Hai khắc sau, Hứa Thất An rời khỏi Chính Khí Lầu, đứng dưới lầu, nhắm mắt ngưng thần một hồi, rồi rời đi.
Rời khỏi nha môn, cưỡi con ngựa cái nhỏ, dọc theo đường chính, chạy rầm rầm tới Hình Bộ nha môn.
Đường chính này rộng cả hơn trăm thước, trải dài thẳng tới hoàng thành, là con đường cho hoàng đế đi đường lúc xuất hành. Làm rộng như vậy là để phòng ngừa thích khách mai phục ở bên đường, nếu có bị tên ngầm hay ám sát, thì đường rộng sẽ đủ cho cấm quân có đủ thời gian xử lý.
Không lâu sau, đã đến Hình Bộ nha môn.
Từ xa, Hứa Thất An đã nhìn thấy bóng Hứa Nhị thúc, mặc giáp đeo đao, hẳn là đang lúc đi tuần thì nhận được tin, vội vàng chạy tới.
Hứa Nhị thúc bị binh sĩ canh cửa của Hình Bộ nha môn chặn ở ngoài cửa.
Hai binh sĩ canh cửa đang to tiếng với ông, một người còn đưa tay, đẩy mạnh Hứa Nhị thúc, ông không dám chống trả, lảo đảo lùi ra sau.
“Sao hả, chỉ là một Ngự Đao Vệ Bách Hộ nho nhỏ, mà dám xông vào Hình Bộ nha môn?" Một binh sĩ chỉ thẳng vào mặt Hứa Bình Chí mắng, còn nói không cút thì đừng trách lão tử đánh ngươi.
Hứa Bình Chí cố gắng chịu đựng, bực bội siết chặt nắm đấm, trầm giọng: "Ta là phụ thân của Hứa Tân Niên, ta có quyền thăm nó."
Binh sĩ thứ hai giễu cợt: "Trọng phạm gian lận khoa cử, không được cho thăm, đây là quy củ xưa nay. Đồ thất phu chả biết chữ nhà ngươi, hiểu cái rắm."
Hứa Bình Chí đúng là không biết, án gian lận khoa cử đối với ông là một thứ rất xa vời, tiếp xúc không tới.
"Vậy mà các ngươi còn đòi ta ba mươi lượng?" Hứa Bình Chí dựng mày lên, bừng bừng lửa giận.
"Chơi hố ngươi đấy, thì sao? Nơi này là Hình Bộ nha môn, ngươi dám ra tay chắc? Ngươi nhúc nhích thử coi!" Một binh sĩ cười khẩy.
"Phi!”
Người còn lại còn ác hơn, phun nước miếng vào Hứa Bình Chí.
Hứa Bình Chí vội tránh sang bên.
Hai binh sĩ ngông cuồng cười to.
"Phù"
Hứa Nhị thúc thở dài, nhìn hai hàng sĩ tốt từ trong nha môn đi ra, rõ ràng, chỉ cần ông gây chuyện ở cửa nha môn Hình Bộ, hôm nay sẽ không còn lực mà ăn cơm.
Uổng công đi nhét tiền vào trong tay người ta.
"Cút!"
Binh sĩ canh cửa khinh bỉ mắng.
Tạch tạch tạch, đột nhiên, tiếng vó ngựa dồn dập vọng tới, theo tiếng nhìn qua, một con tuấn mã đang vèo vèo xông tới, xông thẳng về phía nha môn Hình Bộ.
Xông vào hai tên binh sĩ canh cửa đang tròn mắt ra nhìn.
Uỳnh!
Một người không tránh kịp, bị ngựa cái nhỏ húc trúng ngực, ngã văng đi, cố ngọ nguậy một hồi rồi lại ngã xuống, đau tới không nhổm dậy nổi.
Có kẻ thật sự dám giở trò hành hung ngay ở cửa nha môn Hình Bộ?
"Ninh Yến."
Hứa Bình Chí thấy chất nhi, như trút được gánh nặng.
"Soạt" tiếng rút đao nối nhau thành một tiếng dài, binh sĩ canh gác trong nha môn nghe thấy động tĩnh, thi nhau cầm đao vọt ra, định băm cái kẻ dám gây sự ở Hình Bộ nha môn thành trăm mảnh.
Nhưng đến khi nhìn ra kẻ đang ngồi trên lưng ngựa là ngân la Hứa Thất An, thì đều xịu xuống.
Binh sĩ đứng dầu hạ đao xuống, ôm quyền: "Hứa đại nhân, nơi này là Hình Bộ nha môn. Ngài phải biết, xông vào Hình Bộ, đả thương binh sĩ canh phòng, nhẹ thì ở tù, lưu đày, nặng thì chém đầu."
