“Chuyện lạ?”
Hứa Thất An kéo ghế dựa ngồi xuống, dặn dò Tô Tô rót nước cho mình.
Ta còn chưa phải tiểu thiếp của ngươi đâu, đã sai sử người ta như vậy... Diễm quỷ Tô Tô giận lườm hắn một cái, nghe lời đi rót nước, dù sao bây giờ nói chuyện là thảm án diệt môn nhà nàng.
Nàng cần dựa vào nam nhân này hỗ trợ, nếu không bằng vào nàng cùng chủ nhân Lý Diệu Chân, tra mười năm cũng tra không ra căn nguyên.
Chờ Hứa Thất An uống một ngụm trà, Lý Diệu Chân nói:
“Phụ thân của Tô Tô tên Tô Hàng, tiến sĩ năm Trinh Đức thứ 29. Năm Nguyên Cảnh thứ 14, không biết vì nguyên nhân gì, bị biếm về Giang Châu đảm nhiệm tri phủ, năm sau hỏi tội chém đầu, tội danh là nhận hối lộ tham ô.”
Hứa Thất An vuốt ve chén trà, hỏi: “Có vấn đề gì?”
“Có.” Lý Diệu Chân nghiêng đầu nhìn về phía Tô Tô, “Nàng không nhớ mình từng ở kinh thành. Hồn phách Tô Tô là đầy đủ, sư tôn ta khi phát hiện nàng, nàng hấp thu âm khí bãi tha ma tu hành, có chút thành tựu, chỉ cần không rời khỏi bãi tha ma, nàng liền có thể tồn tại mãi.
“Oan hồn tu vi như vậy, sẽ không quên ký ức, trừ phi nàng lúc còn sống, ký ức đã bị lau đi.”
Tô Tô nói: “Có lẽ, có lẽ ta quả thật chưa từng tới kinh thành thì sao.”
Hứa Thất An lắc đầu: “Phàm là vào kinh làm quan, gia quyến đều phải chuyển nhà vào kinh thành. Ta càng có khuynh hướng Tô Tô lúc còn sống ký ức xuất hiện vấn đề, ừm, có chút thú vị.”
Hai người một quỷ im lặng một lát, Hứa Thất An nói: “Đã là quan lại kinh thành, như vậy Lại bộ sẽ có tư liệu của hắn... Lại bộ là địa bàn của Vương thủ phụ, hắn cùng Ngụy Uyên là đối thủ, không đủ lý do, ta không có quyền tìm đọc công văn Lại bộ.
“Cho nên các ngươi không cần vội, chờ cơ hội một chút đi.”
Lý Diệu Chân cùng Tô Tô gật đầu.
Hứa Thất An nhấp ngụm nước trà ấm áp, nói: “Đệ đệ ngươi tên là gì? Năm đó Tô gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn lớn bao nhiêu?”
Tô Tô nghiêng đầu, nghĩ nghĩ: “Tên Tô Thừa Chí, một năm đó trong nhà gặp biến cố, nó đại khái là mười một mười hai tuổi.”
Vậy bây giờ đại khái ba mươi mốt ba mươi hai tuổi, cậu em vợ này thì không cách nào mà tìm, như biển rộng tìm kim... Đại Phụng nếu có một hệ thống công an phát triển thì tốt rồi... Hứa Thất An ám chỉ nói:
“Ta sẽ thử tìm giúp ngươi, nhưng ngươi đừng ôm quá nhiều hy vọng.”
Tô Tô “Ừm” một tiếng, biết chuyện tìm người thân quá mức khó khăn, không cưỡng cầu.
Sau khi chuyện này giải quyết, Hứa Thất An đề cập chuyện thứ hai, nhìn về phía Lý Diệu Chân, nói: “Ngươi tính khi nào bắt đầu Thiên Nhân chi tranh?”
Lý Diệu Chân không do dự, “Trước hạ chiến thư, sau đó hẹn cái thời gian, trong vòng bảy ngày đi.”
Hứa Thất An chậm rãi gật đầu, nói thẳng ra ý nghĩ của mình: “Trước khi Thiên Nhân chi tranh kết thúc, ngươi tốt nhất đừng rời khỏi kinh thành. Mặc kệ thu được thư tín thế nào, tiếp xúc người nào, cũng đừng rời khỏi.”
