TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 459: Thẩm thẩm và Vương tiểu thư cách không giao thủ (1)

Cảm ơn anhhdt0393, Akame, Battri, Phông Bạt đã đề cử phiếu!

Trên lối đi u ám, ngoài lớp song, là đại ca mặc đồng phục Đả Canh Nhân, đang đứng đó nhìn hắn.

Mắt Hứa Nhị Lang sáng lên, đứng dậy, lôi cả cùm đi theo, tiếng xủng xoẻng vang dội.

"Sao ngươi vào được? Tôn thượng thư cho ngươi vào à?" Hứa Tân Niên vừa bất ngờ vừa vui mừng.

Hứa Thất An thấy vậy, an tâm thu ánh mắt quan sát về, thở dài: "Xem ra chỉ bị thương ngoài da thôi."

Hắn liếc qua ngục tốt, giọng lạnh tanh: "Lui ra."

Ngục tốt thức thời rời đi.

Hứa Tân Niên phun một cái: "Đám chó má mà, quất roi đau lắm."

Nhị Lang đang tố cáo với mình à? Hứa Thất An gật đầu: "Ngươi yên tâm, đại ca sẽ tìm cách cứu ngươi ra."

Hắn vừa nói tới đây, Hứa Tân Niên đã khoát tay, cắt ngang lời hắn, cường điệu nói: "Đại ca, có lẽ ngươi không biết, chuyện này vốn không phải là gian lận khoa cử, mà là mâu thuẫn của Quốc Tử Giám cùng Vân Lộc thư viện."

Không, ta biết chứ. Hứa Thất An thầm nhủ.

Nhưng Hứa Nhị Lang không cho hắn cơ hội để nói ra, mà không ngừng lải nhải giải thích, tiếng nói chuyện rất là hùng hồn khỏe mạnh, quả thật mới chỉ bị chút thương ngoài da thôi.

"Thật ra ta đã có dự cảm về chuyện này từ lâu. Lấy tư cách học sinh Vân Lộc thư viện thi đậu hội nguyên, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy! Nhưng ta không sợ, thư viện muốn trở lại triều đình, mở rộng thế lực, thì phải có người đánh trận đầu, phải có người lót đường cho những người kế tiếp." Hứa Tân Niên trầm giọng:

"Mà ta, chính là người mở đường lát gạch đó."

Nhị Lang, mọi người không bội phục người đầu tiên đi mở đường lát gạch đâu, cái mà họ thật sự bội phục là bản thân cái người mở rộng đường lát gạch kìa! Hứa Thất An "ừ" một cái:

"Nói tiếp đi."

"Thật ra ở trong ngục, ta đã nghĩ ra cách giải quyết, ài, dù gì triều đình mấy trò lục đục với nhau nhiều, ở trong nhà mình, ta vẫn là người tinh thông nhất."

Hứa Tân Niên kiêu ngạo hất cằm, nói tiếp: "Đại Nho trong thư viện, không thể lấy lấy thân phận thường dân nhúng tay vào triều đình. Nhưng mà Ngụy Uyên thì có thể, ngươi đi cầu Ngụy Uyên giúp ta, ta không yêu cầu ông ta gỡ tội cho ta, như thế quá khó, nhất định sẽ làm thương cân động cốt, vì làm như thế chẳng khác gì khai chiến với tất cả quan viên.

"Ta chỉ yêu cầu, có thể cắt bỏ công danh, nhưng phải giữ lại thành tích khoa cử, hoặc là sau khi điện thử, nhốt ta vào, ba năm sau ta sẽ thi lại lần nữa.

"Mục đích chủ yếu của quan viên xuất thân từ Quốc Tử Giám là chèn ép Vân Lộc thư viện, chứ không phải ta."

Nói xong, thấy đại ca ngây ra, Hứa Nhị Lang thở dài: "Biết mà, mấy chuyện này đối với ngươi đúng là hơi khó hiểu, ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói là được.

"Tuy ta ở trong này, nhưng vẫn có thể bày mưu lập kế."

Nhị Lang, ngươi tưởng người đang ở tầng mười tám, nhưng thật ra ngươi đang ở trên mặt đất đó! Hứa Thất An hắng giọng: "Đại ca lại có cái nhìn khác ngươi."