Hứa Thất An mặc kệ, tung người xuống ngựa, một đạp tên binh sĩ canh cửa còn lại ngã lộn nhào.
"Ai da" thủ vệ kia kêu lên đau đớn, lăn lộn trên đất.
Hứa Thất An tháo bội đao, cầm nguyên cả vỏ đập cho một trận, tiếng vỏ đao quất bình bịch vào da thịt, làm cả đám hết hồn.
Binh sĩ kia không ngừng kêu lên đau đớn.
"Hứa đại nhân!"
"Gọi ta là Tử tước đại nhân."
Binh sĩ đầu mục nghẹn một lúc, làm bộ không nghe thấy, quát to: "Ngươi thật coi Hình Bộ không có người, không sợ bệ hạ giáng tội, không sợ luật pháp Đại Phụng hay sao?"
"Ngươi cứ xông tới đây, chút chuyện nhỏ như này không giải quyết được, Hứa Thất An ta uổng công lăn lộn ở kinh thành." Hứa Thất An cười lạnh, tiếp tục vung vỏ đao quất xuống.
Thủ vệ kia lúc đầu còn tránh chút, hoặc đưa tay lên đỡ, sau khi bị quất mười mấy phát, thì mắt trợn trắng, bắt đầu thoi thóp.
Binh sĩ đầu mục nghiến răng, bàn tay cầm đao nổi đầy gân xanh, nhưng quả thật là không dám cuồng vọng ra tay với ngân la.
Cảnh đấu pháp hôm đó vẫn còn rành rành trước mắt, thanh thế của Hứa Thất An vẫn còn chưa dứt, giờ phút quan trọng này, người bình thường không ai dám cứng đối cứng với hắn.
Quan trọng nhất là, người này có miễn tử kim bài hộ thân, cho dù ở cửa nha môn Hình Bộ có đánh giết một trận, thì cuối cùng quá lắm cũng chỉ bị bãi quan cách chức, tánh mạng không lo.
Thấy binh sĩ kia gần như hấp hối, Hứa Thất An mới dừng tay, đeo lại bội đao lên người, nhàn nhạt nói: "Ba mươi lượng bạc, coi như là tiền hai vị thỉnh đại phu xem bệnh, và phí thuốc thang."
Hết giận, hắn nhìn chằm chằm binh sĩ đầu mục: "Đi vào truyền đạt, ta muốn gặp Hứa Tân Niên."
Nghe vậy, thị vệ đầu mục không từ chối, cũng không đáp lại, chỉ đưa mắt cho thủ hạ đưa hai người bị thương kia vào nha môn chữa trị, sau đó nhìn Hứa Thất An một hồi, trở vào bên trong nha môn.
Một lúc sau, thị vệ đầu mục trở lại: "Tôn thượng thư có thỉnh."
Hứa Thất An cột dây cương lên con sư tử bằng đá ngoài cửa nha môn, quay đầu gọi: "Nhị thúc, chúng ta cùng đi vào."
Hứa Bình Chí im lặng đi theo. Hai người đi vào nha môn, xuyên qua tiền viện, hành lang, Hứa Nhị thúc há miệng, định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Binh sĩ dẫn hai thúc chất vào thiên thính, ở chủ vị thiên thính là Tôn thượng thư, sắc mặt nghiêm túc, mặt không cảm xúc nhìn ra.
"Ra mắt Tôn thượng thư." Hứa Thất An ôm quyền.
Tôn thượng thư mắt nhìn thẳng, trong mắt như không nhìn thấy Hứa Thất An, nhàn nhạt nói: "Thiếu mất hai chữ."
Nhìn chằm chằm Tôn thượng thư nhìn mấy giây, Hứa Thất An cong lưng, hành lễ ra mắt thượng cấp, ôm quyền: "Ty chức ra mắt Tôn thượng thư. Ty chức muốn gặp Hứa Tân Niên."
Thấy vậy, mắt Hứa Bình Chí cay xè.
Tôn thượng thư nở nụ cười hài lòng: "Gian lận khoa cử là tội lớn, thân nhân sốt ruột là chuyện nhân chi thường tình."
Sau đó, lập tức đổi giọng: "Không được."
Hứa Bình Chí nghiến răng nghiến lợi.
Nói xong, Tôn thượng thư không nhìn hai thúc chất nữa, cầm chung trà lên. Trong quan trường, nói được một nửa, chủ nhân cầm trà lên nhưng không uống, chính là có ý tiễn khách.
"Không quấy rầy Tôn thượng thư." Hứa Thất An xoay người rời khỏi.
