TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 457: Làm sao phá cục (2)

"Nguyên Cảnh Đế cố ý đặt hai con mãnh hổ ở trong triều, còn mình thì tọa sơn quan hổ đấu."

Có lý. Khoan đã, không phải ngươi nói ngươi không biết gì nhiều về tình hình triều đình hay sao? Hứa Thất An thầm mắng, ngoài miệng thì hỏi:

"Vậy theo đạo trưởng thấy, chính đấu có tồn tại nào vượt qua phẩm cấp không?"

"Đương nhiên là có, " Kim Liên đạo trưởng nâng móng vuốt lên, liếm liếm: "Cảnh giới tối cao của chính đấu, chính là vũ lực áp phục tất cả, nhất ngôn cửu đỉnh, không kẻ nào dám nghịch lại, mỗi đời khai quốc hoàng đế đều là như vậy."

Đạo trưởng hình như đã dần bị thói quen của mèo ảnh hưởng rồi, quả nhiên không kể là loại vật nào, đều là thân thể khống chế đầu óc, kích thích tố thân thể bài tiết ra sẽ quyết định ngươi sẽ làm cái gì, đói sẽ muốn ăn cơm, mệt sẽ buồn ngủ, khát muốn uống nước, tiền đầy túi sẽ muốn bố thí cho nữ hương khách, như vậy vấn đề ở đây là, Kim Liên đạo trưởng thích mèo cái hay là đè mèo cái?

Mèo cam chợt thở dài, hạ chân xuống, giọng sâu xa:

"Có vẻ ngươi rất thích lượn bên bờ ranh giữa sống và chết."

Lại đầu óc nhảy vọt rồi! Hứa Thất An thoáng nghĩ, vội kéo đề tài trở về: "Đạo trưởng, ta muốn thỉnh ngươi giúp ta một chuyện…"

Đi theo đường sông ở ngoài thành, đi về phía nam, cách ngoại ô mười dặm, có một cái hồ, khói sóng mênh mông, hai bên bờ núi xanh vờn quanh, trong hồ hoa sen thành tảng, cảnh sắc hết sức xinh đẹp.

Bên bờ hồ còn có khói bếp của nhà nông, quán trà và tửu lầu lượn lờ.

Bởi vì nơi này ngay đường kinh giao, đi thuyền tới được, vừa nhanh vừa thuận tiện, nên mùa xuân hàng năm đều có rất nhiều công tử trẻ tuổi và thiên kim phú gia đi thuyền du hồ, rất là náo nhiệt.

Một chiếc thuyền rất đẹp cập bờ, hôm nay Vương Tư Mộ phải nói là ăn mặc vô cùng lộng lẫy, dưới là làn váy mỏng xếp nếp xòe rộng đang lưu hành, màu hoa văn đồng màu với lớp lót, vừa công phu kĩ lưỡng, vừa khiêm tốn nội liễm.

Trang điểm tỉ mỉ, búi tóc chải chuốt, mái tóc đen nhánh cắm trâm vàng, hoàn toàn là lối ăn diện tiêu chuẩn khi đi ước hẹn.

Nhưng đã một canh giờ trôi qua, người ta du hồ đi đã quay về, mà con thuyền của Vương tiểu thư vẫn còn dừng tại chỗ, tâm tình cũng rất không vui.

"Tiểu thư, thôi đi, chúng ta trở về đi." Nha hoàn nhỏ giọng khuyên: "Hứa hội nguyên sẽ không tới đâu."

"Có phải các ngươi chưa đưa tin tới không?" Vương Tư Mộ không chấp nhận sự thật này, khẽ trừng mắt với nha hoàn, đừng có mà đổ lỗi cho Hứa Tân Niên.

"Nào dám, nhất định là đã đưa tới rồi." Nha hoàn tủi thân nói.

Vương Tư Mộ ngồi yên hồi lâu, trong mắt không nén được mất mát, nói khẽ: "Thôi, trở về."

"Ài." Nha hoàn nhanh nhẹn đáp lại, rời khỏi khoang thuyền, tới chỗ lái thuyền báo thuyền phu trở về điểm xuất phát.

Thuyền phu kéo neo lên, động mái chèo, chiếc thuyền từ từ tiến về phía trước, dọc theo vận hà trở lại kinh thành.