Hứa Tân Niên sững người, "Khiêm tốn" gật đầu: "Ngươi nói đi."

Hứa Thất An liền lôi phân tích "Một mũi tên ba điêu" của Ngụy Uyên ra nói cho Hứa Nhị Lang nghe, cả phòng giam chìm vào im lặng.

"Ra là vậy, thì ra đằng sau án này còn có nhiều chuyện phức tạp như vậy. Vậy… vậy thì ta, ta xong đời rồi?" Hứa Nhị Lang đầy vẻ bị đả kích.

Không biết vì không còn hy vọng thoát thân, hay vì khả năng phân tích của mình quá nông cạn, sự thật này hoàn toàn không tương xứng với sự tự nhận mình là vương giả của Hứa Tân Niên.

"Yên tâm, đại ca sẽ cố gắng cứu ngươi ra ngoài." Hứa Thất An an ủi.

Nơi này là địa lao Hình Bộ, không thích hợp nói quá nhiều.

Hứa Tân Niên cười thảm.

Từ giã Hứa Tân Niên, Hứa Thất An rời khỏi nha môn Hình Bộ, định đi về nhà, trấn an muội muội với thẩm thẩm, đã hơn nửa ngày rồi, hắn mãi bôn ba ở bên ngoài, hai nữ quyến trong nhà hẳn đã luôn sợ hãi đến bây giờ.

Từ xa, đã nghe thấy tiếng khóc của thẩm thẩm vọng ra từ phòng khách: "Sao Đại Lang vẫn chưa về, Nhị Lang bị giam vào Hình Bộ, không biết đã bị khổ bao nhiêu, cũng phải cho biết ít tin tức chứ…"

Hứa Linh Nguyệt an ủi: "Nương, đại ca nhất định đang chạy ngược chạy xuôi ở ngoài tìm người giúp đỡ, ngươi đừng nôn nóng, chờ chiều tối đi làm về, đại ca trở lại sẽ nói cho người."

"Vậy còn phải chờ bao lâu, bây giờ mỗi giây mỗi phút nương đều lo lắng." Thẩm thẩm khóc hu hu:

"Ngươi không nghe phụ thân ngươi nói sao, Đại Lang đi Hình Bộ cầu người, không những không gặp được Nhị Lang, còn bị làm nhục nữa."

Tiếp đó, là tiếng Hứa Bình Chí thở dài.

Thẩm thẩm dù hơi xấu bụng, đã có tuổi còn cứ tự cho mình là muội muội dễ thương, nhưng lúc này không một lời mắng Nhị thúc vô năng, không cứu được nhi tử, đây hẳn là lý do Nhị thúc yêu thương thẩm thẩm. Hứa Thất An chợt phát hiện chi tiết mà trước giờ mình không nhìn thấy này.

"Khụ!"

Hứa Thất An vừa đi vào, vừa khụ một tiếng rõ to để người nhà để ý.

Hứa Linh Nguyệt mới vừa rồi còn vô cùng trấn định, lập tức nước mắt tuôn trào, nhìn Hứa Thất An, không nói nên lời.

Thấy vậy, Hứa Thất An đành vỗ vai trấn an muội muội: "Đừng lo."

Hứa Linh Nguyệt yếu ớt gọi: "Đại ca."

Rồi giọng nói của nàng bị chất giọng to hơn của thẩm thẩm át mất. Mắt thẩm thẩm sáng lên, níu lấy tay áo Hứa Thất An, nhìn hắn vừa hồi hộp vừa mong đợi:

"Ninh Yến, Nhị Lang thế, thế nào? Ngươi mau nghĩ cách cứu hắn đi, cả nhà chỉ có ngươi mới cứu được hắn."

Hứa Bình Chí thở dài.

"Ta đã gặp Nhị Lang rồi, hắn rất tốt, không bị thương tích gì cả." Hứa Thất An vỗ tay thẩm thẩm, rồi vỗ tay muội muội, an ủi.

Thẩm thẩm không tin, mắt ướt nhòe nhìn chất nhi, hít mũi: "Đại Lang, ngươi đừng có lừa ta."

