Ngay khi nắp quan tài đẩy hé ra, một luồng khí âm tà tràn ra ngoài, không khí trong chủ mộ lạnh hẳn đi, ánh đuốc lay động mạnh.
Mọi người đang xoay người đi đều bị cứng ngắc tại chỗ, không phải họ muốn dừng lại, mà là máu huyết trong người đã bị đông cứng, làn khí âm lãnh bao phủ, như đang ở trong nơi siêu băng giá, cơ thể và huyết dịch đều bị đóng băng.
Nếu Kim Liên đạo trưởng đang làm mèo, thì lúc này hẳn xù hết cả lông lên rồi.
Rầm!
Sau lưng vọng tới tiếng vang lớn khi nắp quan tài rơi xuống đất, đồng thời, mọi người đang đưa lưng về phía đài cao, hướng nhìn xuống dưới nhìn thấy những thây khô mặc giáp đồng loại khẽ cử động cổ, cái cổ vi phạm nguyên tắc chuyển động, xoay hẳn một trăm tám mươi độ, chuyển mặt ra sau lưng, không tiếng động nhìn mọi người.
Cảnh tượng này quá khủng khiếp, khiến đám bang chúng Hậu Thổ Bang đều cực kì hoảng sợ.
Ken két ken két
Hứa Thất An nghe cách mình không xa, vọng tới tiếng xương nghiến vang không ngừng, bốn người mặc giáp đứng bốn góc đài cao cũng từ từ sống lại.
Hứa Thất An từ từ chuyển động hốc mắt, nhìn đám đồng bọn của mình.
Mắt Sở Nguyên Chẩn hơi mở to, trán thấm ra mồ hôi hột to như hạt đậu, trường kiếm sau lưng rung lên không ngừng, như muốn bay ra, nhưng bị một sức mạnh vô hình đè lại.
Cơ mặt Hằng Viễn co lại, quai hàm bạnh ra, sức mạnh toàn thân như muốn bùng ra khỏi sự áp chế vô hình, lấy lại tự do.
Ngực Kim Liên đạo trưởng không ngừng phập phồng kịch liệt, như đang hít thở theo nhịp nào đó. Ông là người trầm ổn, bình tĩnh nhất, mắt ánh lên sự kiên quyết.
Đạo trưởng định xuất tuyệt chiêu, chuẩn bị dứt đuôi cầu sinh, hay là hy sinh bản thân bảo vệ chúng ta? Hứa Thất An thầm nghĩ, con ngươi trong hốc mắt chuyển động, nhìn về phía Chung Ly.
Lệ Na trên lưng nàng vẫn hôn mê, lại trở thành người "Ung dung" nhất trong đám, cả cơ thể lẫn trường bào trên người Chung Ly đều run run.
Không biết xui xẻo này là do nàng, hay là do mình? Chắc là cả hai đều có! Hứa Thất An tìm vui trong khổ não.
Trong đầu hắn tự động hiện lên một bức tranh, một con quái vật tay mọc đầy lông xanh, từ trong quan tài đồng xanh bò ra, chống hai tay lên thành quan tài.
Người ở trong quan tài từ từ đứng dậy, là một cái thây khô mặc hoàng bào, đầu đội vương miện bằng vàng ròng, da mặt dán chặt vào xương cốt, mũi đã thối rữa, chỉ còn lại hai cái hốc đen ngòm.
Con ngươi thụt sâu trong hốc mắt, vẻ lúc nào cũng có thể rớt ra.
Ngay lúc thần giác bắt được hình dáng của thây khô, thì đầu Hứa Thất An như bị đinh đóng vào, đau tới mức suýt nữa bất tỉnh, hình ảnh cũng vì vậy mà vỡ tan tành.
Người nằm trong quan tài quả nhiên là đạo nhân, nhị phẩm độ kiếp thất bại kia, hèn gì mạnh mẽ như vậy! Da đầu Hứa Thất An tê dại.
Sau mấy giây yên lặng, tiếng bước chân đầu tiên vọng tới, thây khô rời khỏi quan tài đồng xanh, từ từ đi về phía mọi người.
"Ông ông ông"
Trường kiếm sau lưng Sở Nguyên Chẩn lay động kịch liệt, nhưng khổ nỗi không cách nào ra khỏi vỏ.
Bộp! Giọt mồ hôi to tướng trên trán Trạng nguyên lang rốt cuộc lăn xuống.
Mắt Hằng Viễn lồi lên, trên má, trên trán, những sợi gân xanh thi nhau nhô ra, bắp thịt toàn thân kịch liệt co lại, nhưng dù vậy, hắn vẫn không thể phá vỡ được lực áp chế vô hình.
Chung Ly như một con đà điểu, cả người run lẩy bẩy, đầu càng lúc càng cúi thấp.
