TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 443: Lượng tin tức quá lớn, đầu óc bị đơ (1)

Cảm ơn anhhdt0393, Phông Bạt đã đề cử!

Lột xác để lại? !

Nghe thấy lời Thần Thù hòa thượng, Hứa Thất An ngẩn người, chợt nghĩ ra rất nhiều chi tiết.

Từ bích họa cho thấy, chủ nhân ngôi mộ này rõ ràng là vị đạo nhân kia, thế nhưng thây khô mặc hoàng bào từ trong quan tài đồng xanh đi ra ngoài lại tự nhận mình là thuộc hạ.

Hoàng bào! Một thuộc hạ làm sao dám mặc hoàng bào? Điều này rất đáng ngờ.

Với lại, trên người thây khô có rất nhiều dấu vết bị phỏng, phù hợp với tình hình từng bị sét đánh.

Bao nhiêu chi tiết, sau khi bị Thần Thù hòa thượng vạch trần thân phận thây khô, tất cả đã được giải thích.

Thi thể này là thân xác cũ của đạo trưởng kia độ kiếp thất bại để lại? Vậy còn ông ta đâu? Đã độ kiếp thành công, bước vào cảnh giới nhất phẩm, hay lại đi đoạt thân thể khác rồi? Hứa Thất An không kiềm nổi, suy nghĩ về đạo trưởng kia.

Chợt nhìn thấy có một điểm không đúng, Kim Liên đạo trưởng từng nói, nhị phẩm Độ kiếp kỳ, thành công sẽ được tái sinh, à không phải, thành công sẽ là Lục Địa Thần Tiên.

Còn thất bại, sẽ hóa thành tro bụi, nhưng đạo nhân này để lại được thân xác, có nghĩa ông ta đã dùng một cách nào đó, thay đổi được kết cục tan thành mây khói của mình? Hay là Kim Liên đạo trưởng cấp bậc thấp quá, kiến thức có hạn, đã nói quá lời về thiên kiếp?

"Ngươi muốn moi tin tức về chủ công từ ta?" Gương mặt dữ tợn xấu xí của thây khô tỏ vẻ khinh thường.

Ngôn ngữ của thây khô, rất giống với ngôn ngữ của Đại Phụng hiện giờ, chỉ có cách phát âm là có chút khác biệt rất nhỏ.

Nhân tộc từ xưa đã chiếm lĩnh Trung Nguyên, tuy lịch sử có đứt đoạn, nhưng Nhân tộc vẫn luôn tồn tại, ngôn ngữ thay đổi không nhiều lắm.

Người này rất trung thành với người chủ trước của thân xác này, dù gì cũng là một người tiền nhiệm và một người đương nhiệm. Hứa Thất An thầm nhủ.

Thần Thù hòa thượng ôn hòa nói: "Người trong Đạo Môn, kiếm tu, đều cần phải mượn khí vận để tu hành, cho dù ngươi không nói, bần tăng cũng có thể đoán ra lai lịch của đạo nhân kia."

Nhân Tông!

Đạo trưởng kia là xuất thân từ Nhân Tông! Hèn gì ta nói nội dung bích họa sao mà quen quá vậy, thế này thì đã giải thích được vì sao đạo nhân lại muốn giết hoàng đế để soán vị. Haiz, tiếc là Lạc Ngọc Hành không phải nam tử, nếu không thì · Nguyên Cảnh Đế · gặp nguy rồi!

Hứa Thất An rất tiếc rẻ nghĩ.

Thây khô trầm mặc một lúc, không phản bác: "Với căn cơ trình độ của ngươi, quả thật là nhìn ra không khó."

Thần Thù hòa thượng gật đầu: "Ngươi không muốn biết tung tích của chủ công mình sao? Chúng ta có thể trao đổi tin tức với nhau."

Lần này thây khô không chút do dự, "Được!"

Kỹ xảo thương lượng, chính là tóm được thứ mà đối phương muốn, chỉ cần có nhu cầu, thì nhất định có chỗ để đàm phán. Hứa Thất An vừa tự giúp vui cho bản thân, vừa lắng tai nghe hai đại lão trò chuyện.

"Ông ta là người của triều đại nào?" Thần Thù hòa thượng hỏi.

"Đại Lương vương triều."

"Đại Lương vương triều, ngươi biết không?"

Thần Thù hòa thượng nhíu mày, câu sau là hỏi Hứa Thất An.

Tiếp đó, hắn tự hỏi tự trả lời, trong miệng vọng ra tiếng của Hứa Thất An: "Đại sư, ta chỉ là một võ phu thô bỉ, không phải đệ tử Nho Gia. Ngay cả sách sử Đại Phụng ta cũng còn chưa xem qua nữa."

Ta chỉ là một võ phu, ngươi không thể ép ta chịu đựng áp lực không nên có của cái hệ thống này được! Hứa Thất An hài hước mắng.

"Nhìn bộ dạng các ngươi, có vẻ ta đã ngủ say rất là lâu." Giọng thây khô khàn khàn, mang tới cảm giác giọng nói đã bị hỏng nặng:

"Thời Đại Lương vương triều, là sau khi Thần Ma đã tuyệt tích mấy chục ngàn năm, khi đó các nước chia cắt Trung Nguyên. Huyết duệ Thần Ma lưu lại vẫn không ngừng tàn phá đất Cửu Châu, nhưng chỉ là chút còn sót lại, khó thành đại khí.

