Bước thứ hai Ngụy Uyên dạy, hắn tạm thời còn chưa nghĩ ra cách làm, chỉ mới có một ý niệm mơ hồ mà thôi.
Thẩm thẩm lại xụ xuống, đi tới lôi Hứa Linh Âm, chọc ngón tay vào đầu cô bé: "Chỉ có biết ăn với ăn, sinh ngươi ra có ích gì, còn không bằng sinh con chuột."
"Nương, ta đói bụng mà." Hứa Linh Âm ngước mặt lên, giọng uất ức.
"Bụng ngươi có lúc nào no hả?" Thẩm thẩm hận rèn sắt không thành thép: "Thân ca ca của ngươi đang gặp chuyện nguy nan, mà ngươi vẫn chỉ biết ngồi ở đây ăn. Đồ không tim không phổi."
Hứa Linh Âm liếc Hứa Thất An: "Nồi lớn không phải thật tốt đó sao, nương chỉ là không muốn cho ta ăn, giấu đi ăn vụng một mình thôi."
Thẩm thẩm giận tới lảo đảo.
Hứa Thất An, Hứa Linh Nguyệt và Hứa Bình Chí đều lúng túng.
Lệ Na chọt eo đứa bạn ăn hàng, nói nhỏ: "Ngươi còn một ca ca nữa mà."
Hứa Linh Âm suy nghĩ một lúc, phát hiện mình đúng là vẫn còn một ca ca, bèn hả họng ra khóc oang lên, bánh ngọt trong miệng rơi cả ra ngoài.
Hứa Linh Âm vừa lượm lại mẩu bánh rơi xuống áo nhét lại vào trong miệng, vừa khóc: "Có phải Nhị ca đã chết rồi không, ta không muốn Nhị ca chết, oa oa oa."
Lúc này, lão Trương gác cổng đi vào: "Bên ngoài có một cô nương, nói muốn gặp Linh Nguyệt tiểu thư."
Người cả nhà đều quay qua nhìn Hứa Linh Nguyệt.
Hứa Linh Nguyệt nhíu mày, "Cô nương nhà nào, tìm ta có chuyện gì?"
Lão Trương gác cổng lắc đầu.
"Thỉnh nàng vào đi." Hứa Linh Nguyệt nói.
Một lúc sau, lão Trương gác cổng dẫn một cô nương xinh đẹp mặc đồ màu hồng đi vào, chải tóc kiểu nha hoàn, chất lượng trang phục còn tốt hơn cả tiểu thư phú hộ bình thường.
"Là ngươi?" Hứa Linh Nguyệt nhận ra người này, khá là ngạc nhiên.
"Tỳ tử tên Lan nhi, tiểu thư muốn tới thăm Linh Nguyệt tiểu thư, không biết hôm nay Linh Nguyệt tiểu thư có ở nhà không?" Tỳ tử Lan nhi hành lễ.
"Đây là nha hoàn của thiên kim Vương Thủ phụ Vương Tư Mộ tiểu thư." Hứa Linh Nguyệt giải thích.
Nàng tin với trí thông minh của đại ca, sẽ nghe ra được ý ở trong lời.
Nha hoàn của nữ nhi Vương Trinh Văn? Nàng ta phái người tới phủ mình làm gì? Tới châm chọc à? Bị ảnh hưởng của Nhị Lang, tự nhiên Hứa Thất An cũng có cảm giác Vương Tư Mộ đang cười trên sự đau khổ của người khác, đến để bỏ đá xuống giếng.
Nên thấy hơi bực bội.
Chỉ là một nữ nhân lại dám tới đây lên mặt với ta, là người mang theo tư tưởng thời đại mới nam nữ bình đẳng, xé trà xanh chẳng chút nương tay, Hứa Thất An hừ lạnh trong lòng.
"Hôm nay nhà ta có việc, hôm khác ta nhất định sẽ tới cửa viếng thăm." Hứa Linh Nguyệt nhàn nhạt đáp, ánh mắt chợt trở nên sắc bén: "Thỉnh trở về chuyển cáo Vương tỷ tỷ, ta rất hoan nghênh nàng ấy, đến lúc đó nhất định sẽ cùng nàng ấy trao đổi một phen."
