TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 461: Kẻ đứng đằng sau lộ ra (1)

Vương Trinh Văn là Văn Uyên Các Đại học sĩ, nên Văn Uyên Các đương nhiên trở thành nơi làm việc của các quan viên Đại học sĩ.

Trong nội đường, Vương Trinh Văn đang cắm cúi làm việc, các quan văn, nhân viên cũng đều lo làm việc của mình, không ai ở không, thỉnh thoảng có nhỏ giọng thảo luận, nhưng tổng thể rất yên tĩnh hài hòa.

Mỗi khi gặp phải ý kiến không hợp, các quan văn sẽ tới thiên thính cãi nhau một trận để phân thắng bại. Nhưng, thường thì người có học cãi nhau, chả có ai thuyết phục được ai.

Cuối cùng đều trình cho thượng cấp để đưa ra quyết định.

"Thủ phụ đại nhân, Tư Mộ tiểu thư tới, nói muốn gặp ngài." Một nhân viên trực rón rén đi vào, tiếng nói cũng hạ rất nhỏ.

Vương Thủ phụ khẽ dừng bút, mực chảy xuống giấy, đọng thành một cục.

Sao con bé lại tới nội các? Để làm gì? Vương Thủ phụ nghĩ.

Văn Uyên Các ở mé đông hoàng cung, tuy không nằm trong phạm vi tường cao của hoàng cung, nhưng vẫn thuộc địa bàn của hoàng cung, bên ngoài có trọng binh canh giữ, người không nhiệm vụ là không vào được.

Thiên kim Thủ phụ cũng nằm trong số "Người không nhiệm vụ" đó.

"Không gặp ở đây. Cho nàng vào bằng cửa sau, ta ở thiên thính chờ nàng." Vương Thủ phụ gác bút, một tay đưa ra sau lưng, tay kia để hờ trước bụng, trầm ổn rời khỏi nội đường, đi qua thiên thính.

Ở thiên thính đợi mấy phút, Vương Tư Mộ xách hộp đựng thức ăn đi vào, khẽ đặt lên bàn, ngọt ngào gọi: "Cha!"

Vương Thủ phụ xụ mặt "ừ" một tiếng, giọng không vui: "Ngươi không phải cùng khuê phòng mật hữu đi du hồ sao, tới nội các làm gì? Ai đưa ngươi vào hoàng cung?"

Vương Tư Mộ cười, thong thả mở hộp thức ăn, lấy ra một chén canh cá thơm phưng phức, giọng dịu dàng:

"Lúc du hồ, nữ nhi thấy cá chép trong hồ béo khỏe, nên sai người vớt lên mấy con, thừa lúc nó còn sống khỏe, mang về phủ, tự tay làm canh cá cho phụ thân.

"Phụ thân công vụ bề bộn, cũng phải chú ý giữ sức khỏe, uống nhiều canh bổ một chút."

Sắc mặt Vương Thủ phụ hơi dịu đi, ngửi mùi thơm làm người ta nhộn nhạo, nếm một hớp nhỏ, nét mặt trở nên đầy hưởng thụ, khen:

"Nấu canh bỏ thêm bột nêm, quả thật là mỹ vị nhân gian. Ty Thiên Giám nghiên cứu ra vật này, là lộc ăn của dân chúng Đại Phụng."

Sau khi bột nêm Ty Thiên Giám nghiên cứu chế tạo ra được đưa vào thị trường, lập tức được khắp mọi tầng lớp đều yêu thích. Đến nay, từ đạt quan hiển quý, tới thương nhân phú hộ, nhà nào ăn uống cũng không thể rời khỏi bột nêm.

Những nhà bình dân, thỉnh thoảng cũng sẽ xa xỉ, rải một chút vào trong thức ăn, để tăng khẩu vị.

Đã rất nhiều năm, Vương Trinh Văn chưa từng thấy Ty Thiên Giám nghiên cứu ra được thứ đồ tốt như này.

Vương Tư Mộ thuận thế nói: "Ta từng nghe được một tin đồn, rằng thật ra bột nêm không phải là do Ty Thiên Giám chế ra, mà là người khác."

Vương Trinh Văn sững người: "Người khác?"

