TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 445: Thật là thần nhân (1)

Hoàng hôn, mặt trời ngả về tây.

Từng Bang chúng Hậu Thổ Bang chui ra khỏi thông đạo, tổng cộng mười ba người, cộng thêm người của Thiên Địa hội, là mười sáu người.

"Cuối cùng cũng ra rồi!"

"Cứ như cách cả một đời, suýt nữa là tưởng chết trong đó rồi, chả mang ra được bao nhiêu."

Đám trộm mộ kích động, người thì mệt lả ngồi bệt xuống đất, hưởng thụ niềm vui sống sót sau tai nạn, người thì lôi tài vật mình lấy được trong mộ ra xem, cảm khái lần hành động này thu hoạch được ít quá.

Người Thiên Địa hội tâm tình nặng nề, trên mặt không một nụ cười.

Hằng Viễn nhẹ nhàng đặt Lệ Na xuống đất, quay qua nhìn thông đạo, giọng thật lòng nói khẽ: "Ngay cả một nữ tử, bần tăng cũng không bằng."

Hắn ngồi im mấy giây, rồi chắp hai tay, bi thương khóc lớn.

Độ thương tâm, không hề thua kém khi Hằng Tuệ một tay hắn nuôi lớn không còn.

Sợ là Hằng Viễn sẽ mắc phải vướng mắc trong lòng, sau này lên cao phẩm, đây chính là sơ hở lớn nhất trong tâm cảnh của hắn. Sở Nguyên Chẩn há miệng định an ủi, nhưng rồi không nói ra lời.

Hắn cũng cần yên lặng một lúc, cần có ít thời gian để bình phục sự bi thương trong lòng.

Hằng Viễn đã nhận Hứa đại ân của Ninh Yến, vậy mà ở giây phút sống chết hôm nay, lại "Khiếp đảm" bỏ chạy, chuyện này đối với Hằng Viễn, chính là một sự đả kích không thể nào tưởng nổi.

Mặc dù Sở Nguyên Chẩn chưa từng nhận ân tình gì của Hứa Ninh Yến, nhưng hắn đã coi Hứa Ninh Yến là bằng hữu tâm giao, Hứa Ninh Yến hi sinh bản thân ở lại mộ huyệt, trong lòng hắn cũng bi thương vạn phần.

Không phải, không phải hắn là người mang đại khí vận hay sao, lẽ ra hắn không thể mất mạng ở nơi này. Kim Liên đạo trưởng hiếm khi lộ vẻ chán chường, hoàn toàn trái ngược với hình tượng cao nhân tươi sáng mà ông gìn giữ lâu nay.

Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ông cũng biết, cái gọi là người mang đại khí vận, không phải là bất tử bất diệt thật sự, nhất là khi gặp phải cao phẩm.

Nhưng một người mang đại khí vận như vậy lại mất mạng ở đây, có phải chứng tỏ mình ắt cũng sẽ thân tử đạo tiêu hay sao? Kim Liên đạo trưởng buồn bã đờ đẫn.

"Đạo trưởng!"

Lúc này, bệnh phu bang chủ của Hậu Thổ Bang đi tới, gương mặt tiều tụy, khí huyết phập phù, hốc mắt lõm sâu, nhưng đôi mắt lại lấp lánh ánh sáng:

"Thỉnh đạo trưởng nói cho chúng ta biết đại danh của ân nhân. Hậu Thổ Bang mặc dù chỉ là tặc trộm mộ, giang hồ hạ cửu lưu, nhưng chúng ta cũng biết thế nào là tri ân báo đáp.

"Ân nhân đã chết, đời này chúng ta không thể báo đáp được, nhưng sẽ lập trường sinh bia cho hắn, từ ngày hôm nay, tất cả bang chúng của Hậu Thổ Bang mỗi ngày đều sẽ tế bái, vĩnh chí không quên."

Tiền Hữu lệ nóng doanh tròng, quẹt mắt, khóc lóc nói: "Cầu đạo trưởng nói cho biết đại danh của ân nhân."

"Cầu đạo trưởng nói cho biết của đại danh ân nhân." Bang chúng Hậu Thổ Bang đều gọi lên.

"Hứa Thất An, hắn tên là Hứa Thất An, là ngân la nha môn Đả Canh Nhân ở kinh thành." Kim Liên đạo thở dài, giải thích cho bọn họ cách viết tên của hắn.

Hứa Thất An! Bang chúng Hậu Thổ Bang đều thầm ghi nhớ cái tên này.

Ngay lúc này, Kim Liên đạo trưởng, Hằng Viễn và Sở Nguyên Chẩn đều chợt cứng đờ, ba người đều nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, từ thông đạo vọng ra.

Sau mấy giây yên lặng, Hằng Viễn túm lấy Lệ Na dưới đất, ném cho đám người Hậu Thổ Bang, khẽ gầm lên: "Đi, đi mau!"

Kim Liên đạo trưởng và Sở Nguyên Chẩn lùi về sau một đoạn, cùng Hằng Viễn tạo thành hình chữ "Phẩm"品, mặt hướng về phía thông nói.

Lão đạo sĩ trầm giọng: "Đi mau, đi được bao xa thì cố đi bấy xa, quái vật trong mộ đang ra rồi."

Hằng Viễn không sợ hãi chút nào, ngược lại còn lộ vẻ được giải thoát, giọng vô cùng thoải mái: "A di đà Phật, lần này, bần tăng sẽ không đi nữa."

