TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 435: Quỷ dị (2)

Tiền Hữu tằng hắng, hỏi: "Bang chủ, ngài vừa nói có quái vật đang đi săn mọi người, là quái vật gì vậy?"

"Bề ngoài trông như một con thằn lằn bự, nhưng có mặt người, miệng đầy răng nanh, tốc độ cực nhanh, nhưng di chuyển cực kì êm, không tiếng động." Ánh mắt bang chủ bệnh phu lóe lên sự sợ hãi, khẽ nói:

"Nó thích ăn nội tạng, những người bị nó giết chết, tứ chi đều hoàn hảo, nhưng nội tạng thì không còn."

Không đúng, thi thể mình nhìn thấy, nửa người dưới bị cắn mất mà! Lòng Tiền Hữu trầm xuống, lại hỏi: "kích thước thế nào?"

"Thân dài chừng bảy thước, không lớn lắm."

Lúc này, tai Lệ Na khẽ nhích, nghe thấy một âm thanh khác thường trong bóng tối yên tĩnh, theo bản năng nàng đứng bật dậy, quát: "Cẩn thận, nó lại tới rồi."

Vừa nói xong, một cái bóng từ trong bóng tối bay ra, lưỡi bắn ra, quấn lấy thành viên Hậu Thổ Bang ở gần nó nhất, cuốn hắn đi.

Rầm!

Trong tiếng gạch vỡ, Lệ Na như viên đạn đại bác bắn vọt ra, đánh mạnh về phía bóng đen.

Âm vật bị đánh văng đi, song nó kịp vẫy đuôi, quất vào lưng Lệ Na. Một tiếng vang thanh thúy, lớp áo sau lưng Lệ Na tung tóe, lộ ra làn da mịn màng rướm máu.

Âm vật bị đánh bay, liền lặng lẽ thối lui.

Nhưng Lệ Na không hề buông lỏng cảnh giác, tiếp tục ngưng thần lắng nghe, nắm bắt dấu vết xung quanh.

"Mọi người cẩn thận, tà vật rất giảo hoạt, chú ý đừng để nó đánh lén chúng ta."

Bang chủ bệnh phu rút vũ khí, cùng các bang chúng bày trận chờ đợi.

Mấy ngày nay, bang chúng Hậu Thổ Bang lần lượt bị mất mạng, cũng đã giúp những người còn sống sót thăm dò được một chút tính nết của quái vật.

Tà vật đó không dám đấu tay đôi với Lệ Na cô nương, thường ẩn núp trong bóng tối chờ cơ hội đánh lén họ.

Một kích thuận lợi, lập tức đi ngay.

Lệ Na từ từ lùi ra sau, đưa tay giật lấy đuốc trong tay Tiền Hữu, gương mặt tươi tắn đáng yêu cực kì nghiêm túc, nàng cầm đuốc lắng nghe một hồi, chợt ném đuốc về một hướng.

Trong đường lửa bắn đi, mọi người nhìn thấy một con quái vật to lớn dạng thằn lằn đang dán sát trên tường, hai con mắt nâu đen mọc hai bên đầu trông hơi đờ đẫn, có vẻ không nhạy cảm lắm với ánh sáng.

Tiền Hữu lần đầu nhìn thấy rõ hình dáng của quái vật, dài không đầy một trượng, đuôi và cơ thể suôn dài, toàn thân phủ một lớp vảy dày.

Ánh lửa vừa chiếu tới quái vật, trong chớp mắt, Lệ Na đã ăn no uống đủ chứng tỏ lực bùng nổ cường đại của mình. Nàng không tiếng động khuỵu gối, rồi thình lình bắn ra, viên gạch dưới chân phát ra tiếng vỡ vụn trước khi biến mất.

Quái vật đang nằm trên tường cảm nhận được dị thường, cơ thể lắc một cái, biến mất không thấy.

Đã có kinh nghiệm săn thú phong phú ở Nam Cương, Lệ Na lập tức bám sát gót, một người một vật trong mộ đấu võ với nhau, tiếng đánh nhau rầm rầm và tiếng quái vật gào rít, tiếng Lệ Na quát hô không ngừng vọng tới.

Sau đó, tất cả gió êm sóng lặng.

"Lệ, Lệ Na cô nương?"

Bang chủ bệnh phu cố giữ giọng mình không run rẩy.

Trong không khí yên tĩnh như chết, vọng tới tiếng rên rỉ của Lệ Na: "Đau chết ta rồi."

Sau đó, nàng từ trong bóng tối đi ra, tay kéo thi thể của quái vật.

Tiếng hoan hô nổ vang, bang chúng Hậu Thổ bang mừng rỡ lệ nóng doanh tròng, gào ầm lên phát tiết sự bức bối tích tụ trong lòng.

Nguy cơ đã làm họ khốn khổ nhiều ngày cuối cùng đã được giải trừ.

Lệ Na ném thi thể quái vật tới trước mặt mọi người, vui vẻ hỏi: "Nó có ăn được không?"

Không dám ăn không dám ăn! Người Hậu Thổ Bang thi nhau lắc đầu.

"Lệ Na cô nương, vật này sinh trưởng ở trong mộ, ăn độc vật thịt thối lớn lên, thu nạp khí âm uế, đối với chúng ta là vật kịch độc." Thuật sĩ Công Dương Túc nhắc nhở.