Lý Diệu Chân nhướng lông mày lên, “Ngươi là nói có người sẽ gây bất lợi đối với ta?”
“Đây là chuyện rõ ràng dễ thấy.” Hứa Thất An thở dài một tiếng: “Nếu ngươi ở kinh thành xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đạo thủ Thiên tông sẽ từ bỏ ý đồ? Đạo môn nhất phẩm Lục Địa Thần Tiên, chỉ sợ không kém Giám Chính nhỉ?”
Tô Tô ưỡn bộ ngực giấy của nàng, vẻ mặt kiêu ngạo: “Biết đạo thủ chúng ta là nhất phẩm, còn có ai dám bất lợi đối với chủ nhân?”
Hứa Thất An cảm thấy tiếc hận cho chỉ số thông minh của nữ quỷ: “Cha ngươi tốt xấu là tiến sĩ, ngươi lại hoàn toàn chưa di truyền sự thông minh phụ thân... Chính bởi vì Diệu Chân là Thánh nữ Thiên tông, cho nên mới bị người ta nhằm vào.
“Bệ hạ trầm mê tu đạo, vì duy trì quyền lực ổn định, thúc đẩy cục diện triều đình hôm nay nhiều đảng hỗn chiến. Đối với điều này, đã sớm có người ôm lòng bất mãn. Thiên Nhân chi tranh đối với bọn họ mà nói, là một cơ hội có thể lợi dụng...
“Mặt khác, việc này mọi người đều biết, nhân sĩ giang hồ lũ lượt ùa vào kinh thành, trong đó nhất định xen lẫn gián điệp quốc gia khác. Những người này hận chỉ mong Lý Diệu Chân chết ở kinh thành.”
Tô Tô bừng tỉnh đại ngộ.
“Ngươi là đạo môn tứ phẩm, người bình thường không phải đối thủ của ngươi, cao thủ ngoại tộc tứ phẩm trở lên muốn vào kinh thành giết ngươi, si tâm vọng tưởng. Mà cao thủ trong triều đình, càng không thể ở động thủ kinh thành, trừ phi bọn họ ôm suy nghĩ nhất định phải chết.”
“Đa tạ nhắc nhở, ta hiểu rồi.” Lý Diệu Chân nói: “Ta sẽ ở phụ cận Hứa phủ an bài quỷ hồn cảnh giới, có nhân vật đáng ngờ tới gần, sẽ lập tức làm ra cảnh báo. Đến lúc đó ta sẽ sớm ra tay, hoặc rời khỏi Hứa phủ, sẽ không hại tới người nhà ngươi. Tuy nhiên khả năng này cũng không lớn.”
Sau đó, nàng nhịn không được trào phúng: “Nguyên Cảnh Đế chết tiệt.”
Này này ngươi nói năng cẩn thận nha, loại lời này nói trên mạng còn được... Hứa Thất An cười gật đầu, đứng dậy nói: “Như vậy, ta người ngoài này, không quấy rầy mộng đẹp của hai vị cô nương nữa.”
Ở trong ánh mắt tỏ ra hơi mờ mịt của Lý Diệu Chân cùng Tô Tô, hắn rời phòng.
...
Ngày 20 tháng 3, nên khai quang, may áo, xuất hành, kết hôn.
Hôm nay là ngày thi đình, cách thi hội chấm dứt, vừa vặn một tháng.
Sắc trời mông lung, thẩm thẩm đã dậy, mặc váy dài thêu thùa cẩn thận, mái tóc hơi hỗn độn, chỉ dùng một cây trâm cài ở sau đầu.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng có chút dại ra, bộ dáng chưa tỉnh ngủ, bọng mắt sưng lên.
Thẩm thẩm vừa an bài đầu bếp nữ làm bữa sáng cho Nhị lang, vừa mang theo thiếp thân nha hoàn Lục Nga gõ mở cửa phòng Nhị lang.
