Kim Liên đạo trưởng khẽ vuốt cằm, ánh mắt quét một vòng, thấy Lệ Na đang nằm trong vũng máu phía xa.
Kim Liên đạo trưởng bước tới kiểm tra tình hình. Nửa thân người của nàng đã bị cắn xé máu thịt mơ hồ, loáng thoáng nhìn thấy cả nội tạng, máu thịt lẫn lộn. mọi người nhanh chóng chữa thương, cầm máu, băng bó cho nàng.
Cổ bổn mạng không bị thương, người Cổ tộc sẽ không chết.
Kim Liên đạo trưởng thở phào nhẹ nhõm.
Bên kia, Chung Ly túm mắt cá chân Hứa Thất An, ngửa người ra sau bốn mươi lăm độ, kéo hắn ra khỏi tường.
Hứa Thất An thu hồi Kim Cương Bất Bại, cao giọng hỏi: "Đạo trưởng, tiểu hữu của ngươi thế nào rồi?"
"Bị chút thương tích, tính mạng vô ngại." Kim Liên đạo trưởng vẫy tay với Chung Ly:
"Chung cô nương có mang đan dược chữa thương không?"
Chung Ly đáp có, mò trong trường bào một cái bình sứ, ngoan ngoãn đưa cho Kim Liên đạo trưởng: "Mỗi ngày một viên, ba ngày hết bệnh."
Kim Liên đạo trưởng rút nút gỗ, ngửi một cái, là dược hoàn chữa thương phẩm chất tuyệt cao.
Ty Thiên Giám giàu ghê, bần đạo đã rất nhiều năm rồi không có tiền luyện đan đó! Kim Liên đạo trưởng hâm mộ nghĩ, cúi người cạy môi Lệ Na, đút một viên vào.
Hứa Thất An cầm đuốc, rào rào chạy tới gần, ngắm nghía số năm trong truyền thuyết, mái tóc đen xỏ hạt, đuôi tóc uốn cong, dáng vẻ khỏe mạnh linh lợi.
Ngũ quan rất là xinh xắn, môi mỏng, mũi cao, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, rất phù hợp với hình tượng tiểu hoang dã Nam Cương của nàng.
Dáng người không tệ, ngũ quan có tính lập thể hơn nữ tử Đại Phụng, là một bạn nữ trên mạng xinh đẹp! Hứa Thất An gật gù, rất hài lòng.
Xác nhận số năm không có gì đáng ngại, Hứa Thất An và Sở Nguyên Chẩn mới cầm đuốc qua xem thi thể tà vật.
"Đây là quái vật gì?"
Hứa Thất An thiếu kiến thức thầm mắng: mía nó.
"Hẳn là thú trấn mộ."
Sở Nguyên Chẩn bác học đa tài giải thích: "Ta từng xem ghi chép tương quan, cổ nhân sau khi chết, sẽ bỏ dị thú vào trong mộ huyệt để làm thị vệ bảo vệ mộ huyệt cho họ.
"Số lượng loại dị thú này khi bỏ vào lúc đầu rất khổng lồ, chúng nó muốn còn sống, thì phải ăn thịt đồng bọn hoặc ăn xác chết, đến khi từ từ chết đói."
Kim Liên đạo trưởng bổ sung: "Từng đời sinh ra, không ngừng được âm khí bồi bổ, ăn thịt xác thối và độc vật trong mộ huyệt, dần khiến mặt mũi hoàn toàn biến dạng, khác hẳn với tổ tiên."
"Thi thể có cái gì đáng giá à?" Hứa Thất An hỏi.
Kim Liên đạo trưởng lắc đầu.
"Chung Ly, giao nàng cho ngươi trông coi, chăm sóc cho tốt." Hứa Thất An rất thực tế dời mắt đi, không nhìn thi thể tà vật nữa:
"Ngươi đừng cách ta quá xa, nếu không ta không lo cho ngươi được."
Cách xa quá, sải cánh bảo vệ của ta không với tới ngươi!
Kim Liên đạo trưởng không yên lòng nói thế. Dù gì số năm cũng đã bị thương, lại còn để nàng đi theo tiên đoán sư xui xẻo này của Ty Thiên Giám, đối với nàng không khỏi cũng hơi tàn nhẫn.
Nhưng với khí vận của tiểu tử này, hẳn sẽ không có chuyện gì lớn. Kim Liên đạo trưởng nhìn qua đám bang chúng sống sót sau tai nạn của Hậu Thổ Bang, trấn an mấy câu, sau đó nói: "Theo sát chúng ta, chúng ta đưa các ngươi ra ngoài."
Nói xong, ra hiệu cho Hứa Thất An dẫn đường.
Đám người cầm đuốc, tiếp tục đi tới trước.
Bang chủ bệnh phu nhìn theo bóng lưng các cao thủ, nhớ lại cảnh chiến đấu vừa rồi, nam tử áo xanh đeo kiếm, chắc hẳn chính là một trong những nhân vật chính của "Thiên Nhân tranh".
Võ tăng Phật Môn cực kỳ lợi hại, tay không đánh chết tà vật, Lệ Na cô nương không nói tường tận thân phận của hắn, làm ta tưởng hắn chỉ là một người tới giúp bình thường mà thôi, ai dè lại mạnh tới như vậy.
Võ giả lục phẩm trẻ tuổi kia nhìn rất bình thường, bang chủ bệnh phu thầm nhủ.
