TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 442: Bất diệt khu (2)

Phụt! Nghe nói, thanh kiếm này là chủ công của thây khô để lại, có khả năng phá được của Kim Cương bất hoại Thần Thù, để lại một vết thương tới tận xương trên ngực.

Thứ chảy ra không phải màu vàng hay máu đỏ, mà là một thứ chất lỏng như mực.

Trúng độc? ! Lòng Hứa Thất An trầm xuống, đầu choáng váng.

Hai cơ thể cường đại đánh nhau trong cổ mộ, đá bay cuồn cuộn, khí giật đùng đùng, đánh tới mức cả mộ huyệt cũng phải lay động, không ngừng rung chuyển.

Suốt quá trình chiến đấu, Thần Thù hòa thượng dùng phật pháp để làm tiêu hao âm khí của thây khô, còn thây khô thì dùng kiếm đồng xanh để ăn mòn kim thân của Thần Thù hòa thượng.

Chỉ có một điểm khác nhau, nơi này là sân nhà của thây khô, âm khí dưới lòng mộ huyệt vô cùng nồng đậm, còn Thần Thù hòa thượng lại là xây lâu đài trên cát, không có gì để bổ sung.

"Ngươi không phải đối thủ của ta, vì sao không trốn?" Thây khô đâm vào ngực kim thân, giọng như tiếng sấm rền.

"Ngươi đã tỉnh lại, không giết ngươi, sinh linh chung quanh sẽ không thể thoát khỏi." Thần Thù hòa thượng trả lời.

"Ta không muốn phá hủy ngôi mộ này, trả khí vận của chủ công, ta để các ngươi đi."

"Không trả được." Thần Thù hòa thượng tiếc nuối lắc đầu.

"Vậy thì đi chết đi!"

Đang định đánh nát nội tạng của kẻ địch, đột nhiên, trong mộ chợt vang lên tiếng đánh trống.

Thùng thùng, thùng thùng, thùng thùng!

Tiếng đánh trống càng lúc càng mạnh, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.

Cánh tay thây khô run rẩy, thì ra thứ đang đập kịch liệt kia là trái tim của Hứa Thất An.

Phỏng chừng tốc độ đập đã đạt tới giới hạn, trên mi tâm Hứa Thất An xuất hiện một ma văn hình ngọn lửa, một ngọn lửa đen kịt.

Cơ thể Hứa Thất An phình lên, làn da màu đồng khỏe mạnh chuyển thành màu đen thâm sâu, những đường mạch máu màu xanh đáng sợ lồi lên, như muốn bứt ra khỏi làn da.

Chỉ trong vài giây, hắn từ một con người, đã biến thành một quái vật hình người.

Quái vật từ từ duỗi người, cả cơ thể vang lên răng rắc, hắn ngước mặt lên, nét mặt say mê: "Thoải mái quá!"

Hắn đưa tay lên, cầm lấy thanh kiếm, nhẹ nhàng bóp vỡ.

Má ơi, mình quên mất hình dạng này của Thần Thù hòa thượng! Hứa Thất An rét run.

Bao lâu nay, Thần Thù hòa thượng ở trước mặt hắn luôn là hình tượng cao tăng ôn hòa, dần khiến hắn quên mất hình tượng ác ma khi Hằng Tuệ bị phụ thân khi đó.

Quên mất cánh tay gãy đen nhánh đầy tà dị và khủng bố kia.

"Thật ra thì, ta không hề muốn hiện ra bất diệt khu, vì như vậy đối với ta, tiêu hao là rất lớn, cần phải nuốt rất nhiều sinh linh máu thịt mới bù lại được, nhưng mà ta ghét giết chóc, vô cùng ghét."

Thần Thù hòa thượng nhàn nhạt nói.

Mắt hắn hờ hững nhìn thây khô, trong mắt đầy sự uy nghiêm, như quân vương viễn cổ thức tỉnh. Lạnh lùng, tự tin, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.

"Ngươi rốt cuộc là ai? Không, ngươi là thứ quái vật gì?"

Thây khô kinh hãi, ngoài mạnh trong yếu gầm lên.

Trả lời nó là một bàn tay của Thần Thù hòa thượng, từ từ ấn về phía đỉnh đầu nó, thây khô nhanh chóng lùi lại, không cam lòng bó tay chờ chết.

Nhưng Thần Thù hòa thượng như bất kể không gian, bàn tay vẫn chầm chậm tiến tới, không gì cản nổi đè lên cái đầu đã mọc lại lớp lông cứng, không tiếng động ấn xuống.