Hứa Tân Niên mặc áo choàng màu trắng, bên hông đeo ngọc tím Tử Dương cư sĩ đưa, tinh thần phấn chấn tới mở cửa cho mẫu thân.
“Nhị lang dậy sớm như vậy?” Thẩm thẩm ngáp, nói:
“Nương bảo nhà bếp làm đồ ăn sáng, Nhị lang con muốn ngủ thêm một khắc đồng hồ hay không, nương đến gọi con.”
“Không cần.”
Hứa Nhị lang tốt xấu là bát phẩm nho sinh, tinh lực hơn xa người thường, trấn an mẫu thân: “Nương không cần lo lắng, thi đình là cuộc thi xếp hạng, lấy thân phận hội nguyên của con, sẽ không quá thấp.”
Thẩm thẩm lập tức an tâm, dẫn theo Lục Nga ra khỏi phòng, khi vượt qua bậc cửa, đột nhiên hét lên một tiếng.
Hứa Nhị lang chấn động, chạy khỏi phòng, xem xét tình huống, thấy trong đình viện, một vị nữ tử áo trắng cầm ô đỏ lẳng lặng đứng.
Lúc này vừa qua canh ba không lâu, trời còn chưa sáng, nàng kia cầm ô màu đỏ tươi, mặc áo trắng, cả người lộ ra một sự quỷ dị.
“Hứa phu nhân.”
Tô Tô mỉm cười, uyển chuyển thi lễ.
Thẩm thẩm nhẹ nhàng thở ra, thầm nhủ, giờ này, nàng không ở trong phòng ngủ, chạy ra làm chi. Thiếu chút nữa cho rằng gặp quỷ rồi.
Hứa Nhị lang nhìn chằm chằm Tô Tô một lát, không biểu hiện gì thu hồi ánh mắt, nói với thẩm thẩm: “Nương, nương trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Đuổi đi thẩm thẩm, Hứa Nhị lang nhìn Tô Tô trong đình viện, nói: “Đại ca ta biết thân phận của ngươi không?”
Hắn nhìn ra ta là mị? Không hổ là học sinh thư viện Vân Lộc... Tô Tô mỉm cười, hiện ra hai lúm đồng tiền, dịu dàng nói:
“Biết nha, hắn nói muốn đúc lại thân thể cho ta, sau đó làm tiểu thiếp của hắn ba năm.”
... Đây thật đúng là chuyện đại ca sẽ làm ra, hoa khôi Giáo Phường Ty đã không thể thỏa mãn khẩu vị của hắn sao? Hắn ngay cả quỷ cũng nhớ thương rồi.
Hứa Tân Niên trợn mắt cứng lưỡi, hồi lâu nói không ra lời.
Biết hôm nay là thi đình, canh ba vừa qua, Hứa phủ liền châm nến, Lý Diệu Chân nghe nói việc này, cũng đi ra vô giúp vui. Mọi người dùng xong bữa sáng, đưa Hứa Tân Niên rời phủ.
“Nhị lang, hôm nay không những là thi đình liên quan đến tiền đồ, càng là cơ hội con tự chứng minh trong sạch, hoàn toàn rửa sạch oan khuất, nhất định phải thi tốt.” Hứa Bình Chí mặc áo giáp, ôm mũ giáp, lời nói thấm thía dặn dò.
Hứa Tân Niên vừa đi ra ngoài, vừa gật đầu: “Biết, phụ thân không cần lo lắng, con...”
Nửa câu sau đột nhiên kẹt ở trong cổ họng, hắn vẻ mặt cứng ngắc nhìn con đường đối diện, hai vị “người quen cũ” đứng ở nơi đó, một vị là hòa thượng khôi ngô cao lớn, mặc nạp y giặt trắng bệch.
Một vị là thanh sam kiếm khách, rủ xuống một lọn tóc trán màu trắng, tuổi không tính là lớn, lại cho người ta cảm giác trải qua tang thương.
Lại là hai người này, lại là hai người này! !
Trong lòng Hứa Tân Niên đang rít gào.
“Đó là bạn của đại ca...” Hứa Thất An vỗ vỗ bả vai hắn, vuốt đi sự phẫn nộ trong lòng tiểu lão đệ.