Ta còn chưa tham dự Thiên Nhân tranh mà! Sở Nguyên Chẩn lẩm bẩm, đưa tay ra sau lưng, nắm lấy chuôi thanh kiếm chưa bao giờ ra khỏi vỏ của mình.

Bang chúng Hậu Thổ Bang biến sắc, sợ tới mức hồn phi phách tán, lăn một vòng chạy trốn.

Nhất thời, không có ai để ý tới Lệ Na đang ngất xỉu.

Đám chó chết này! Bệnh phu bang chủ thầm giận, mắng trong lòng, cố kiềm nén sợ hãi, đi vòng qua, định mang Lệ Na đi.

Nắm lấy hai tay Lệ Na, cúi người xuống, định vác nàng lên vai, đầu thì ngẩng lên quay qua nhìn thông đạo, lẩm nhẩm cầu nguyện âm thi đáng sợ kia đừng có ra lúc này, sau đó, ông ta nhìn thấy một cái đầu trọc lóc.

Cái đầu trọc cúi xuống, từ từ đi ra, trên lưng là một cô nương mặc trường bào vải thô, tóc tai bù xù, hai người tạo nên một sự so sánh vô cùng chói mắt, làm người ta không nhịn được mà nghĩ:

Sao không chia bớt tóc cho hắn một tí?

Bệnh phu bang chủ ngây người, vẫn giữ nguyên tư thế đang cúi người, tay vẫn còn nắm cổ tay Lệ Na, ngơ ngác nhìn một nam một nữ đang đi ra.

Ba người đứng ngay đối diện với thông đạo cũng giống ông ta, ngây người như phỗng.

Hiện trường nhất thời trở nên tĩnh mịch.

Sở Nguyên Chẩn lẩm bẩm: "Là hắn đúng không?"

"Phúc duyên" thay đổi, trở nên càng hùng hậu, pháp thuật che giấu thiên cơ của Giám Chính mất hiệu lực rồi? Làm, làm sao hắn thoát được khỏi tay thây khô? Trong đầu Kim Liên đạo trưởng suy nghĩ đủ thứ, mặt đần ra:

"Hẳn là hắn."

Hứa Thất An ngẩng lên, mặt mày vui vẻ: "Mọi người đều ra cả rồi, tốt quá."

Vừa nói, vừa đẩy mông Chung Ly, xốc lại nàng trên lưng.

Đường lót gạch khá hẹp, không ôm công chúa được, chỉ còn cách chuyển thành cõng thôi.

"Hứa đại nhân!"

Trong ánh nắng chiều, Hằng Viễn thấy thế gian sao mà đẹp thế, thiện hữu thiện báo, Phật pháp vô lượng.

Hắn cố gắng khắc chế suy nghĩ trong lòng, tay run run chắp lại, mắt đỏ bừng, cúi đầu niệm Phật hiệu.

"Ân công, ân công, thì ra ngươi không chết, thật là tốt quá." Tiền Hữu bàn chân trơn như bôi mỡ đã chạy đi, nhìn thấy Hứa Thất An bình yên vô sự đi ra.

Liền mừng như điên, chân lại như được bôi mỡ, chạy đánh vèo trở lại.

Người này mặc dù nhát gan còn sợ chết, nhưng tính tình cũng tạm được.

"Ân công phúc lớn mạng lớn, tốt quá, thật là tốt quá." Bang chúng Hậu Thổ Bang cũng quay trở lại, mặt đầy vui sướng.

Hứa Thất An bị bọn họ khen mà thấy ngượng ngùng, thầm nhủ nếu không phải bị khí vận kích thích, Thần Thù hòa thượng tỉnh lại, thì lúc đó mình thật sự tiêu rồi.

Ngọc tỷ hóa thành cát trắng, khí vận chui vào trong cơ thể hắn, khi đó Hứa Thất An phát hiện trong cơ thể có cái gì đó tỉnh lại, thì ra là cánh tay gãy của Thần Thù hòa thượng. Đây là lần đầu tiên, cánh tay gãy này làm Hứa Thất An cảm nhận được một cách chân thực sự tồn tại của nó.

Có chỗ dựa rồi, hắn mới dám ở lại cản hậu. Nếu không, cũng chỉ có thể cầu nguyện mình chạy nhanh hơn đồng đội mà thôi.

Dù gì những lúc gặp phải "Gấu", thứ cạnh tranh với ngươi không phải gấu, mà là đồng đội của ngươi mà.

Bên ngoài thành, trong sơn cốc cách dãy núi phía nam cực xa, bên dòng suối, Hứa Thất An nhận lấy nước Tiền Hữu đưa tới.

Chả biết nước trong suối này uống vào có bị đau bụng không, toàn là vi khuẩn không à! Hứa Thất An vừa nghĩ, vừa ừng gực uống một hơi cạn sạch.

Thăm dò cổ mộ suốt cả ngày, cuối cùng còn đại chiến với boss, thể lực hao tổn cực lớn, cần phải tiếp tục bổ sung thật nhiều nước.

Lệ Na bị ném sang một bên, ngủ khò khò. Chung Ly ngồi lẻ loi một mình bên dòng suối, xử lý vết thương của mình.

Thuật sĩ không giỏi chiến đấu, khí lực không thể so được với võ phu, may mà thuật sĩ ai cũng đều là cao thủ trị thương, huyền hồ cứu người cứu đời.

Chút thương thế này, một mình Chung Ly có thể xử lý được, không ảnh hưởng gì tới Hứa Thất An bên cạnh khoác lác.