh, với khả năng quan sát của hắn, nơi nào từng xảy ra chiến đấu chỉ cần quét mắt qua một cái là thấy ngay.

"Nếu mảnh vỡ Địa Thư không tìm về được, như vậy Thiên Địa hội khó khăn lắm mới khôi phục việc truyền tin được sẽ lại phải yên ắng núp vào, không thể lên tiếng nữa.

"Như vậy vừa bất lợi trong việc trao đổi thông tin với nhau, còn khiến tình cảm giữa các thành viên dần trở nên hời hợt, quan trọng nhất là, kế hoạch của Kim Liên đạo trưởng sẽ khó mà thành công. Mà chúng ta đã đồng ý thanh lý môn hộ giúp ông ấy, sẽ bị tăng khả năng nguy hiểm."

Lúc này, những người giữ mảnh vỡ Địa Thư đều đang sợ hãi.

【Số hai: Ta định đi Giang Châu một chuyến, điều tra một vụ án, sau đó mới đi kinh thành, dọc đường diệt gian trừ ác. Thiên Nhân tranh dời thêm mấy ngày vậy, qua kỳ điện thử, ta sẽ đến kinh.】

Điện thử xong, nghĩa là hai mươi ngày nữa, cũng không trễ lắm. Thật ra trong lòng Sở Nguyên Chẩn đã có một suy đoán mơ hồ, Lý Diệu Chân sắp đột phá, nên mới cứ kéo dài thời gian.

"Điều này cho thấy nàng không coi trọng Thiên Nhân tranh cho lắm, chuyện này đối với mình là chuyện tốt. Nếu nàng thuận lợi đột phá tứ phẩm, vậy trận đấu đó nhất định sẽ là sinh tử chi tranh, không sao tránh khỏi."

【Số sáu: Số năm xảy ra chuyện rồi, nàng ấy đã mất tích ở Tương Châu. Kim Liên đạo trưởng đã mất đi cảm ứng với mảnh vỡ Địa Thư của nàng ấy, rất có thể đã bị Địa Tông yêu đạo bắt đi.】

Yên lặng mười mấy giây, số hai nhắn tin tới, đoạn nào cũng dài dằng dặc:

【Chắc chắn là bị Địa Tông yêu đạo bắt đi hả? Tương Châu đúng không, Kim Liên đạo trưởng cũng ở Tương Châu à? Ta sẽ tới ngay, cùng đi tìm số năm. Nàng ấy mất tích đã nhiều ngày, Kim Liên đạo trưởng có tìm được đầu mối gì chưa? Sao cô nương này xui xẻo quá vậy? Trưởng bối Nam Cương cổ tộc đầu óc làm sao vậy chứ!

Cho một nha đầu chưa có kinh nghiệm trải đời gì đi xa, vậy mà không phái người bảo vệ, Man tộc đúng là Man tộc.】

Số hai không ngừng lải nhải như một bà già, dù không ai buồn nghe nàng càm ràm.

【Số một: Nếu là gặp phải Địa Tông yêu đạo ở Tương Châu, như vậy ắt hẳn đã phải xảy ra chiến đấu, tìm quan phủ địa phương nhờ hỗ trợ đi.】

Lúc này, Kim Liên đạo trưởng nhắn tin vào: 【số hai, ngươi không cần tới, vì chỉ vô ích. Số bốn với số sáu đã đang ở Tương Châu đây rồi.】

Mấy giây sau, Kim Liên đạo trưởng lại nhắn tiếp: 【làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời.】

Ai cũng nhìn ra được sự bất lực từ trong lời nói này của đạo trưởng, lòng mọi người ai nấy đều nặng trĩu. Vừa lo vì pháp bảo rơi vào tay yêu đạo, vừa lo cho tính mạng của số năm.

"Ý, đạo trưởng không nhắc gì tới mình, xem ra quả thực có thân phận "Mèo đạo" này làm cho ông ấy rất là kiêng kỵ, đúng thật là, con người không thể làm chuyện dở hơi, đã làm chuyện dở hơi còn để cho người ta biết, đó chính là cái chuôi sống sờ sờ đó." Hứa Thất An cười hắc hắc.

Hắn quay qua Chung Ly, "Ăn no chưa?"

"Rồi!" Chung Ly ngoan ngoãn gật đầu.

"Ta có một ý tưởng to gan." Hứa Thất An chợt mở miệng.

"Ta đề nghị ngươi giữ kín có ý tưởng to gan đó lại." Chung Ly cảnh giác nói.

Mấy phút sau, Ngũ sư tỷ Ty Thiên Giám, bị Hứa Thất An kéo ra đường lớn.

"Ngươi chỉ đại một hướng đi. Dùng năng lực tiên đoán sư của ngươi, ta cảm thấy có lẽ chúng ta sẽ tìm ra được đầu mối."

"Theo kinh nghiệm của ta, dù cho có đầu mối, cuối cùng cũng sẽ chỉ đi tới một kết cục bết bát hơn thôi." Chung Ly nhắc nhở.

Ánh mặt trời vẩy lên người nàng, làm mái tóc lấp lóe ánh sáng nhiều màu. Thật ra nàng rất sạch sẽ, chỉ là tóc tai lôi thôi, làm người ta tưởng là nàng ở bẩn.

"Nhưng ngươi đừng có quên, ta là người có đại khí vận, có thể triệt tiêu một phần vận rủi của ngươi."

