TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 455: Cách (2)

Trong lòng suy nghĩ, hắn đi ra sân, đang muốn đi qua chuồng ngựa, dắt con ngựa cái nhỏ, thì nhìn thấy tổng bộ đầu Lữ Thanh của phủ nha dẫn theo hai khoái thủ, bước vội vã vào sân.

"Hứa đại nhân."

Hai bên nhìn thấy nhau, Lữ Thanh vui mừng, sốt ruột nói ngay: "Phủ doãn bảo ta tới báo cho ngươi biết, Hứa hội nguyên gặp nạn."

"Ta biết rồi, hắn vừa bị người của Hình Bộ bắt đi không lâu." Hứa Thất An trầm ổn gật đầu.

"Xem ra người của Hình Bộ vẫn nhanh hơn một bước." Lữ Thanh thở dài.

"Mời Lữ bộ đầu vào trong, đang có chuyện muốn thỉnh giáo."

Hứa Thất An dẹp chuyện tới chuồng ngựa sang bên, dẫn Lữ Thanh trở lại Nhất Đao Đường.

Lữ Thanh nhận trà, khẽ nhấp một cái cho phải phép, nói ngay vào điểm chính: "Bệ hạ hạ chỉ, muốn tra việc gian lận thi cử của Hứa hội nguyên."

"Gian lận thi cử"? Bốn chữ này làm Hứa Thất An giật mình.

Bài thủ 《 Đi đường khó 》 kia đúng là mình cho Nhị Lang, nhưng cái này có được tính là gian lận khoa cử hay không? Đề thi là mình đoán trúng, chuyện mò đề này, triều đình không ủng hộ, nhưng cũng chưa từng cấm chỉ, trong giới nho lâm từ lâu đã có thói quen đoán đề, nói cho ngay, bản thân chuyện này không phải là gian lận.

Hứa Thất An đánh hơi được có mùi âm mưu, trầm giọng: "Là bệ hạ muốn tra?"

Lữ Thanh liếc nhân viên ở trong nội đường, nói khẽ: "Bổn quan không biết, Hứa đại nhân cũng đừng có đoán bậy bạ."

"Là ta lỡ lời."

Nhưng mà điểm này rất quan trọng, nếu là Nguyên Cảnh Đế muốn ra tay với Nhị Lang, vậy thì không dễ xử lý, tiền đồ của Nhị Lang sẽ coi như đi tong. Đồ của đế vương gia, đế vương gia mà không cần, thì người có học sẽ thành vô dụng. Hứa Thất An thầm nghĩ.

"Đa tạ Lữ bộ đầu nhắc nhở, Bổn quan đang vội đi xử lý chuyện này, không tiện lưu ngươi nữa."

"Hứa đại nhân tiễn ta một đoạn." Lữ Thanh có ý ám chỉ.

Hai người rời khỏi Nhất Đao Đường, sóng vai đi ra khỏi nha môn, Lữ Thanh hạ thấp giọng:

"Hứa đại nhân tốt nhất là nên tới Hình Bộ, người đã rơi vào tay Hình Bộ, không thể để mặc cho họ gây khó dễ. Nếu đến trễ, e là trò gì cũng làm ra được, lời nói đến đây thôi."

Lữ Thanh từ nhỏ đã luyện võ, nhậm chức ở phủ nha nhiều năm, loại án tương tự đã gặp qua không ít, hiểu rất rõ những trò mờ ám trong quan trường.

Tiễn Lữ Thanh, Hứa Thất An quay đầu đi vào Chính Khí Lầu, nhờ Ngụy Uyên giúp đỡ.

Trực giác báo cho hắn biết, chuyện này không hề đơn giản, trong quan trường lục đục với nhau, môn môn đạo đạo, hắn thiếu kinh nghiệm, chức vị lại không đủ, cũng may là còn có một cái đùi to ôm được.

Vào Chính Khí Lầu, trong phòng trà, Hứa Thất An báo lại chuyện cho Ngụy Uyên, nhờ ông giúp đỡ: "Thỉnh Ngụy Công dạy ta."

Ngụy Uyên cầm ly trà, trầm ngâm: "Ta không nhận được thông báo gì từ trong cung, có nghĩa bệ hạ không muốn cho ta biết, ít nhất không muốn cho ta biết ngay tức khắc."

Hứa Thất An biến sắc: "Ý bệ hạ là muốn xử ta?"

"Cái chữ xử này thô tục quá." Ngụy Uyên chê bai, sau đó lắc đầu: "Huynh đệ Hứa gia các ngươi, còn chưa đủ tư cách để bệ hạ phải đích thân ra tay, hẳn là bị người vạch tội.

"Mục đích ư, đầu tiên, theo tiền lệ vụ gian lận thi cử khóa trước, nếu đúng là gian lận, vậy nhất định có quan chấm thi tiết lộ đề thi. Xuân vi lần này có ba quan chủ khảo, theo thứ tự là Đông Các Đại Học Thời Triệu Đình Phương, Hữu Đô Ngự Sử Lưu Hồng, và Vũ Anh Điện Đại học Sĩ Tiền Thanh Sách, đám tôm tép nhỏ còn lại tạm thời không cần để ý.