Vương Tư Mộ cười: "Nghe Lâm An điện hạ nói, người chân chính tạo ra bột nêm là ngân la Hứa Thất An, Ty Thiên Giám chỉ làm chút cải tiến mà thôi."

Loại chuyện nhỏ này, Vương Trinh Văn thường không để ý. Giờ nghe nữ nhi nói vậy, thì ngây ra, quên luôn cả ăn canh.

"Người này quả là thông minh tuyệt đỉnh, kinh tài tuyệt diễm." Vương Trinh Văn cảm khái, lắc đầu, tiếp tục uống canh cá.

Vương Tư Mộ tiếp tục tán gẫu, "Vốn định nhờ Vũ Lâm Vệ đưa giúp canh vào đây cho ngài, ai ngờ trên đường gặp phải Lâm An điện hạ, nên theo nàng ấy vào cung."

Nói đến đây, hai thắc mắc của Vương Trinh Văn đã được trả lời xong.

Vương Tư Mộ không đợi Vương Trinh Văn uống xong canh cá, đứng dậy cáo từ: "Cha, ngài uống chậm thôi, uống xong nhớ mang chén về. Trong Văn Uyên Các cấm nữ tử vào, nữ nhi không tiện ở lâu."

Một vấn đề cuối cùng, cũng trả lời xong —— tới Văn Uyên Các là để mang canh cá cho phụ thân.

Vương Trinh Văn nở nụ cười, giọng ôn hòa: "Đi về đi, lòng hiếu của Mộ nhi, phụ thân đã biết."

Lão hồ ly phụ thân này, khó đối phó ghê, đấu đầu óc với ông ấy thật là mệt mỏi. Vương Tư Mộ thầm thở phào, cười nhẹ, xoay người rời khỏi thiên thính, nhưng nàng không rời Văn Uyên Các thật, mà vẫy tay gọi nha hoàn đang chờ ở bên ngoài.

Nha hoàn xách một hộp đựng thức ăn khác bước nhanh vào, sau đó, chủ tớ hai người đi tới phòng làm việc của một Đại học sĩ khác.

Một gian thiên thính khác, Vương Tư Mộ đặt hộp thức ăn lên bàn, lấy canh cá thơm tho ra, cười: "Tiền thúc thúc, hôm nay ta du hồ, thấy cá trong hồ thật là béo khỏe, nên sai người vớt lên mấy con, làm chút canh cá cho ngài và phụ thân."

Tiền Thanh Sách là một lão giả cao gầy, khác với dáng vẻ uy nghiêm trầm ổn của Vương Trinh Văn, Tiền Thanh Sách có khí chất ôn hòa thoải mái hơn, làm người ta có cảm giác như đang gặp một trưởng giả rất là tốt bụng.

Tiền Thanh Sách với Vương Trinh Văn là bằng hữu tốt cùng trường, còn là tiến sĩ cùng một đợt, nói tới thành tích, năm đó Tiền Thanh Sách là Thám hoa nhất giáp, Vương Trinh Văn là nhị giáp, sau được chọn vào Hàn lâm viện, trở thành thứ cát sĩ.

"Thượng cầu tài, thần tàn mộc; thượng cầu cá, thần kiền cốc*, từ xưa đã ngon rồi." Tiền Thanh Sách nếm thử một miếng, mắt sáng lên: " ỪM, ăn ngon thật."

*Vua mong muốn gỗ thì thần dân tàn phá cây; vua mong muốn cá thì thần dân tát cạn sơn cốc

Công vụ đang bề bộn, mà được ăn một chén canh cá, thật là hưởng thụ!

"Chất nữ dạo này nghe được một tin, nghe nói hội nguyên xuân vi gian lận khoa cử bị ở tù ạ?" Vương Tư Mộ cố ra vẻ tò mò.

Tiền Thanh Sách hơi khựng lại, rồi chậm rãi gật đầu: "Tả Đốc Sát Ngự Sử mới nhậm chức vạch tội Đông Các Đại Học Sĩ Thời Triệu Đình Phương nhận hối lộ, tiết lộ đề cho Hứa Tân Niên.

"Bài thơ《 Đi đường khó 》kia không phải do Hứa Tân Niên tự mình viết, mà là đường huynh Hứa Thất An viết thay cho hắn."

