Ta nhớ hồi đó, lúc tra cứu điển tịch tam tông của Đạo Môn trong kho lưu trữ, từng thấy ghi rằng, niên đại ra đời của Đạo Tôn không rõ, không thể kiểm chứng đoạn lịch sử bị đứt đoạn này.
Đáng tiếc, lúc đó chưa có Nho Gia, không có người viết sử, khiến giả thiết Đạo Tôn là người tập hợp viết thành học thuyết trở nên khó mà nghiệm chứng. Hứa Thất An tiếc nuối nghĩ, nghe Thần Thù hòa thượng nói:
"Nói một chút về bản thân ngươi đi."
"Chủ công độ kiếp thất bại, Dương Thần thoát khỏi thân xác, người đã làm phép lưu lại tàn hồn trong cơ thể cũ, cũng đào được hồn phách của mình đang lưu lạc ở thế gian, tu bổ tàn hồn. Vì vậy ta ra đời.
"Sau đó người sửa nơi này thành đại mộ, giao ngọc tỷ ngưng tụ quốc vận Đại Lương cho ta, bảo ta phải trông coi nó cẩn thận, có ý tới một ngày, người sẽ trở lại lấy đi. Nhưng mà vô số năm tháng trôi qua, người không trở về nữa, cho đến khi các ngươi tiến vào mộ huyệt."
Thây khô nhìn Hứa Thất An, giọng mang ý giận vì bị lừa dối: “Khí vận trên người ngươi giống hệt với của chủ công năm đó, nên ta mới nhận lầm ngươi thành người.”
"Chẳng lẽ không phải đế vương mới có mang theo khí vận hay sao?" Hứa Thất An hỏi.
Thây khô cười lạnh: "Ta mà biết, thì đã không nhận sai."
Từ miệng Hứa Thất An phát ra giọng nói của Thần Thù hòa thượng: “Trên người Đế vương đúng là luôn mang theo khí vận, tuy nhiên khí vận đó không phải là thuộc về hắn, mà là thuộc về vương triều. Vì vậy, đế vương có thể thay đổi.”
"Nhưng ngươi thì khác, khí vận ngươi mang trên người là khí vận đã qua luyện hóa, chỉ dành riêng cho một mình ngươi. Đạo nhân kia chắc hẳn cũng là như vậy, nên hắn mới nhận nhầm ngươi thành đạo nhân."
Khí vận đã bị luyện hóa! Lòng Hứa Thất An trầm xuống.
Trả lời xong thắc mắc của Hứa Thất An, Thần Thù nói tiếp: "Nhân tộc chính thống hiện nay là Đại Phụng vương triều, cách thời của ngươi, e là đã phải hơn chục ngàn năm.
"Bần tăng có thể nói cho ngươi tung tích chủ công của ngươi, sau thời Đại Lương, có tồn tại sánh với Thần Ma, có Cổ Thần, Vu Thần, Phật Đà, Đạo Tôn và Nho Gia Thánh Nhân.
"Trong đó Nho Gia Thánh Nhân thì đã mất, Đạo Tôn nhất khí hóa tam thanh thì biến mất, không rõ tung tích. Những người còn lại, cũng xảy ra chút vấn đề."
Trong này có một điểm mình nghĩ mãi mà không ra, tại sao Nho Gia Thánh Nhân chỉ sống tới 82 tuổi? Còn nữa, cái gì gọi là mấy vị khác cũng xảy ra chút vấn đề?
Hứa Thất An cố căng đầu ra suy nghĩ, nhưng cảm thấy đầu mình có chút không chịu nổi gánh nặng, hấp thu tin tức quá nhiều, quá tạp, quá cao cấp.
Cố ép mình phân tích, làm đầu rất đau.
"Trong số này có chủ công ngươi hay không, ngươi đích thân suy nghĩ, nếu như không, vậy thì ông ta hoặc đã chết, hoặc vẫn đang còn tích tụ sức lực. Nếu là còn sống, mà vì sao không trở lại tìm ngươi, bần tăng không biết."
Thây khô nhìn Thần Thù chằm chằm, hỏi: "Trong số này, chẳng lẽ không có ngươi?"
Thần Thù hòa thượng lắc đầu: "Bần tăng cho ngươi hai lựa chọn, một, ta diệt ngươi ngay bây giờ. Hai, ngươi tiếp tục ở lại trong mộ chờ, nhưng lần này, ngươi sẽ không thể ngủ say được nữa, ngươi sẽ phải chịu đựng sự cô độc và tịch mịch không có kết thúc."
"Ta… ta chọn tiếp tục chờ, đây là sứ mạng của ta." Thây khô nói khẽ:
"Cũng là ý nghĩa tồn tại của ta."
Thật là một nhân viên tốt! Hứa Thất An có chút cảm động, sau đó nghe thấy Thần Thù hòa thượng nói: "Trong vòng mười năm, hắn sẽ trở lại trả khí vận cho ngươi."
"Được." Thây khô gật đầu.
Cái méo gì thế? Mặt Hứa Thất An cứng đờ.