Chung Ly bị hắn thuyết phục, bản thân nàng cũng là một người ngoan ngoãn, thiếu chủ kiến.

Nàng cúi đầu xuống, trong mắt lóe thanh quang và những đường vân cổ quái, mấy giây sau, một giọng nói vô cảm vọng ra: "Đi về phía nam ba dặm, sẽ có đầu mối chúng ta mong muốn, nam tử mặc đồ xanh sợ hãi bất an."

Nói xong, nàng yếu ớt ngã phịch xuống đất.

"Tiên đoán sư mỗi ngày chỉ đoán trước được một lần, sau đó vận rủi sẽ thăng cấp, xuất hiện cả ngày. Nếu không có đại khí vận, hoặc pháp trận đặc thù che chở, ta sẽ không sống nổi qua hai giờ."

Bản thân Tiên đoán sư là vận rủi quấn thân, mỗi lần tiết lộ thiên cơ, đều sẽ trời phạt? Nhớ tới phong cách làm việc của Giám Chính, cảm thấy hệ thống Thuật sĩ này đơn giản chính là một lão ngân tệ âm mưu trời sinh, âm thầm bày binh bố cục. Hứa Thất An thầm mắng trong bụng, cõng Chung Ly lên.

"Ta cõng ngươi đi."

Tiểu muội muội rất không tệ nha! Cảm giác đầy đặn và mềm mại áp trên lưng, khiến hắn phải bổ sung thêm một câu trong lòng.

Ba dặm đường, một đường hoàn toàn không yên ổn, Hứa Thất An gặp phải ngựa phóng ngoài phố đụng một lần, xe ngựa đột nhiên mất khống chế hai lần, và một nhân sĩ giang hồ nhận nhầm Chung Ly thành nương tử bỏ trốn với dã nam tử của mình, suýt nữa hạ sát thủ.

Đi có ba dặm đường mà sao giống đi Tây Thiên thỉnh kinh thế này? Trời đất, nữ tử này có độc hả! Hứa Thất An thầm mắng.

"Xin lỗi, là ta làm liên lụy ngươi." Chung Ly nói.

"Chuyện nhỏ thôi, Hứa Thất An ta có gió to sóng lớn gì mà chưa từng thấy, không trách ngươi." Hứa Thất An đáp.

"Ta, ta biết Vọng Khí Thuật." Nàng nói nhỏ.

"…"

Hứa Thất An vờ không nghe thấy, nhìn quanh, thấy bên đường có một nam tử mặc đồ xanh ngồi xếp bằng, trước mặt để một tấm bảng hiệu, trên đó viết:

"Giang hồ cứu cấp, yêu cầu cao thủ thất phẩm trở lên tương trợ, trọng kim hồi báo, không phải chớ quấy rầy."

Cảm giác xung động mạnh mẽ vừa rồi là sao nhỉ? Hứa Thất An áp sát qua, nhìn nam tử kia chằm chằm một hồi: "Huynh đài, gặp phải phiền toái gì?"

Nam tử áo xanh mặt trầm như nước, nhìn hắn một cái, không phản ứng, chỉ chỉ tấm bảng gỗ.

Hứa Thất An đang định nói chuyện, chợt nghe sau lưng vọng tới một tiếng quát chói tai: "Cẩu tặc, ngươi giết cả nhà ta, hôm nay ta sẽ bắt ngươi nợ máu trả bằng máu."

Quay đầu nhìn lại, là một khách giang hồ cao to, cầm một thanh cương đao, đang nổi giận đùng đùng chạy tới.

"Choang!"

Cương đao chém tới.

Nam tử áo xanh biến sắc, hô: "Cẩn thận."

Nào ngờ Hứa Thất An chẳng buồn tránh, để mặc cương đao chém lên đầu, chỉ nghe thấy "Đinh" một tiếng, cương đao văng ra.

Nam tử áo xanh trợn to mắt, run giọng: "Lục, lục phẩm? !"

Khách giang hồ đang hùng hổ kia giật mình bừng tỉnh, phát hiện mình nhận nhầm người, chém vào một lục phẩm Đồng Bì Thiết Cốt, thì sợ tới mặt trắng bệch.

Vội quỳ xuống đất dập đầu: "Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng, tiểu nhận lầm người, tiểu nhân có mắt không biết thái sơn."

"Cút bà mày đi!"

Hứa Thất An một cước đá bay hắn đi, sau đó nhìn nam tử áo xanh, "Chút mánh khóe này của ta, có đủ hỗ trợ chưa?"

"Đủ đủ đủ"

Nam tử áo xanh mừng như điên, đầy kích động: "Thỉnh đại hiệp hỗ trợ cứu người, thù lao dễ nói, thù lao dễ nói."

Hắn nghi ngờ mình đang nằm mơ, lại gặp được một lục phẩm võ giả trên đường, nói bánh trên trời rơi xuống cũng chỉ đến thế.

"Đại hiệp, chúng ta chuyển sang chỗ khác nói chuyện." Nam tử áo xanh nói.

Đổi qua chỗ khác sẽ gặp phải phiền toái khác nữa đó, hay là ở ngay đây đi! Hứa Thất An đột nhiên hiểu ra vì sao lúc ấy Chung Ly không bò ra khỏi hố.

Gặp phải tình huống không rõ nguy cơ, ở lại tại chỗ chờ cứu viện chính là lựa chọn tốt nhất, một sự thuần thục quả thật làm đau lòng người mà.