Hứa Thất An mặc kệ bà, quay qua Nhị thúc, nói khẽ: "Phải dùng chút thủ đoạn khác thường, ta đã bắt cóc trưởng tử của Tôn thượng thư."

Hứa Bình Chí biến sắc: "Ninh Yến, ngươi làm sai quy củ rồi."

"Yên tâm đi, ông ta không có chứng cớ. Hơn nữa, ta cũng không yêu cầu ông ta gỡ tội giúp Nhị Lang, như vậy quá khó, ngược lại còn dễ làm mọi chuyện vuột khỏi tầm kiểm soát. Ta chỉ bảo ông ta không được dụng hình. Đối với Tôn thượng thư, đó chỉ là chuyện nhỏ. So với cá chết lưới rách, ông ta quan tâm tính mạng của nhi tử mình hơn."

Mặc dù làm sai quy củ, nhưng nếu kiểm soát tốt mức độ, đúng chừng mực, sẽ có thể bảo đảm giảm ảnh hưởng của vấn đề xuống đến mức thấp nhất.

Huống chi, Tôn thượng thư đúng là không có chứng cớ, người không phải là Hứa Thất An bắt. Vọng Khí Thuật của Ty Thiên Giám càng chẳng cần phải sợ.

Án Bình Dương Quận chúa đấy thôi, Dự vương đâu có chứng cớ, nữ nhi vô duyên vô cớ mất tích, mà kẻ địch là ai ông ấy còn không biết mà.

Dĩ nhiên, sau khi xảy ra chuyện, Tề đảng đã phải trả giá đắt, cả nhà bị chém đầu.

Chỉ cần đạt được hiệu quả tốt, dù đã được viết trong pháp luật Đại Phụng, thì cũng vẫn sẽ có người bí quá hóa liều, huống chi đây chỉ là quy tắc ngầm!

Nghĩ tới đây, Hứa Thất An quay qua nhìn Lệ Na không tim không phổi ngồi ở một bên ăn bánh ngọt với Hứa Linh Âm: "Hôm nay các ngươi đừng đi ra cửa, Lệ Na, vào ban ngày, an nguy của nữ quyến trong phủ nhờ cả vào ngươi."

"Được!" Lệ Na đồng ý.

Tiểu Da Đen mặc dù không được thông minh cho lắm, nhưng nàng đánh nhau được. Hứa Thất An rất là yên tâm về chuyện này.

Về chuyện có khả năng sẽ bị quan trường cô lập, chưa nói tới chuyện Tôn thượng thư có truyền chuyện này ra không, mà dù là có, hắn cũng không sợ, là tâm phúc của Ngụy Uyên, vốn dĩ hắn cũng đã có rất nhiều kẻ địch rồi.

Còn sợ bị cô lập hay sao?

Hứa Thất An không phải người có học đi theo con đường quan trường công danh, hắn là Đả Canh Nhân, hai con đường này có tính chất hoàn toàn khác biệt. Theo đường làm quan cần danh tiếng, cần được quan trường cho phép.

Nhưng Đả Canh Nhân, thì không.

Còn Ngụy Uyên, hắn sẽ còn, Ngụy Uyên ngã, hắn sẽ gục.

Hứa Bình Chí há miệng, nhưng rồi không nói gì, trong lòng vừa vui vừa buồn, vui vì chất nhi đã trưởng thành, không còn là thằng nhóc con bị ông tạt gáy nữa.

Buồn là không còn được tạt gáy thằng nhóc này nữa.

Thẩm thẩm mừng đến chảy nước mắt, kéo tay Hứa Thất An không buông: "Đại Lang, trong nhà ngươi là người có tiền đồ nhất, không uổng công thẩm thẩm khổ cực nuôi ngươi."

Không phải chứ, thẩm thẩm, ngươi nói lời này, lương tâm không thấy đau à? Hứa Thất An nghi ngờ.

Hứa Linh Nguyệt nói khẽ: "Vậy, tiếp theo chúng ta làm gì?"

Thẩm thẩm khựng lại, giật mình nhớ ra, đúng ha, còn chuyện tiếp theo sau nữa.

"Ta sẽ nghĩ cách." Hứa Thất An trầm giọng.