Theo hắn thấy, võ giả lục phẩm Đồng Bì Thiết Cốt làm bị thịt là chuyện đương nhiên, vì vậy biểu hiện vừa rồi của Hứa Thất An là rất bình thường, không có gì xuất sắc lắm.
Còn thiếu nữ tóc tai bù xù kia, kì kì quái quái, không hề ra tay, nên không phán đoán được.
Đang ngẫm nghĩ, bang chủ bệnh phu nghe thuộc hạ bên cạnh vui vẻ nói: "Ra khỏi mê cung rồi!"
Cuối con đường lót gạch là một ngôi mộ rất to, trong mộ có một cái quan quách bằng đồng xanh, ngoài ra, bên trong phòng còn có một chút vật chôn theo như vàng bạc, dụng cụ, đồ gốm, sách vân vân.
Theo thời gian lâu dài, bạc đã bị biến chất nghiêm trọng, chỉ có đèn cầy, hoàng kim là được giữ coi như hoàn hảo, sách và vải hầu như chạm vào là vỡ.
Ngôi mộ này không phải là hoàn toàn không có dưỡng khí! Hứa Thất An liếc mấy cái, hỏi: "Nơi này là chủ mộ?"
"Không phải, là thiên thất."
Bang chủ bệnh phu nói: "Hẳn là một trong những thiên thất đông đảo bảo vệ chủ mộ."
Bang chúng Hậu Thổ Bang hưng phấn thu thập những thứ vàng bạc đồ dùng đáng tiền, với đống sách thì coi như không thấy, đây không phải họ thô bỉ, chỉ biết có hoàng kim, ngược lại, Hậu Thổ Bang là nhân sĩ chuyên nghiệp.
Nên họ hiểu rõ hơn ai hết, một cổ mộ lâu đời như thế này, không thể mang sách ra được, chúng đã mục nát hết từ lâu rồi.
Sở Nguyên Chẩn có bản năng rất thích sách, tiện tay lật mấy quyển, trang sách rất giòn, khẽ chạm vào là vỡ vụn.
Nhưng cũng không phải là không thu hoạch được gì, ít nhất cũng đã biết người được chôn trong quan quách là ai.
"Ngôi mộ này không đơn giản, là mộ của một vị hoàng đế, người chôn theo là phi tử của ông ta." Sở Nguyên Chẩn nói:
"Giờ làm gì? Nếu đi chủ mộ, có khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm. Nếu theo đường cũ trở về, thì sẽ lại phải đi vào mê cung."
Vừa nói, liếc mắt nhìn Hứa Thất An, "Ta cảm thấy cái sau ổn hơn."
Dù rất muốn biết chủ nhân ngôi mộ này rốt cuộc là có thân phận gì, nhưng mà, an toàn là số một, an toàn là số một! Hứa Thất An gật đầu, đồng ý với đề nghị của Sở trạng nguyên.
Lệ Na đã ngất xỉu, Chung Ly không có chủ kiến, các thành viên còn lại của Thiên Địa hội đều nhất trí quay trở lại đường cũ trở về là lựa chọn chính xác.
Thế là, dẫn đám người Hậu Thổ Bang, quay trở về mê cung.
Đi về phía trước không biết bao lâu, Hứa Thất An dẫn mọi người rời khỏi đường lót gạch, đi vào một tòa thiên thất.
"Sao lại quay lại đây?" Bang chủ bệnh phu cau mày.
Chúng thành viên Thiên Địa hội trầm ngâm không đáp.
"Đi lại lần nữa." Hứa Thất An nhìn đám người Kim Liên đạo trưởng.
"Được." Sở Nguyên Chẩn mặt ngưng trọng gật đầu.
Không biết qua bao lâu, Hứa Thất An lại dẫn mọi người rời khỏi đường lót gạch, đi vào một tòa thiên thất.
"Sao, sao lại trở lại nữa?" Giọng bang chủ bệnh phu run rẩy.
Bang chúng Hậu Thổ Bang đều biến sắc, mặt trắng bệch, sợ hãi.
"Lại, lại đi lần nữa?" Hứa Thất An nuốt nước miếng một cái.
" Được." Sở Nguyên Chẩn khàn giọng.
Lần thứ ba, họ lại quay trở lại tòa thiên thất cũ.
Đám người trộm mộ yên tĩnh như chết, Hứa Thất An cứng ngắc quay cổ, nhìn Chung Ly.
Chung Ly lắc đầu.
Kim Liên đạo trưởng yên lặng hồi lâu, thở dài: "Vào đi thôi, nếu không vào, e là chúng ta không bao giờ đi ra khỏi đây được."
Hứa Thất An, Sở Nguyên Chẩn và Hằng Viễn trao đổi ánh mắt với nhau, cắn răng: "Được."
Hứa Thất An nhìn bang chúng Hậu Thổ Bang, khuyên: "Đi vào chủ mộ rồi, đừng đụng chạm linh tinh, đừng có nói bậy bạ. Biết chưa?"
Đám trộm mộ tuy tham lam, nhưng cũng biết tính mạng quan trọng nhất, gật đầu không ngừng.
Lúc này, ông lão Thuật sĩ nhìn Chung Ly: "Ở đây nhất định đừng dùng Vọng Khí Thuật."
Lão đầu này! Hứa Thất An tỉnh rụi nhìn ông ta.
Chung Ly cúi đầu, gật như gà mổ thóc: "Ừ."