Thơ của Hứa hội nguyên là do Hứa Thất An làm thay? Chuyện lại còn liên quan tới cả Đông Các Đại Học Sĩ Thời Triệu Đình Phương? Vương Tư Mộ khẽ biến sắc, trong đầu nghĩ rất nhiều thứ, nhưng nàng kiểm soát biểu cảm rất tốt, hỏi:

"Tiền thúc thúc uống từ từ thôi, nói chút môn đạo trong chuyện này cho chất nữ nghe với."

Tiền Thanh Sách nhíu mày, do dự một hồi, thở dài: "Đúng là ăn của người thì phải trả cho người. Nhưng mà ngươi phải đảm bảo, những gì nghe được ở đây, không được để lộ chút nào ra ngoài."

Vương Tư Mộ nhanh nhẹn gật đầu: "Chuyện này đương nhiên, ta sẽ giữ cho mình mình thôi."

Hứa phủ.

Thư phòng, Hứa Thất An ngồi im sau bàn, ngẫm nghĩ bước kế hoạch tiếp theo.

Giải quyết một Hình Bộ thượng thư thì chưa là gì cả, giúp Nhị Lang không bị dụng hình mới chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo hắn phải tìm ra kẻ địch thật sự trong đám quan văn.

Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.

"Hoài Khánh đúng là công chúa, nhưng mưu đồ của chư công trong triều, nàng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi, không nhúng tay vào được. Dù gì cũng là một công chúa không có thực quyền, nhưng chắc chắn nàng có tâm phúc ẩn trong đó.

"Ngụy Công không tích cực với chuyện này lắm, chủ yếu là muốn khảo nghiệm năng lực của mình, nếu mình không xử lý được, đi nhờ ông ấy hỗ trợ, mặc dù Ngụy Công nhất định sẽ giúp ta, nhưng trong lòng cũng sẽ khó tránh khỏi thất vọng.

"Mình phải làm sao mới lấy được tin tức bên trong? Trương Tuần phủ là một lựa chọn tốt, nhưng ông ấy là người của Ngụy Uyên, sẽ bị đám văn thần của trận doanh đối nghịch cảnh giác, chưa chắc biết được gì nhiều."

Đang nghĩ ngợi, tai chợt khẽ nhích, nghe thấy tiếng bước chân.

"Cộp cộp"

Tiếng bước chân dừng ngay ngoài cửa, một giọng nói vọng vào: "Đại Lang, có một cô nương tìm ngài."

Cô nương, ai vậy?

Ậy, cô nương mình quen biết quá nhiều, đoán không ra nổi. Hứa Thất An đáp trả: "Thỉnh nàng qua phòng bên cạnh, ta tới ngay."

Hắn lại nghĩ thêm mấy phút, đưa ly trà lên thấm giọng một cái, mới đứng dậy đi ra cửa.

Đi qua phòng bên cạnh, thấy một nha hoàn đang đứng trong phòng, tiểu đậu đỏ đi quanh nàng ta, giọng như đã quen biết từ lâu:

"Tỷ tỷ chúng ta đi chơi đi, chúng ta đi chơi ta, ta mời ngươi ăn bánh móng ngựa."

Nha hoàn cười mỉm đối phó, vẻ không quen ở chung với trẻ con cho lắm.

"Lan nhi cô nương?"

Hứa Thất An bước vào ngưỡng cửa, nha hoàn này mới tới nhà hắn một canh giờ trước.

"Hứa đại nhân, " Lan nhi thi lễ, lấy trong tay áo một tờ giấy đã được xếp cẩn thận, đưa cho Hứa Thất An, nói khẽ: "Tiểu thư nhà ta bảo ta đưa tới. Nô tỳ không quấy rầy nữa, cáo lui."

Không cho Hứa Thất An cơ hội giữ lại hay mở giấy ra, liền vội vã rời khỏi.

Hứa Thất An ngồi xuống ghế, mở giấy ra, nhanh chóng nhìn lướt qua, mặt đầy kinh ngạc.

Sau đó nét mặt hắn dần chuyển sang nghiêm túc, bởi vì thông tin trên tờ giấy quá là quan trọng, hầu như đã viết tường tận nội tình của vụ án gian lận khoa cử lần này ra hết.