Uỳnh!

Khí cơ nén tung, đôi mắt của thây khô trong nháy mắt trở nên đờ đẫn, cơ thể tà dị mềm nhũn, như mất đi xương cốt chống đỡ, mềm oặt ngã xuống đất.

"Chủ, chủ công, ta không thể đợi ngươi được nữa." Thây khô khó khăn mở miệng, đầy không cam lòng.

Thần Thù hòa thượng ép đầu ngón tay một giọt máu tươi, cúi người, vẽ một chữ "Vạn" ngược lên trán thây khô.

Kim quang lóe lên rồi biến mất, ẩn vào trong thây khô, làm nó không nhúc nhích được nữa.

Cảm nhận được biến hóa trong người, biết mình chỉ bị phong ấn, thây khô mờ mịt hỏi: "Vì sao không giết ta?"

Thần Thù hòa thượng không duy trì bất diệt khu được nữa, ma văn hình ngọn lửa tiêu tán, màu da đen nhánh rút đi, khôi phục hình dáng của Hứa Thất An.

Toàn bộ quá trình chỉ ngắn ngủi hơn mười giây.

Thần Thù hòa thượng ôn hòa nói: "Giết ngươi có cái gì khó, ngươi chẳng qua là một cái xác mà thôi.

"Chủ công của ngươi, là ai?"

Lao ra khỏi chủ mộ, xuyên qua đường lót gạch, trở lại mê cung.

Sau lưng không có tiếng âm binh đuổi tới, làm mọi người như trút được gánh nặng, Sở Nguyên Chẩn nặng nề gỡ phong ấn cho Hằng Viễn.

Bốp!

Quả đấm to tướng của hòa thượng nện thẳng vào mặt Sở Nguyên Chẩn, đánh xong, hắn không nói tiếng nào xoay người, định trở lại chủ mộ.

Kim Liên đạo trưởng chặn hắn lại, trầm giọng: "Trở về để chịu chết?"

Hằng Viễn mặt không cảm xúc, khẽ nói: "Tránh ra!"

Mặt Kim Liên đạo trưởng ảm đạm như người chết, mắt đục ngầu, trạng thái có gì đó rất khác thường, lắc đầu: "Chúng ta đã đi vào mê cung, ngươi không quay trở lại được."

Hằng Viễn siết chặt nắm tay, mu bàn tay nổi cả gân xanh, khàn giọng nói: "Sao lại đưa ta ra? Ta nợ hắn một cái mạng, ta nợ hắn một cái mạng đó."

Giọng nói dần nhỏ đi, chuyển thành nghẹn ngào.

Không ai ngờ, võ tăng trông đầy cứng cỏi này, lại vành mắt đỏ bừng.

"Đạo trưởng, ngươi không nên đưa hắn tới." Hằng Viễn từ từ lắc đầu:

"Lúc gia nhập Thiên Địa hội, bọn ta đã hứa, sẽ giúp đỡ ngươi. Nhưng chuyện này không liên quan gì tới Hứa đại nhân, hắn không phải người của Thiên Địa hội chúng ta, ngươi không nên tìm hắn nhờ giúp đỡ.

"Hắn luôn làm như vậy, lúc gặp nguy hiểm, luôn để ý tới người khác trước, hy sinh bản thân, nhưng ngươi không thể biến sự tốt bụng đó thành nghĩa vụ của hắn.

"Bây giờ đã tìm thấy số năm rồi, thành viên Thiên Địa hội không thiếu một ai, nhưng chúng ta còn mặt mũi gì mà trở về.

"Kim Liên đạo trưởng, ta rất thất vọng về ngươi, vô cùng thất vọng."

Hồi ở kinh thành, thông qua mảnh vỡ Địa Thư biết tin Hứa Thất An chết trận ở Vân Châu, lúc đó Hằng Viễn đang lần phật châu ngồi tĩnh tọa, đã bóp vỡ chuỗi phật châu đã bầu bạn cùng hắn mười mấy năm.

Nhưng lần đó dù gì cũng là ở Vân Châu xa ngàn dặm, ngoài bi thương, hắn không làm gì được.

Còn lần này, là hắn đích thân tham dự vào, tận mắt nhìn thấy mọi người vứt bỏ Hứa Thất An bỏ chạy thoát thân, sự bi thương và giận dữ vô bờ tràn đầy trong ngực hắn.

Làm Hằng Viễn sinh ra nghi ngờ vào bản thân, nghi ngờ vào đồng bạn của mình.