"Hô, hô hô"

Từ lối đi phía trước, có tiếng gió thổi vào, mang theo mùi tanh hôi, thổi tắt đuốc.

Tiếng gió phập phồng như nhịp hô hấp, có tiết tấu.

Không, đây chính là tiếng hít thở.

Mặt Công Dương Túc trắng nhợt, khàn giọng: "Phía trước có khí âm tà, có vật gì tới."

Mọi người vừa mới vui vì đại nạn không chết, trái tim lại chìm xuống.

"Đốt đuốc lên." Bang chủ bệnh phu phân phó, ngưng trọng nhìn Lệ Na: "Ngươi, còn chiến đấu được không?"

Tiền Hữu lo sợ chạy nhanh tới chỗ đuốc, móc đá lửa, lốp bốp đánh lửa, nhưng tay hắn run quá, đánh mãi mà không lên.

Tiếng hít thở ngày càng gần, mùi hôi thối cũng càng lúc càng nồng đậm. Nhưng, vẫn không hề có tiếng bước chân.

"Mau, mau, nhanh lên, nhanh lên!"

Tiền Hữu vội muốn chết, cuối cùng, đá lửa cũng tóe ra tia lửa yếu ớt, thắp cháy đuốc đã tẩm dầu.

"Phụt!"

Ngọn lửa bốc lên, xua tan bóng tối.

Tiền Hữu cầm đuốc lên, vội vã ném ra xa.

Đuốc rơi xuống đất, bắn ra những tia lửa nhức mắt, trong ánh sáng lập lòe, mọi người nhìn thấy cảnh tượng trên đường lót gạch.

Có một con âm vật rất to đang bò trên đó, tư thế uốn mình, súc thế như đang săn mồi.

Con âm vật này cùng chủng loại với con vừa rồi, nhưng to gấp ba lần con kia, đôi mắt nâu tối đờ đẫn, miệng ngậm, nhưng răng nanh lòi cả ra ngoài.

Vẫn còn? !

Ánh sáng của đuốc chỉ bừng lên trong nháy mắt rồi tắt, mọi người không còn nhìn thấy nữa.

Bang chủ bệnh phu chỉ cảm nhận được có một luồng khí lạnh lướt qua, như có một thứ gì đó lướt qua mình với tốc độ cực nhanh, sau đó, không còn trông thấy Lệ Na đâu.

"Lệ Na! !"

Bang chủ bệnh phu kêu to, xoay người lại, mọi người cũng làm cùng một động tác tương tự.

Sau lưng, con quái vật kia ngậm thiếu nữ Nam Cương trong miệng, đầu đung đưa, một phát trí mạng.

Bang chủ bệnh phu trợn muốn nứt mắt, hét to: "Cứu người, cứu người, mau giết súc sinh này."

Trong bóng tối, vọng tới tiếng kêu đau đớn của Lệ Na.

Ngay lúc này, từ trong đường lót gạch, vọng tới một tiếng quát: "Lui ra!"

Một nam tử áo xanh cầm đuốc vọt ra, kiếm chỉ vung lên xỉa vào đuốc, ngọn lửa như được giao cho sinh mạng, bắn vọt lên.

Đầu ngón tay nam tử áo xanh có một ngọn lửa, bất thình lình bắn ra.

Ngọn lửa phá không bay đi, trong bóng tối kéo thành một tia lửa dài, đâm vào lưng của quái vật.

Bành!

Máu thịt nổ tung, mùi khét và mùi thối tràn ngập.

Âm vật bị tập kích bất ngờ, thả con mồi trong miệng xuống, xoay mình lại, gầm lên một tiếng, hóa thành ảo ảnh xông về phía nam tử áo xanh.

Một bóng người từ sau lưng nam tử áo xanh lóe lên, nghênh đón âm vật, một tia sáng vàng từ mi tâm hắn lóe lên, sau đó lan ra toàn thân.

Hắn khẽ gầm nhẹ, xông thẳng tới.

Bang!

Âm vật như tông vào thiết bản, cái đầu run bần bật, kẹt sững ở đó, bóng người vàng rực rỡ thì bị hất văng đi, như một khối thần thiết, ghim vào vách tường.

Lại có một bóng người vọt lên cao, thừa lúc âm vật còn đang choáng đầu hoa mắt, nhảy lên đầu nó.

Miệng niệm A di đà phật, tay thì vung quả đấm lên.

Bành bành bành

Tiếng công kích vang rền dày đặc như mưa, âm vật từ giãy giụa kịch liệt, dần dần chuyển thành co quắp, cuối cùng vì não bị đánh nát bét mà mất mạng.

Kim Liên đạo trưởng cầm đuốc, là người cuối cùng ra sân, ôn hòa nói: "Không cần phải sợ, chúng ta tới là cứu các ngươi."

Tiền Hữu kích động hô to: "Họ là bằng hữu của Lệ Na cô nương, là cứu binh ta mời tới."

Bang chúng Hậu Thổ nhìn chằm chằm Kim Liên đạo trưởng, cảm thấy người này thật là khí độ ôn hòa, cao thâm khó lường, hoàn toàn phù hợp với dáng vẻ của một cao thủ tuyệt thế trong tưởng tượng của họ.

"Đa tạ ân cứu mạng của đạo trưởng, đa tạ ân cứu mạng của đạo trưởng."

Bang chúng Hậu Thổ Bang hò reo.