Trở về bến tàu kinh thành, Vương Tư Mộ chui vào xe ngựa đã chờ sẵn, phân phó: "Lan nhi, ngươi lập tức đi Hứa phủ, nói ta muốn tìm Linh Nguyệt tiểu thư chơi.

"Ta sẽ chờ ở đây nửa giờ mới xuất phát."

"Tiểu thư, sao phải làm vậy?" Nha hoàn nhíu mày.

"Dù hắn vô tình với ta, ta cũng phải biết rõ ràng." Vương tiểu thư kiên quyết.

Hội nguyên Xuân vi Hứa Tân Niên, vì dính líu tới gian lận, bị Hình Bộ bắt, giải vào đại lao.

Án này nhất định sẽ làm chấn động cả kinh thành, thông tin từ Phủ nha và Hình bộ, thông qua sáu bộ, lặng lẽ lan ra khắp giới quan trường kinh thành.

Qua thêm vài ngày ấp ủ, truyền bá, hiện giờ, toàn dân đều đã biết.

Lúc nghỉ trưa, quan viên, nhân viên tụ tập nhau ở tửu lầu, quán trà các nơi, bàn tán về án gian lận khoa cử.

"Ta biết ngay mà, học sinh Vân Lộc thư viện lấy được hội nguyên, chư công trong triều sẽ chịu hay sao? Không phải là tới rồi đó ư!"

"Ngươi này là chỉ biết một mà không biết hai, chuyện này nhất định là không đơn giản, Hứa Tân Niên là đường đệ của Hứa Thất An, Hứa Thất An là thơ khôi Đại Phụng, một kiệt tác như《 Đi đường khó 》nói không có mờ ám, ta không tin đâu."

"Nói bậy, thế gian chẳng lẽ chỉ có một mình Hứa Thất An là có tài làm thơ? Người có học chúng ta không thể linh quang vừa hiện, diệu thủ ngẫu đắc được hay sao?"

"Được rồi, cãi nhau chuyện này làm gì vô ích. Hứa hội nguyên lần này bị như này, bất kể có gian lận thật hay không, thì tiền đồ cũng sẽ hoàn toàn bị hủy. Ta nhớ năm Nguyên Cảnh mười hai, từng có án gian lận tương tự, có ba học sinh bị liên quan vào đó, vụ án tra xét hai năm, cuối cùng phán quyết là vô tội, nhưng danh tiếng đều đã không còn, học nghiệp cũng hoang phế."

"Nguyên Cảnh năm hai mươi cũng từng có án tương tự xảy ra, nhưng lần đó là có chứng cớ xác thật, cả học sinh lẫn quan chủ khảo liên quan đều bị bệ hạ phán chém."

"Án này nếu như được lập, với thân phận học sinh Vân Lộc thư viện của Hứa Tân Niên, thì nghĩ kiểu nào, cũng không có khả năng xoay chuyển. Các ngươi nói Ngụy Công có ra tay không?"

"Rất có khả năng, Hứa Thất An là tâm phúc của Ngụy Công, nhất định sẽ cầu Ngụy Công ra tay."

"Nếu Ngụy Công khoanh tay đứng nhìn thì sao?"

"Ngụy Công không ra tay, vậy còn ai cứu nổi Hứa hội nguyên nữa, trông cậy vào một tên võ phu như Hứa Thất An à? Phá án, giết địch, hắn là một tay hảo thủ. nhưng mà con đường quan trường, há một võ phu có thể suy nghĩ thấu triệt được sao."

Sở Nguyên Chẩn đang tá túc trong nhà bằng hữu, lúc ăn trưa, bằng hữu từ nha môn trở về, cũng kể cho hắn nghe chuyện này.

Số ba gian lận khoa cử! Mặc dù số ba rất thông minh, nhưng tranh đấu của Vân Lộc thư viện và Quốc Tử Giám là không thể nào nghịch chuyển được, đó là thứ không phải trí thông minh là bù đắp vào nổi. Kết quả tốt nhất chính là cách đứt công danh, số ba sẽ không thể làm quan, đây là tổn thất của triều đình.

"Ta nghe nói chuyện này là do Hữu Đô Ngự Sử mới nhậm chức dâng thư vạch tội, nhưng có lẽ, ừm, là các đảng phái không đứng nhìn thì cũng ra tay thúc đẩy trợ lực, xem ra Hứa Tân Niên nguy rồi." Hảo hữu kia nói.

