TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 440: Chủ nhân mộ huyệt hiện thân (2)

Nó quỳ mình? Gọi mình là chủ công? Người trong cuộc Hứa Thất An bằng trực quan nhận ra được "Chủ công" trong miệng thây khô chính là mình.

Sự kinh ngạc và ngơ ngác choán đầy đầu, làm hắn nhất thời không biết phải làm gì.

Có một chớp mắt hắn suýt buột miệng hỏi: sao lại gọi ta là chủ công?!

Nhưng lý trí làm hắn im miệng, bởi vì tình huống trước mắt chỉ có hai khả năng: Một, hắn thật sự là chủ công của thây khô hoàng bào, thân phận đáng sợ tới mức không tưởng nổi.

Hai, vì một nguyên nhân nào đó, thây khô nhận lầm người.

Khả năng thứ nhất thì thôi chưa bàn, nhưng nếu là cái thứ hai, là thây khô nhận lầm người, thì hắn mà lên tiếng hỏi, nhất định sẽ bị lộ ra thân phận thật.

Lúc đó, thứ nghênh đón mọi người chính là đoàn diệt.

Nghĩ tới đây, Hứa Thất An cố ép kiềm chế suy nghĩ cuồn cuộn trong lòng, mặt không cảm xúc nhìn thây khô mặc hoàng bào, trầm giọng:

"Làm không tệ."

Đầu thây khô càng gục xuống thấp hơn.

Thấy vậy, bang chủ bệnh phu ngây hẳn ra, mắt trợn to. Thì ra… thì ra "Chủ công" trong miệng thây khô lại là lục phẩm võ phu, không phải là Địa Tông đạo trưởng?

Nhưng… nhưng người này chỉ là một võ phu.

Công Dương Túc cũng không nén nổi sự rung động trong lòng. Ông ta vô cùng vui mừng, may mà từ lúc những "Viện binh" này tới, ông ta không lặng lẽ mở Vọng Khí Thuật.

Nếu không, e là ông ta đã chết ngay tại chỗ, mà nguyên nhân cái chết là nhìn thấy thứ không nên nhìn.

Đám thành viên Hậu Thổ Bang ngừng cả thở, ngốc ra nhìn Hứa Thất An.

Thây khô lại lên tiếng, giọng có vẻ nghi ngờ: "Sao chủ công chưa thành tiên?"

Thành, thành tiên? !

Lời này như tiếng sấm, nổ ầm bên tai mọi người. Từ đám trộm mộ thực lực thấp kém, đến Kim Liên đạo trưởng tu vi cao thâm, dĩ nhiên là cũng bao gồm cả Hứa Thất An, trong lòng đều dậy lên sóng gió kinh hoàng.

Nhưng so với đám trộm mộ đã hoàn toàn mất đi khả năng bày tỏ cảm xúc, đám người Hứa Thất An khá là trấn định định, không bày ra vẻ gì để nghi ngờ.

Hứa Thất An mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm thây khô, trong lòng nổ bùng lộn xộn.

Thành, thành tiên? Theo mình hiểu, thành tiên chính là vượt qua phẩm cấp, là thành tồn tại cùng đẳng cấp với Phật đà, Cổ thần, Vu thần nhỉ.

Chủ công của thây khô mặc hoàng bào này, rốt cuộc là nhân vật nào vậy?

Tới thời Thần Ma, tồn tại vượt qua phẩm cấp tổng cộng chỉ có mấy người đó mà thôi, trong khi đại mộ này niên đại đã ngoài hai ngàn năm, hơn hai ngàn năm trước, đã có người thành tiên?

Không, cũng có thể là thành tiên thất bại, nhưng thây khô không biết.

Bà nội, xuống một cái mộ thôi, mà cũng có thể đụng phải loại tồn tại cấp bậc này! Đây chắc chắn là vận rủi của Chung Ly, nhất định là của nàng ta! Mình nên làm gì bây giờ? Nên trả lời sao đây?

Đầu thây khô rũ xuống, đôi con ngươi cứ chực rơi ra khỏi hốc mắt kia giật giật, vẻ đang nghi ngờ Hứa Thất An.

Nhận ra thây khô quan sát mình, ánh mắt Hứa Thất An thoắt trở nên sắc bén, từ từ nói: "Ngươi đang dạy ta cách làm việc?"

Thây khô sợ hãi cúi thấp đầu, cơ thể khẽ run run, "Chủ công thứ tội, chủ công thứ tội."

Vừa nói, nó vừa cởi hoàng bào, lộ ra cái xác khô đét bên trong, ngực hõm xuống, giữa những chiếc xương sườn là làn da rất mỏng.

