TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 479: Chuyện cũ Tô gia (2)

Hứa phủ.

Tô Tô cầm ô đỏ che dương khí, ngồi ở trên mái hiên, nhìn Tiểu Đậu Đinh đứng trung bình tấn trong sân.

Đại sảnh cách vách, Lý Diệu Chân đang cùng chủ mẫu, tiểu thư Hứa gia nói chuyện.

Thẩm thẩm và Hứa Linh Nguyệt vừa nghe lại có khách tá túc trong nhà, tâm tình liền rất không ổn.

Người trước là cảm thấy, tiếp tục như vậy, trong nhà liền biến thành nơi từ thiện. Người sau cảm thấy, nữ nhân này quá mức xinh đẹp, sinh ra uy hiếp đối với mình.

Trừ nữ tử mặc đạo bào, nữ tử áo trắng như tuyết kia bên ngoài, khiến Hứa Linh Nguyệt quả thực đứng ngồi không yên, cảm giác chỉ dựa vào dung mạo, mình chẳng những không có phần thắng, thậm chí còn thua kém chút.

Nữ tử cầm ô đỏ, có một sức quyến rũ vô biên, đặc biệt dụ người.

Nhưng, sau khi nghe nói Lý Diệu Chân là ân nhân cứu mạng của Hứa Thất An, thẩm thẩm cùng Hứa Linh Nguyệt lập tức thay đổi thái độ, thêm vài phần cảm kích cùng hoan nghênh phát ra từ phế phủ.

“Hứa gia không hổ là thế gia võ giả, ta thấy cô bé kia tuổi còn nhỏ, đã bắt đầu đặt nền móng tập võ.” Lý Diệu Chân vẫn rất hiểu đạo lí đối nhân xử thế, ngoài nói chuyện phiếm, không quên tâng bốc một phen.

Thẩm thẩm nghe xong liền rất đau lòng, bất đắc dĩ nói: “Ta trái lại hy vọng nó có thể đọc sách vài năm, không nói cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, ít nhất cũng phải có tri thức hiểu lễ nghĩa, đáng tiếc là đứa trẻ ngu si.”

Đứa nhỏ đó tuy hàm hậu, nhưng sao có thể là đứa trẻ ngu si? Đường đệ của Hứa Thất An là học sinh thư viện Vân Lộc, thế mà lại không dạy muội muội đọc sách? Lý Diệu Chân nghĩ nghĩ, nói:

“Diệu Chân tá túc Hứa phủ, lúc rảnh rỗi, có thể hỗ trợ vỡ lòng cho cô bé.”

Ý tưởng của nàng là, Hứa Tân Niên việc học nặng nề, không có tâm tình dạy em gái út đọc sách, mà Hứa Thất An cùng Hứa Bình Chí là võ phu, càng thiên hướng để cô bé Hứa gia tập võ.

Dù sao chỉ là dạy đứa nhỏ một đoạn thời gian, không chậm trễ công việc.

Thẩm thẩm sửng sốt, đang muốn từ chối, ai ngờ Hứa Linh Nguyệt giành trước một bước đáp ứng, nụ cười hàm súc: “Như thế thì đa tạ Lý đạo trưởng.”

Lý Diệu Chân cực có hảo cảm đối với nữ tử có nụ cười dịu dàng thanh lệ này, mỉm cười nói: “Cái nhấc tay mà thôi.”

Nói xong, nàng phát hiện trong ánh mắt chủ mẫu Hứa gia nhìn mình có thêm một chút thương hại cùng đồng tình.

...

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ thật là quỷ sao?”

Hứa Linh Âm đứng trung bình tấn, đôi chân to ngắn hơi phát run, nó ngẩng đầu lên, nhìn Tô Tô trên mái hiên.

“Đúng vậy, ta sẽ ăn thịt người, muội không sợ sao?” Tô Tô đe dọa.

“Sợ!” Hứa Linh Âm lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Tô Tô cười hi hi, có chút đắc ý, trong miệng nàng hát tiểu khúc, nhìn bầu trời xanh thẳm ngây người.