Sở Nguyên Chẩn thở dài, trầm giọng: "Ta chính là chán ghét đảng tranh, mới rời khỏi triều đường. Từ xưa đảng tranh sẽ làm thương quốc lực, đế vương tu đạo sẽ làm thương khí vận."

Hảo hữu biến sắc: "Nguyên Chẩn, nói năng cẩn thận."

"Sợ cái gì, ta đã là một kẻ tay trắng từ lâu, tiêu dao tự tại." Sở Nguyên Chẩn phì cười, rồi than thở: "Ta đã nghĩ rất lâu, nhưng không tìm ra cách phá cục. Trừ phi Ngụy Uyên ra tay. Với tiềm lực của Hứa Ninh Yến, Ngụy Uyên hẳn sẽ đưa ra quyết định.

"Nhưng mà, làm vậy có lẽ chính là điều mà đám người kia đang mong chờ. Ài, vẫn là không phá cục được."

Hoàng cung.

Đức Hinh Uyển, Hoài Khánh ngồi sau bàn, gật đầu với trưởng thị vệ: "Bổn cung biết rồi, ngươi lui ra đi."

Thị vệ trưởng đi rồi, Hoài Khánh đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, cau mày trầm ngâm: "Nếu đó là ta, ta phải phá cục như thế nào?"

Suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu thở dài.

Rồi nàng chợt nghĩ, nếu đó là Hứa Ninh Yến, hắn sẽ làm gì.

Nội thành, trong quán rượu, Tôn Diệu Nguyệt đặt một nhã gian, mời bạn học Quốc Tử Giám tới uống rượu, mục đích chính là chia sẻ tin tức đang làm chấn động giới nho học kinh thành.

"Hội nguyên xuân vi Hứa Tân Niên, sáng nay đã bị phụ thân ta cho người đi bắt về, nghe nói là bởi vì gian lận khoa cử, hối lộ quan chấm thi."

"Tin này thật ư?" học sinh Quốc Tử Giám khiếp sợ không thôi.

"Đương nhiên là thật, ta đích thân đi nha môn xác nhận mà, hỏi phụ thân, mặc dù bị phụ thân đuổi ra khỏi nha môn, nhưng Chu thị lang đã tiết lộ cho ta biết. Hứa Tân Niên đó đang bị nhốt trong lao, chờ thẩm vấn." Tôn Diệu Nguyệt quét mắt nhìn chúng hảo hữu, giọng đắc ý.

Tôn Diệu Nguyệt là trưởng tử của Tôn thượng thư, học nghiệp rất là không tệ, so với phần lớn con nhà thế gia thì hơn hẳn, nhưng mà có một tật xấu, chính là rất thích buôn dưa.

Đối với chuyện học sinh Vân Lộc thư viện Hứa Tân Niên thi đậu hội nguyên, Tôn Diệu Nguyệt vừa ghen tị vừa giận, nay tên kia đã vì gian lận khoa cử mà bị bỏ tù, nên giọng hắn rất là vui vẻ.

"Ngân la Hứa Thất An đó cũng không xứng làm người, ỷ có cẩu Ngụy yêm che chở, ở kinh thành diễu võ dương oai, viết thơ nhục mạ phụ thân ta, thật đáng bị thiên đao vạn quả."

Tôn Diệu Nguyệt vỗ mạnh vào bàn, cười ha hả: "Không xử được hắn, thì xử đường đệ của hắn. Ha ha ha, uống rượu uống rượu."

Học sinh Quốc Tử Giám nghe tin này, vừa kinh ngạc vừa hả giận. Đúng vậy, hội nguyên xuân vi lại bị một học sinh Vân Lộc thư viện giành mất, người có học Quốc Tử Giám bọn họ, biết để tôn nghiêm ở đâu?

Nhất định là gian lận, khẳng định là gian lận, không chấp nhận lý do nào khác.

"Tôn huynh, vui một mình không bằng mọi người cùng vui, một chuyện làm hả hê lòng người như vậy, chúng ta phải cho nó lưu truyền rộng rãi mới được."

"Có lý, cứ làm như vậy, tối nay gặp nhau ở Giáo Phường Ty."