Tai hắn chợt nhúc nhích, nghe thấy tiếng bước chân kì quái, tiếng bước chân kia bước nặng bước nhẹ, người tới có vẻ là bị què.
"Có người đến, " Thần Thù hòa thượng nhíu mày, trầm giọng: "Ta phải ngủ say tiếp, nếu không không khống chế mình nuốt người được.
"Đừng lo cho ta, ngươi hút khí vận càng nhiều, thì càng tốt đối với ta."
Thanh âm dần nhỏ đi rồi tiêu tán.
Tiếng bước chân bước nặng bước nhẹ đến gần, ở lối vào chủ mộ đã sớm hóa thành phế tích, từ từ lộ ra một người tóc tai bù xù, thận trọng thò đầu vào trong quan sát.
"Nhìn cái gì?!" Hứa Thất An hét lớn.
Nàng sợ hết hồn, nhanh chóng rụt đầu về. Mấy giây sau, lại thò đầu ra, vô cùng cẩn thận ngó một cái.
Lần này, Hứa Thất An xuất hiện chình ình ngay trước mặt nàng.
Làm Chung Ly sợ tới mức ngã ngồi xuống đất.
Hứa Thất An biết nàng không dám dùng Vọng Khí Thuật theo dõi, nên mới cố ý hù dọa nàng, giọng cứng ngắc: "Vừa lúc đang đói, tiểu nha đầu da mềm thịt thơm, hắc hắc hắc."
Chung Ly run run, kéo chân trở ra sau, như con thỏ nhỏ bị chấn kinh.
"Chân ngươi sao thế?" Hứa Thất An cau mày, dùng giọng bình thường hỏi.
Chung Ly ngẩng đầu lên, đôi mắt khuất dưới mái tóc nhìn hắn chằm chằm một hồi, "Ngươi, ngươi không chết nha, không bị đoạt xác…"
Trong giọng nói ẩn chứa niềm vui.
"Ta có đại khí vận hộ thân, không chết được." Hứa Thất An nhìn chằm chằm chân nàng: "Ngươi quay lại làm gì?"
"Trở lại tìm ngươi." Chung Ly nói xong, tủi thân cúi đầu xuống: "Trên đường bị đá rơi, đập gãy chân."
Ta còn nói gì được đây, tiên đoán sư xui xẻo này!
Im lặng mấy giây, Hứa Thất An nói: "Được rồi, vậy chúng ta cùng trở về."
Chung Ly thở phào nhẹ nhõm, không bị mắng nha.
Vì vậy cà nhắc cà nhắc đi theo sau lưng Hứa Thất An, cùng hắn quay lại đường cũ. Chân nàng hơi quặt quẹo, gấu quần thấm ra máu tươi đỏ thẫm.
Để đuổi kịp Hứa Thất An, nàng phải rất là cố gắng nhảy cà nhắc phía trước, làm vết thương càng thêm nặng.
Hứa Thất An đột nhiên dừng lại, hỏi: "Có đau không?"
"Có." Nàng đáp nhỏ.
"Đây chính là kết quả của việc không có đầu óc." Hứa Thất An mắng, quay người lại, ngồi xổm xuống: "Ta cõng ngươi đi ra."
Chung Ly nhích tới, giang tay định nhào lên, ai ngờ Hứa Thất An lại đột ngột đứng lên, đầu tông ầm vào cằm Chung Ly, nàng kêu lên thảm thiết, ngửa đầu ngã xuống.
Tuyệt ghê! Hứa Thất An thầm nhủ.
Hắn bế Ngũ sư tỷ đáng thương lên, vừa đi vừa áy náy giải thích: "Ta, ta vừa chợt nghĩ ra, nếu ta cõng ngươi, sợ đỉnh đầu ngươi sẽ lại bị đá đập vỡ."
Lưỡi Chung Ly bị cắn trúng, làm nàng nói ngòng ngọng, giọng không rõ được: "Nhưng mà ta không…"
Hứa Thất An gật đầu: "Cho nên vừa rồi mới đột nhiên đứng dậy, định ôm ngươi."
Chung Ly: "Làm ta bị đau."
Hứa Thất An giễu cợt: "Ngươi đúng là xui xẻo."
Chung Ly xấu hổ vùi mặt mình vào khuỷu tay hắn.
"Thây khô trong mộ bị ta giải quyết rồi, ta dám ở lại, đương nhiên là có hậu chiêu. Ta có phúc vận, nhưng ngươi thì không, mình nhiều xui xẻo đích thân không biết sao?"
Hứa Thất An kéo đề tài trở lại, khuyên: "Lần sau nếu gặp phải chuyện như này, lo cho mình trốn đi trước đã, đừng để tới lúc đó ta không chết, ngươi lại chết trước."
"Ta, ta không yên tâm ngươi." Nàng nói.
"Dẹp đi, ngươi không phải là vợ ta, bớt nhiều chuyện đi." Hứa Thất An mắng.
Ta còn phải làm Phò mã kìa.