Không biết qua bao lâu, trong sân hai cô gái một lớn một nhỏ không thấy nữa.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ...”

Tiếng hò hét từ bên dưới truyền đến, Tô Tô cúi đầu nhìn lại, cô bé nho nhỏ đứng ở dưới mái hiên, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm nàng.

“Tỷ có thể xuống không?” Tiểu cô nương nói.

Tô Tô nhẹ nhàng đáp xuống sân, nhìn xuống xoáy tóc trên đầu Hứa Linh Âm, hầm hừ nói: “Làm chi.”

Hứa Linh Âm không nói lời nào, lén lút vẫy tay, ra hiệu nàng đi theo.

Tô Tô ôm nghi hoặc, đi lên theo, đưa mãi tới nhà bếp, khói lửa đập vào mặt, Tiểu Đậu Đinh cố gắng trèo qua bậc cửa, quay đầu nói:

“Tỷ tỷ tới đi.”

Trong nhà bếp, cô nàng Nam Cương da ngăm đang nhóm lửa, trong nồi dầu sôi cuồn cuộn, Hứa Linh Âm kéo Tô Tô đến bên nồi, ngẩng mặt, chờ mong nói:

“Tỷ tỷ có thể tự mình trèo vào không.”

Sắc mặt Tô Tô đột nhiên cứng đờ.

Hứa Thất An tan ca về phủ, mang Lý Diệu Chân dẫn tiến cho Hứa Nhị thúc, Hứa Nhị thúc vốn cho rằng là bạn của cháu, bưng cái giá trưởng bối gật đầu.

Trầm ổn mở miệng: “Lý đạo trưởng tu hành ở nơi nào?”

“Cô ấy chính là Thánh nữ Thiên tông, một trong các nhân vật chính của Thiên Nhân chi tranh.” Hứa Thất An bổ sung nói.

“...”

Hứa Bình Chí thiếu chút nữa đứng dậy hành lễ, hô lớn: ‘ra mắt Thánh nữ các hạ.’

“Nàng với ta kết bạn khi ở Vân Châu...” Hứa Thất An giải thích đơn giản một lần.

Hứa Bình Chí ngẩn ra gật đầu, trong lòng rất không bình tĩnh, nghĩ ngợi.

Đại lang thế mà ngay cả Thiên tông Thánh nữ cũng quen, mối quan hệ của nó càng ngày càng rộng, thực lực cũng càng ngày càng cao, mà ta vừa mới vừa đột phá đến Luyện Thần cảnh... Thật là có tiền đồ mà.

Hứa Nhị thúc vui vẻ nghĩ, lại cảm thấy mình cùng cháu chênh lệch càng ngày càng lớn, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát.

Lại nhìn con trai, tiểu tử này sau khi tham gia thi đình, chính là mệnh quan triều đình hẳn hoi, tiến bộ tuy không khoa trương như Ninh Yến, nhưng đã là một bước lên trời, rồng phượng trong loài người.

Ta xem như có thể đối mặt liệt tổ liệt tông rồi... Đáng tiếc đại ca mất sớm, nhìn không thấy con cùng cháu của hắn có tiền đồ như vậy...

Lúc này, Hứa Tân Niên trầm giọng nói: “Đại ca, Vương gia tiểu thư lại hẹn đệ đi chơi hồ.”

Vương gia tiểu thư có phải thích Nhị lang nhà ta hay không? Hứa Thất An giật mình, càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

Lúc vụ án gian lận khoa cử, Vương gia tiểu thư “mật báo” cho hắn, nội dung là thật, việc này rất không bình thường.

Lúc này, liên hệ đến hai lần mời đi chơi hồ, hầu như có thể kết luận tiểu thư Vương gia kia có ý với Nhị lang, hơn nữa thế công rất đầy đủ.

Nghĩ đến đây, Hứa Thất An cười nói: “Vậy đệ đồng ý chưa.”

Hứa Tân Niên “A” một tiếng: “Đệ lấy thi đình sắp tới làm lý do, từ chối rồi.”

“Làm tốt lắm, Nhị lang...” Hứa Thất An vỗ vỗ vai hắn, tán dương: “Hình mẫu của chúng ta.”