Mùi thối hoắc xông vào mũi, làm mấy bang chúng đứng hàng trước nhất của Hậu Thổ Bang không cầm được, tiểu ra quần.
Nhưng không trách họ được, một tà vật trong cổ mộ mấy ngàn năm trước đang đi ra khỏi quan tài, từ từ đi tới gần họ từ phía sau lưng mà.
Chỉ cần nghĩ tới chuyện đó thôi đã đủ làm sống lưng người ta lạnh ngắt, huống chi, đây còn là chuyện thật đang xảy ra.
Kim Liên đạo trưởng nhắm mắt lại, lúc mở trở ra, đôi mắt trong vắt, vẻ đã hạ quyết tâm.
Ngay lúc này, tiếng bước chân dừng lại, một giọng nói khàn khàn truyền khắp tất cả mọi không gian, xó xỉnh của chủ mộ.
"Cung nghênh chủ công trở về!"
Tiếng mảnh giáp va chạm vào nhau nối thành một tràng, bốn thây khô trên các góc đài cao và thây khô trên các bậc thang đều đồng loạt quỳ xuống, phục tùng một người nào đó trong đám người.
Luồng khí tức âm tà đáng sợ kia nhanh chóng thu liễm, nhanh như nước rút.
Mọi người ngạc nhiên phát hiện, mình đã khôi phục được năng lực hành động.
"Đừng hành động thiếu suy nghĩ!"
Kim Liên đạo trưởng truyền âm cho mọi người, bao gồm cả những tên trộm mộ.
"Ực!"
Tiếng nuốt nước miếng không ngừng vang lên, chân đám trộm mộ run như cầy sấy, may mà không ai bị mất lý trí, kinh nghiệm nghề nghiệp nhiều năm đã mang tới hiệu quả cực kỳ quan trọng, giúp họ không bị suy sụp, chỉ muốn bỏ chạy, khiến mọi chuyện càng tồi tệ thêm như người bình thường.
Trong lòng họ đều cùng nghĩ tới một từ: Chủ công?
Chủ công là ai, nhìn thái độ của thây khô kia, hình như vị chủ công đó là ở trong số chúng ta?
Đám trộm mộ quay qua nhìn nhau, cố gắng tìm ra "Chủ công" trong đám người mình. Ai mà có thể trở thành chủ công của thây khô? Đây là nhân vật cỡ nào cơ chứ!
Mà người nọ, còn ở ngay trong đám chúng ta!
Bang chủ bệnh phu theo bản năng nhìn về phía Kim Liên đạo trưởng, theo nội dung trong bích họa, chủ nhân mộ này là một đạo nhân, vừa vặn ở đây cũng có một cao nhân Địa Tông.
Cho nên, kết luận rất đơn giản, lão đạo trưởng này, chính là chủ công của thây khô.
"Không ngờ ông… ông ấy còn có thân phận thế nữa! Thì ra cao nhân Địa Tông lần này xuống mộ, không phải là tới để cứu bọn ta . Ừ phải, cao thủ làm việc, há một giang hồ thất phu như mình có thể suy đoán được."
Bang chủ bệnh phu lo sợ.
Thuật sĩ hoang dã Công Dương Túc, nghi vấn không thôi quan sát Kim Liên đạo trưởng.
Nhận ra hai thủ lãnh khác thường, bang chúng Hậu Thổ Bang cũng liền quay qua nhìn người có phong thái phù hợp với phong phạm cao nhân nhất trong bọn, Kim Liên đạo trưởng, cảm thấy vô cùng an tâm.
Người của Thiên Địa hội đứng ngay gần nhau, nên nhất thời không biết người mà thây khô mặc hoàng bào quỳ là ai.
Sở Nguyên Chẩn theo quán tính, nhìn Kim Liên đạo trưởng trước.
Kim Liên đạo trưởng khẽ lắc đầu.
Hằng Viễn là võ tăng, không phải người của Đạo Môn, thiên phú bản thân tuy tốt, nhưng không có gì đặc biệt lắm. Lệ Na là người Cổ tộc Nam Cương, mộ này cũng chẳng liên quan gì tới Ty Thiên Giám, nên Chung cô nương cũng được loại luôn. Chẳng lẽ? !
Sở Nguyên Chẩn bỗng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Hứa Thất An.
Hắn nhớ lại nguyên nhân đội ngũ đi tới nơi này, chính là vì Hứa Thất An liên tiếp ba lần "Trùng hợp", họ mới vào chủ mộ.
Thì ra tất cả đều không phải là vô cớ, mà là có nguyên do. Hứa Ninh Yến là chủ công của chủ nhân đại mộ này?
Suy đoán này vừa hiện lên, lập tức làm Sở Nguyên Chẩn sợ hãi, cả người run lên.