"Trừ Nhân tộc, thế lực yêu tộc cũng khá là đáng kể, nhưng cũng giống như quần hùng Nhân tộc bị chia cắt, yêu tộc cũng lấy bộ lạc, tộc quần làm trụ cột, tuy cũng có liên kết với nhau, nhưng tổng thể vẫn là một mâm cát rời rạc. Chỉ khi mở ra đại chiến với Nhân tộc, các bộ lạc của yêu tộc mới đoàn kết."

Đoạn lịch sử sau thời kì Thần Ma Nhân tộc tranh bá với yêu tộc này kéo dài bao lâu? Sao mình có cảm giác lịch sử của cái thế giới này lộn xộn quá, có quá nhiều đoạn lịch sử không thể kiểm chứng được.

Sở Nguyên Chẩn là Trạng nguyên, thế mà không nhận ra được trang phục vẽ trong bích họa.

Cái thế giới này cần một Tư Mã Thiên! Hứa Thất An lẩm bẩm trong lòng.

"Tại sao Thần Ma mất mạng?" Hứa Thất An cường thế chiếm cơ thể, tạm thời giành lại quyền sở hữu bản thân.

Thây khô lắc đầu.

Được rồi, lịch sử đứt đoạn quá nhiều, không tạo ra mối dây liên hệ hoàn chỉnh được, những chuyện xấu này hẳn sẽ không bao giờ biết nổi, ừm, trừ phi đi cực uyên ở Nam Cương hỏi Cổ Thần. Hứa Thất An hỏi tiếp:

"Thần Ma là phẩm cấp gì?"

"Phẩm cấp?" Thây khô hỏi ngược lại.

Ai da, cửu phẩm đến nhất phẩm hiện giờ, là khái niệm do Thánh Nhân Nho Gia làm ra, phẩm cấp cũng là do tự ông ta phân chia ra, mà niên đại của chủ nhân ngôi mộ này còn có trước thời đó! Hứa Thất An chợt nhớ ra, sửa lời:

"Có thực lực gì?"

"Ngươi hỏi câu này mơ hồ quá, ta không trả lời được. Chiến lực mỗi Thần Ma là khác nhau, không thể gộp chung vào được. Thần Ma cường đại nhất, không bao giờ chết, đủ sức hủy thiên diệt địa."

Vậy mình có thể hiểu là, Thần Ma cường đại nhất có thực lực vượt qua phẩm cấp? Hứa Thất An trầm tư, không nói gì.

"Thời kì ngươi sống, cường giả mạnh nhất dưới Thần Ma có bao nhiêu người?" Thần Thù hòa thượng thuận thế tiếp quản mục hỏi đáp.

"Cổ Thần Nam Cương." Thây khô trả lời.

Nghe vậy, Thần Thù hòa thượng nhíu mày: "Đạo Tôn thì sao?"

Hứa Thất An cũng nhận ra có điều không đúng, sao không có tồn tại vượt qua phẩm cấp được. Thây khô không biết Phật Môn, chứng tỏ thời nó tồn tại, Phật Đà vẫn còn chưa chứng đạo.

Vu Thần cũng là như vậy.

Nhưng mà, đã có đạo nhân soán vị, vậy nhất định là phải sau thời có Đạo Tôn, vì Đạo Tôn là người khai sáng Đạo Môn mà.

Đạo Tôn không phải là tồn tại vượt qua phẩm cấp hay sao.

"Đạo Tôn gì?" Thây khô ngơ ngác.

Hứa Thất An nhất thời không nói ra lời, đầu óc cứng đờ.

Nó không biết Đạo Tôn, nó lại không biết Đạo tôn? !

Người tu đạo, mà ngay cả Đạo Tôn không biết, sao có thể!

"Tổ sư khai tông Đạo Môn mà ngươi không biết?" Hứa Thất An trầm giọng.

"Đạo Môn?" Thây khô suy nghĩ một lúc: "Ta chưa nghe nói bao giờ, chắc là thế lực xuất hiện sau thời Đại Lương nhỉ."

Chưa từng nghe nói tới Đạo Môn, nhưng đạo nhân trong bích họa lại thật sự có tồn tại. Nói cách khác, lúc ấy rất có thể vẫn chưa có cái khái niệm gọi là Đạo Môn?

Nhưng ngay cả Đạo tôn mà cũng chưa từng nghe nói, thì rất không hợp lý.

Hứa Thất An chợt nghĩ tới miêu tả của Ngụy Uyên về hệ thống võ phu. Hệ thống võ phu không phải là một phát mà thành, mà là từ không tới có, qua từng đời võ giả tu lực, dựa vào trí khôn và thiên phú của mình, không ngừng lục lọi, không ngừng khai sáng, trải qua vô tận năm tháng, mới hình thành ra được hệ thống võ phu hôm nay.

Vậy có khả năng nào là, Đạo Tôn không phải là người khai sáng Đạo Môn, mà lúc ấy đã có một hệ thống sơ lược, mọi người đều đi theo con đường này. Cuối cùng Đạo Tôn là người gom chúng lại, thành công vượt qua phẩm cấp, trở thành cấp bậc tiên thần.

Dẫn tới sau đó mới có Đạo Môn?