Đại lang giọng kỳ quái trào phúng Nhị lang.

Hình mẫu chúng ta? Dùng từ không ổn, ài, đại ca không có văn hóa... Nhị lang cũng ở trong lòng trào phúng Đại lang.

...

Xong bữa tối, Hứa Thất An tới ngoài phòng Lý Diệu Chân, đang muốn gõ cửa, liền nghe bên trong truyền đến tiếng Tô Tô nói chuyện:

“Chủ nhân, trẻ con nhà này thực sự rất đáng sợ, nó, nó muốn ăn ta, còn đun một nồi dầu nóng.”

“Trẻ con nói năng không biết giữ kẽ, làm việc cũng là như thế, không cần để ý.” Lý Diệu Chân thuận miệng lấy lệ.

“Không phải, ta có thể cảm giác được nó không phải nói giỡn, ánh mắt sáng quắc bức người đó...” Tô Tô nói vài câu, thấy Lý Diệu Chân thiếu hứng thú, tức giận hừ một tiếng, kêu lên:

“Nam nhân thối, muội muội ngươi muốn ăn ta.”

Vừa dứt lời, cửa phòng tự động mở rộng, Tô Tô chống vòng eo nhỏ, phồng má, tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Ặc, cái này... Ta nhớ ra rồi, thẩm thẩm từng nói với nó, quỷ chiên lên ăn rất ngon, đứa bé ngu ngốc này chẳng những cho là thật, còn nhớ lâu như vậy? =))

Cho nên, phần trí nhớ này rõ ràng ngâm nga từ đơn tiếng Anh cũng dư dả, sao ngay cả Tam Tự Kinh cũng không thuộc được?

Hứa Thất An vừa lải nhải trong lòng, vừa chuyển hướng đề tài: “Tô Tô, ta nhớ ngươi từng nói, nếu ta đáp ứng ngươi hai yêu cầu, ngươi liền làm thiếp cho ta ba năm.”

Lý Diệu Chân nghe vậy, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Tô.

Luận phong vận nữ tử, diễm quỷ so với chủ nhân càng mềm mại đáng yêu càng dụ người hơn chống hông, nói: “Đúng rồi! Ngươi giúp ta đúc lại thân thể, lại thay ta điều tra rõ năm đó phụ thân vì sao bị chém đầu.

“Ta chẳng những làm thiếp cho ngươi ba năm, ta còn sinh con cho ngươi.”

Thật ra có làm thiếp hay không không sao cả, Hứa Thất An lúc trước đáp ứng nàng, là cảm thấy bắt nạt một nữ quỷ có chút băn khoăn.

Bây giờ Lý Diệu Chân đã tới kinh thành, hắn cũng sẽ không quên ước định lúc trước.

Đương nhiên, Tô Tô nếu nhất định muốn báo đáp, làm thiếp cũng được thôi.

Nhất định phải bảo Tống Khanh đắp nặn một thân thể ngực 36D, bản thân ta là không sao cả, nhưng khổ nữa cũng không thể cho trẻ con khổ... Hắn yên lặng nói nhảm một câu, nhìn về phía Lý Diệu Chân:

“Nói trước về mọi thứ các ngươi biết.”

Chủ tớ hai người vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, Lý Diệu Chân nói: “Tô Tô sinh ở Giang Châu, phụ thân là Giang Châu tri phủ. Năm Nguyên Cảnh thứ 15 bị hỏi tội chém đầu, vốn nữ quyến trong nhà sẽ bị đưa vào Giáo Phường Ty.

“Mẹ nàng tính cách cương liệt, không muốn vào Giáo Phường Ty làm kỹ nữ, một ly rượu độc độc chết toàn bộ nữ quyến, trong đó bao gồm Tô Tô. Nhưng nàng lúc ấy có một đệ đệ nhỏ tuổi đi học bên ngoài, may mắn thoát được một kiếp.

“Lần này vào kinh thành, ta dẫn theo Tô Tô đi vòng Giang Châu, muốn tra một chút chuyện cũ năm đó. Không ngờ phát hiện một chuyện kỳ quái.”