Ánh mắt nhanh chóng thay đổi, lại trở về là một muội muội yếu ớt vô lực, giọng rưng rưng: "Đại ca, ngươi còn có việc thì đi giải quyết đi, chuyện của Nhị ca nhờ ngươi."
Hứa Thất An đang định gật đầu, liền nghe Lan nhi vội vàng hỏi: "Hứa hội nguyên làm sao cơ?"
Hai huynh muội đều mặc kệ nàng ta, nhưng thẩm thẩm chợt xen vào:
"Tiểu thư nhà ngươi là thiên kim của Vương Thủ phụ? Vậy thì tốt quá, Nhị Lang nhà ta chẳng biết bị tên cẩu tặc trời đánh nào vu oan là gian lận khoa cử, người đã bị Hình Bộ bắt giam vào đại lao.
"Cô nương, có thể xin tiểu thư nhà ngươi dùm ta, giúp Nhị Lang được không?"
Mặt Hứa Thất An và Hứa Linh Nguyệt cứng ngắc nhìn thẩm thẩm.
Nương thẩm thật sự là người không có đầu óc hả?
Bệnh gấp dù có loạn đi cầu y cỡ nào cũng không thể nhào tới mà cầu kẻ địch chứ, còn ngại mình chết chưa đủ nhanh, muốn để người ta bổ thêm một đao cho à?
Hứa Thất An sậm mặt lại, lạnh lùng: "Lan nhi cô nương, không tiễn."
Lan nhi đầy nghi ngờ, lo lắng cáo từ.
Vương Tư Mộ ngồi trên ghế mềm trong xe ngựa, lúc thì khẽ hé rèm xe nhìn ra ngoài, lúc lại nhìn ngọn lửa đang liếm láp đáy bình trà.
Thể hiện rất rõ sự lo âu trong lòng Vương tiểu thư.
Đã cả nửa ngày rồi, nha đầu Lan nhi chết tiệt kia còn chưa quay lại nữa, chờ người là chuyện khó chịu nhất đấy.
Nếu tiểu thư Hứa gia từ chối nàng tới thăm, đồng nghĩa đã bày tỏ ý của Hứa gia, cũng là ý của Hứa Tân Niên.
Vậy mình có còn nên tới nữa không?? Hay là nên biết khó mà lui?
Nàng không cam tâm rút lui, nhưng tới nữa thì… nàng dù gì cũng là nữ nhi chưa xuất giá, thiên kim Thủ phụ, làm gì cũng phải giữ mặt mũi và danh tiếng, tới nữa thì không được hay.
Đầu còn đang suy nghĩ, tay vô thức vén rèm lên nhìn ra, vui mừng nhìn thấy xe ngựa nhỏ chở Lan nhi đã trở về.
Xe ngựa dừng lại, Lan nhi nhanh nhẹn nhảy xuống xe, chạy tới, leo lên xe ngựa, mở cửa xe đi vào.
"Nha đầu chết tiệt, trễ như vậy mới về, giờ là giờ gì rồi hả?" Vương Tư Mộ đang tâm phiền ý loạn giận cá chém thớt.
Nàng hít sâu, hỏi: "Hứa gia tiểu thư nói thế nào?"
Lan nhi lắc đầu.
Vương Tư Mộ suy sụp, ánh sáng trong mắt tắt hẳn.
Lan nhi nuốt nước miếng, thở dốc một hồi: "Tiểu thư, có chuyện rồi, Hứa hội nguyên vì gian lận khoa cử đã bị Hình Bộ bắt."
"Cái gì?"
Trong lòng Vương Tư Mộ đủ ngũ vị tạp trần, đầu tiên là ngạc nhiên và lo âu, lo cho tiền đồ và an nguy của Hứa Tân Niên.
Sau đó là từng tia vui vẻ.
Thì ra hắn không tới phó ước, không phải là vô tình với mình, mà là bị Hình Bộ bắt, không thoát thân đi được.
Mình đã trách lầm hắn.