Kim Liên đạo trưởng muốn nói lại thôi, định giải thích, nhưng nhớ tới một chưởng cuối cùng Hứa Thất An đẩy mình đi kia, ông lại giữ im lặng.

Sở Nguyên Chẩn chán nản nhìn hai người tranh chấp nhau, ý khí của trường kiếm áo xanh tung hoành giang hồ không còn chút nào, mà như một con chó nhà có tang.

Hình ảnh sau cùng của Hứa Thất An ở lại một mình trong mộ không ngừng hiện ra trong đầu hắn.

Dù hắn với Hứa Thất An quen biết không lâu, nhưng hắn vô cùng thưởng thức ngân la này, hồi đó, khi còn chưa biết hắn, trong nội bộ của Thiên Địa hội đã từng phân tích mổ xẻ khá nhiều về con người này.

Hằng Viễn nói hắn là người có tâm địa hiền lành, số một nói hắn là đồ phong lưu háo sắc, Lý Diệu Chân nói hắn là hiệp sĩ vì việc lớn không câu nệ tiểu tiết.

Sau khi đích thân tiếp xúc, Sở Nguyên Chẩn đánh giá rằng Hứa Thất An là một bằng hữu tốt đáng kết giao, vì hắn giữ được tính tình và đạo đức ở một giới hạn nhất định.

Sở Nguyên Chẩn cảm thấy lần này hồi kinh, thu hoạch lớn nhất chính là quen biết với Hứa Thất An, một người bằng hữu vừa thú vị vừa đáng để thưởng thức.

Một người như vậy, vì cứu mọi người, đã không chùn bước một mình ở lại.

Đúng là việc ngươi sẽ làm ra được. Ngươi làm thế, chúng ta làm sao trả lời với số ba đây? Mắt Sở Nguyên Chẩn nóng lên, tầm mắt dần mờ đi.

"Hắn đối với ta có ân cứu mạng, ta đã từng nói phải báo đáp hắn." Mặt Hằng Viễn chợt trở nên dữ tợn, lẩm bẩm:

"Ta còn mặt mũi nào mà còn sống, ta còn mặt mũi nào mà còn sống."

"Không tốt, phật tâm của hắn dao động rồi." Kim Liên khẽ biến sắc, điểm ngón tay lên mi tâm Hằng Viễn, xóa đi ý niệm dữ dội vừa hiện lên trong đầu Hằng Viễn, giúp nguyên thần bình tĩnh trở lại.

Đôi mắt Hằng Viễn lấy lại chút tỉnh táo, thô bạo đẩy tay Kim Liên đạo trưởng ra.

"Hằng Viễn, chuyện không phải như ngươi nghĩ." Kim Liên đạo trưởng quát, "Thật ra Hứa Thất An chính là…"

Đang định nói toạc ra cho hắn biết, Hứa Ninh Yến chính là số ba, là người giữ mảnh vỡ Địa Thư, là thành viên Thiên Địa hội.

Thì cả địa cung chợt rung chuyển, đá trên trần vỡ ra, rơi xuống.

Kim Liên đạo trưởng dừng lời, cau mày ngẩng đầu: "Địa cung sắp sụp rồi."

Không hiểu vì sao, địa cung lại trở nên muốn sụp.

Chung Ly bỗng nói: "Địa cung có chuyện, trận pháp đã tự phá giải, ta, chúng ta có thể ra ngoài rồi."

Nàng giao Lệ Na trên lưng mình cho Hằng Viễn: "Ngươi cõng nàng ấy dùm ta, đưa nàng ấy ra ngoài."

Lại một tảng đá lớn lăn xuống, đập thẳng về phía Chung Ly và Lệ Na.

"Cẩn thận!"

Suy nghĩ cứu người đã lấn át tâm tình bi thương, Hằng Viễn kéo hai cô nương đi, thuận tiện nhận lấy số năm, khẽ nói: "Được, ta sẽ đưa nàng ấy rời khỏi."

Chung cô nương vận rủi triền thân, địa cung mà sụp, quả thật không thích hợp cõng số năm nữa.

Mọi người một đường bỏ chạy, quả nhiên không bị lạc phương hướng nữa, trong cảnh đất đá không ngừng rơi xuống, chạy được ra tới thông đạo dẫn vào trong mộ.

Cảm thấy đã hoàn thành nhiệm vụ, Hằng Viễn thở phào, dừng chân, quay người lại nhìn, phát hiện không tìm thấy Chung Ly ra cùng.

Nàng, nàng ấy đã quay trở lại! Hằng Viễn cứng người, một cơn đau nhói lên như khoan tim.

(mai tiếp)