Ngoài ra, Hứa Thất An còn nhìn ra, cơ thể của thây khô này, có vẻ là từng bị cháy.

"Phụp!"

Đột nhiên, thây khô làm một động tác không ai ngờ được. Nó đưa tay ra cắm thẳng vào ngực mình, moi ra một thứ, không phải tim, mà là một cái ngọc tỷ sáng long lanh.

"Chủ công tới có phải vì ngọc tỷ này? Năm đó lúc ngài đặt nó vào trong cơ thể ta, đã dặn ta phải chăm sóc nó cho thật kĩ, ta vẫn luôn bảo quản nó đàng hoàng, hôm nay, trả lại cho chủ công."

Thây khô hai tay dâng ngọc tỷ lên, khàn khàn mở miệng: "Mà năm… năm nay là năm nào rồi? "

"Hiện giờ đang là Trung Nguyên vương triều, tên là Đại Phụng." Hứa Thất An nhàn nhạt đáp.

"Đại Phụng!" Thây khô lẩm bẩm, nhún nhường hỏi: "Ta, ta đã ngủ say bao nhiêu năm?"

Làm sao ta biết, hay là ngươi đi với ta đi, ta mang nộp ngươi cho quốc gia, để nhân viên nghiên cứu nói câu trả lời cho ngươi! Hứa Thất An thầm điên cuồng mắng.

Đầu óc hắn vận chuyển rất nhanh, không trả lời câu hỏi của thây khô, nhàn nhạt nói: "Thời gian đối với chúng ta là vô nghĩa, không phải sao."

Trả lời quá hay!

Kim Liên đạo trưởng phấn chấn thầm khen, Hứa Ninh Yến quá giỏi.

Ông len lén ném cho Hứa Thất An một ánh mắt, ý bảo thế là đủ rồi, tìm cách thoát thân đi.

Hứa Thất An hiểu ý, vừa đưa tay nhận ngọc tỷ, vừa nói: "Trở về ngủ tiếp đi."

Không thể nói quá nhiều, thứ nhất là sợ nói nhiều sẽ lỗi nhiều, thứ hai là hắn bây giờ đang giả làm chủ công của người ta, lấy lại đồ của mình mà thôi, không cần phải giải thích gì với thuộc hạ cả.

Thật ra thì hắn không định lấy ngọc tỷ, nhưng nhìn thái độ của thây khô, ngọc tỷ này có vẻ rất quan trọng. Không cầm, có khả năng sẽ làm nó nổi nghi ngờ.

Ngọc tỷ rất cứng, ôn nhuận như noãn ngọc, Hứa Thất An tỉnh rụi lật ngọc tỷ lên, nhìn thấy dưới đáy có khắc chữ, chỉ vừa kịp ghi nhớ le que mấy chữ, thì đột nhiên, ngọc tỷ nát thành cát vụn, chảy xuống đất qua kẽ tay.

Một luồng sức mạnh khó tả, không thể nào tả nổi cuồn cuộn như sóng biển, thông qua cánh tay, chui vào trong cơ thể Hứa Thất An.

Hắn cảm thấy huyết dịch trong người điên cuồng tràn vào óc, khiến đầu hắn choáng váng, trong cơ thể như có vật gì thức tỉnh.

"Ngươi không phải chủ công!"

Thây khô bỗng ngẩng đầu, trong con ngươi, huyết quang bắt đầu xuất hiện, bắn tóe ra.

Tiếng nói khàn khàn vang lên trong mộ, xen lẫn sự giận dữ và sát ý.

"Đi!"

Kim Liên đạo trưởng phản ứng nhanh nhất, phất ống tay áo, xuất hiện một trận cuồng phong, bang chúng Hậu Thổ Bang và đám người Sở Nguyên Chẩn rời khỏi đài cao, bay về phía cửa.

Đồng thời, ông nắm lấy vai Hứa Thất An, định ném hắn đi.

Ông sẽ ở lại, gánh chịu lửa giận của thây khô.

Nhưng, vai Hứa Thất An đã run lên, chấn bay tay ông ra, đặt tay lên ngực ông, nói khẽ: "Đạo trưởng, mang họ ra ngoài.

“Ta ở lại.”

Phanh!

Lòng bàn tay bỗng tuôn ra khí cơ, Kim Liên đạo trưởng bay bắn đi như đạn đại bác.

Trong quá trình bay đi, Kim Liên đạo trưởng nhìn thấy thây khô tóm lấy cổ Hứa Thất An, nhấc hắn lên cao, giáp sĩ ở bốn góc đài vung binh khí xông tới, định bằm nát thây con kiến hôi dám giả mạo chủ công này.

"Hứa Thất An!" Kim Liên đạo trưởng khẽ lẩm bẩm.