Lan nhi liền kể lại tỉ mỉ câu chuyện ở Hứa phủ cho Vương tiểu thư nghe, cả thái độ lạnh tanh của Hứa Thất An, và sự hờ hững của Hứa Linh Nguyệt.
Hình Bộ Tôn thượng thư với phụ thân là cùng một đảng, nên họ nghĩ chuyện này là do phụ thân mình đứng đằng sau chỉ đạo? Nếu quả thật là phụ thân thầm thúc đẩy, vậy, vậy chẳng phải mình là… Vương Tư Mộ khổ sở trong lòng.
Lan nhi tức giận: "Hừm, thái độ kém như vậy, còn muốn ngài cứu Hứa hội nguyên, người Hứa gia đúng là không biết xấu hổ."
Vương Tư Mộ nhíu mày, "Nói năng cho đàng hoàng." Dừng một chút, nàng nghiêm mặt: "Là Hứa Thất An yêu cầu?"
Không đúng, mình với Hứa hội nguyên chỉ mới gặp nhau có một lần, mới nói mấy câu mà thôi. Hứa Thất An đó là người thông minh, sao có khả năng nhờ ta hỗ trợ?
Hắn không thể nào biết tâm tư trong lòng mình, ngay cả phụ thân còn không biết mà.
Vương tiểu thư vốn thông minh lập tức nghĩ ra ngay.
Lan nhi lắc đầu: "Là chủ mẫu của Hứa gia nói, chính là phụ nhân rất xinh đẹp mà hôm đó chúng ta nhìn thấy."
Chủ mẫu Hứa gia yêu cầu.
Vương Tư Mộ mặt nghiêm túc, trong đầu điên cuồng suy nghĩ, phân tích.
Bà ấy là nương của Hứa hội nguyên, gặp phải loại chuyện này, nhất định sẽ có ấn tượng với mình và với Vương gia cực kém, nếu đã vậy, vì sao lại còn đi cầu mình hỗ trợ?
Dạy ra được một nữ nhi tâm cơ thâm trầm như thế, một nhi tử tài hoa như thế, nữ nhân như vậy tuyệt không phải loại người bình thường.
Mình phải suy nghĩ thật kỹ, suy nghĩ thật kỹ, không thể bất cẩn sơ suất.
"Lan nhi, chủ mẫu đó có, có mắng ta, hay phụ thân ta không? Thái độ của bà ấy thế nào?" Vương Tư Mộ hỏi.
"Cả nhà có bà ấy là thái độ tốt nhất, lúc thỉnh cầu, trông rất là thật lòng." Lan nhi đáp.
Vương Tư Mộ mở to mắt, trong lòng đã có suy đoán sơ bộ.
Đây là lần đầu tiên mình lấy danh nghĩa phụ thân mời Hứa hội nguyên tham gia văn hội, bản thân việc này không có vấn đề gì, nhưng không lâu sau đó, mình lại tiếp tục mời Hứa hội nguyên đi du hồ. Loại chuyện du hồ này, nam tử xuề xòa qua loa có lẽ sẽ không nghĩ gì nhiều, nhưng một nữ nhân, còn là nữ nhân thông minh hơn người, thì không thể nào không phát hiện được.
Cho dù không đoán ra được tâm ý của mình, thì cũng đoán được mơ hồ đại khái, cho nên, đây là một sự quan sát đi đôi với cơ hội?
Bà ấy không ghét mình, không bởi vì mình là thiên kim Vương gia mà căm thù hay chê bai mình.
Còn nói ra yêu cầu này, rõ ràng là đang ám chỉ với mình.
Chủ mẫu Hứa gia quả là người có đại trí tuệ, cả nhà Hứa gia chỉ có một mình bà ấy là nhìn thấu tâm ý của mình. Vương Tư Mộ siết chặt nắm tay, cơ thể hơi run lên vì sợ. =))
Đồng thời còn có sự phấn chấn khi gặp được kì phùng địch thủ.
"Lan nhi, đi hoàng thành, ta phải đến nha môn tìm phụ thân." Vương Tư Mộ gằn từng chữ.