Nhìn hai thúc chất nhi rời đi, Tôn thượng thư nhàn nhạt nói: "Trong sân có mấy cây mận gai, nghe nói Hứa đại nhân tu thành Phật Môn kim thân, có hứng thú thử một chút không."
Hứa Thất An không quay đầu bỏ đi.
Hứa Bình Chí vừa đi ra Hình Bộ nha môn, vừa mắng: "Cẩu thượng thư chết tiệt, còn muốn bảo ngươi vác roi gai thỉnh tội, lão tử chỉ muốn rút đao chém hắn, đừng có mơ."
"Sao Nhị thúc tới nhanh vậy?" Hứa Thất An hỏi.
"Là nhà ngươi tới chậm, ta vừa nhận được tin, liền lập tức trở về nhà trấn an thẩm thẩm ngươi với Linh Nguyệt, nhưng mà vô dụng." Hứa Nhị thúc nhức đầu:
"Chỉ biết khóc khóc khóc, ài, Ninh Yến, chuyện này phải làm sao đây?"
Hứa Bình Chí tuy là võ phu thô lỗ, nhưng vẫn biết sự không ưa nhau giữa Quốc Tử Giám với Vân Lộc thư viện. Trên đường tới đây, ông đã cố gắng phân tích suy nghĩ, cảm thấy chuyện Nhị Lang bị bắt, nhất định có liên quan tới chuyện này.
"Chuyện này vô cùng phức tạp, Nhị thúc ngươi đi về trước, ta còn có việc phải làm."
Hứa Thất An không muốn lãng phí thời gian, nhảy lên con ngựa cái nhỏ, tạch tạch tạch chạy đi.
Trong đầu hắn hiện lên lời của Ngụy Uyên:
Bước đầu tiên, ngươi phải ngăn cản Hình Bộ ép cung, Trần Phủ doãn của phủ nha là người lanh lợi, không bao giờ làm mích lòng ai, một khi chuyện này xảy ra, nhất định hắn sẽ không muốn đắc tội Tôn thượng thư.
"Tôn thượng thư hận ta thấu xương, án gian lận khoa cử vừa vặn cho hắn cơ hội trả thù, thậm chí, có khả năng hắn chính là người thúc đẩy. Dầu gì, cũng là một trong những người tham dự, muốn hắn đối xử Nhị Lang tử tế, gần như là chuyện không có khả năng."
Con ngựa cái nhỏ chạy tới mức toàn thân mướt một lớp mồ hôi mỏng, thở hồng hộc, cuối cùng cũng tới một tòa viện ở ngoài thành.
"Đạo trưởng, đạo trưởng, giang hồ cứu cấp."
Hứa Thất An đẩy cửa sân, chạy thẳng vào trong phòng, nhìn thấy Kim Liên đạo trưởng an tường nằm trên giường, như đang ngủ.
Lại, lại làm mèo đi chơi rồi! Hứa Thất An thấy vậy, khóe miệng không nhịn được co quắp.
Có kinh nghiệm bị ngựa cái nhỏ đá hậu lần trước, giờ lại đang cần cầu cạnh người, Hứa Thất An không dùng cách thức vật lý để đánh thức Kim Liên đạo trưởng nữa, hắn ngồi im bên bàn chờ, chưa tới ba phút, ngoài cửa xuất hiện một bóng người dong dỏng.
"Có chuyện gì?"
Kim Liên đạo trưởng đứng ở ngưỡng cửa, giọng ôn hòa bình tĩnh, vẻ đã quen kiểu nói chuyện như vậy rồi.
"Đường đệ Hứa Tân Niên của ta bị cuốn vào gian lận khoa cử."
Hứa Thất An đơn giản kể lại mọi chuyện, nói: "Đạo trưởng, ta cần ngươi trợ giúp."
Đôi mắt mèo nhìn hắn một hồi, miệng phun tiếng người:
"Ta không hiểu gì về quan trường Đại Phụng, không thể cho ngươi đề nghị hiệu quả nào, chuyện này ngươi không nên tìm ta, Ngụy Uyên mới là cao thủ chính đấu. Nếu như chính đấu (đấu tranh chính trị) có phân chia phẩm cấp, thì Ngụy Uyên là nhị phẩm."
Hứa Thất An đang vô cùng lo lắng nghe vậy, không nhịn được thắc mắc: "Mới chỉ là nhị phẩm? Thế ai mới là nhất phẩm?"
Mèo cam cười ha ha: "Dĩ nhiên là Nguyên Cảnh Đế, bàn về đế vương tâm thuật, Nguyên Cảnh Đế đã đạt tới đỉnh cao. Ngụy Uyên với Vương Trinh Văn đều có hy vọng trở thành nhất phẩm, nhưng bọn họ lý niệm không hợp, bất đồng chính kiến.