"Trong ba quan chủ khảo, nếu nói về chuyện tiết lộ đề, Tiền Thanh Sách sẽ được loại trước nhất."

Hứa Thất An cau mày: "Vì sao?"

Ngụy Uyên trả lời: "Tấu chương vạch tội đầu tiên phải đi qua nội các, nội các là địa bàn của Vương Trinh Văn, mà Tiền Thanh Sách là người của Vương Trinh Văn, hiểu không."

Vương Thủ phụ không giữ lại tấu chương, chứng tỏ chuyện này không liên quan tới Tiền Thanh Sách. Hứa Thất An gật đầu: "Hiểu."

Ngụy Uyên nói tiếp: "Thứ hai, đường đệ Hứa Tân Niên của ngươi là người của Vân Lộc thư viện, tuy đảng phái trong triều mọc như rừng, nhưng đều đồng lòng áp chế sĩ tử Vân Lộc thư viện, tất cả quan văn đều ngầm hiểu sự ăn ý không cần tuyên bố này. Và đây, chính là nguyên nhân chính của gian lận khoa cử lần này."

"Đại Nho Vân Lộc thư viện đâu có nhắc ta chuyện này?" Hứa Thất An cau mày.

"Bị áp chế là chuyện đương nhiên, nhưng chưa chắc sẽ lấy gian lận khoa cử làm lý do, cho dù Hứa Tân Niên trúng Trạng nguyên, thì vẫn có thể ép hắn không ngóc đầu lên được. Chiêu thức không cố định, cách thức lại quá nhiều, làm sao mà phòng bị nổi?" Ngụy Uyên lắc đầu.

"Cuối cùng, Hứa Tân Niên là đường đệ của ngươi, ngươi lại là tâm phúc của ta, gặp phải chuyện lớn liên quan tới tiền đồ, ngươi có tới nhờ ta giúp hay không? Nếu ta không đồng ý giúp, giữa chúng ta tất phát sinh hiềm khích. Nhưng nếu ta đồng ý giúp, thì chiêu tiếp theo sẽ tới." Ngụy Uyên cười khẩy:

"Bệ hạ này của chúng ta, rất là vui lòng nhìn ta chiến đấu với đám quan văn, nên mới không có tin từ trong cung truyền tới."

Một mũi tên hạ hai chim, không, nếu tính cả vị quan chấm thi tiết lộ đề kia, thì người phía sau ông ta… là một mũi tên trúng ba con chim. Nhị Lang nếu có liên can tới án gian lận khoa cử, sẽ chỉ có ba kết cục: Một, chứng cớ xác thật, sẽ bị lưu đày hoặc chém đầu. Hai, chứng cớ xác thật, nhưng xử phạt nhẹ hơn, cách đứt công danh, cả đời không được tuyển dụng. Ba, tra ra vô tội, nhưng sẽ bị loại khỏi điện thử, mất hết danh tiếng.

Hứa Thất An hít sâu, đầu phình lên.

Người có học thật là đáng ghét, có mâu thuẫn gì, thì rút đao ra đánh nhau một trận, phân tranh cao thấp, rõ ràng dứt khoát.

Sao cứ đi giở những trò mánh khóe âm độc ma quỷ như này.

"Ngụy Công, ta phải làm gì đây?" Hứa Thất An khiêm tốn thỉnh giáo, bàn về phá án, hắn có lòng tin mười phần, nhưng bàn về tranh đấu chốn quan trường, hắn chính là một kẻ nghèo rớt mồng tơi giữa một đám vương giả.

Cũng may sau lưng mình cũng có một đại lão cấp bậc vương giả đỉnh phong.

"Ta có thể ra mặt, nhưng nếu làm vậy, Hứa Tân Niên sẽ trở thành người của ta, sẽ bị dán cái nhãn đó, cả đời cũng không rửa sạch." Ngụy Uyên uống trà, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.

Chuyện này rất phiền, cho dù Ngụy Công ra tay, giúp Nhị Lang thoát thân, thì e là cũng phải thương cân động cốt, bởi vì người ông phải đối mặt không phải chỉ có một đảng phái, rất có khả năng là nhiều đảng phái hợp sức ý.

Hơn nữa, nếu Nhị Lang cũng bị dán nhãn yêm đảng giống mình, thì có khác gì bảo hắn phải bỏ tỉnh ly hương, rời khỏi kinh thành

Hứa Thất An chau mày, ngồi im một hồi, khàn giọng hỏi: "Ngụy Công, có còn cách nào nữa không?"

"Còn!"

Hứa Thất An vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ.

Nhưng Ngụy Uyên đổi giọng ngay, lắc đầu: "Nhưng ngươi không làm được."