TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 500: Dấu vết để lại (1)

Hứa Thất An sắc mặt cứng đờ, trong lòng như nhấc lên sóng thần, mang đến chấn động thật lớn.

Giờ khắc này, đại não hắn như nối điện rồi, vô số Pheromone sôi trào, đủ loại lóe lên, rất nhiều chi tiết trước kia chưa để ý, vào lúc này quay cuồng không thôi, trồi lên mặt nước.

“Trước kia ta cũng không cảm thấy sau lưng án thuế bạc có thuật sĩ tham dự, là điểm đáng ngờ đáng giá hoài nghi... Thì ra, thì ra án thuế bạc là hướng đến ta?”

Hứa Thất An có loại cảm giác da đầu phát tê.

Nhìn lại một lần tình cảnh Hứa gia trong án thuế bạc.

Hứa Bình Chí bảo vệ bạc bất lợi, mất đi tận mười lăm vạn lượng bạc, ý chỉ của Nguyên Cảnh Đế là: Hứa Bình Chí chém đầu thị chúng, đàn ông ba tộc của hắn lưu đày biên thuỳ, nữ quyến sung vào Giáo Phường Ty.

Nói cách khác, nếu không có hắn xuyên không, không có hắn ngăn cơn sóng dữ phá giải án thuế bạc, kết cục của Hứa Thất An là lưu đày.

Lưu đày biên thuỳ, sau đó thu hồi khí vận trong cơ thể ta?

“Trước kia ta luôn cho rằng khí vận theo phẩm cấp của ta tăng lên mà sống lại, cửu phẩm nhặt một đồng, bát phẩm nhặt ba đồng, thất phẩm nhặt năm đồng...

“Bây giờ ngẫm lại, căn bản không phải câu chuyện như vậy, ta sau khi ra tù liền bắt đầu nhặt được bạc, mà khi đó ta vẫn như cũ là Luyện Tinh cảnh. Nhưng vì sao nguyên chủ Hứa Thất An chưa nhặt được bạc?

“Sự thật là, khí vận giấu ở trong cơ thể ta, ở đoạn thời gian đó bắt đầu sống lại, cho nên độc thủ phía sau màn chế tạo án thuế bạc, muốn mang ta “đưa” ra khỏi kinh thành.

“Nơi này có một cái bug logic, muốn đưa ta ra khỏi kinh thành, căn bản không cần phiền toái như vậy, trực tiếp bắt ta không phải xong rồi. Giám Chính tọa trấn kinh thành, độc thủ phía sau màn không dám vào kinh, bởi vì mọi pháp thuật che chắn khí tức, đối với nhất phẩm thuật sĩ mà nói đều là không có hiệu quả.

“Nhưng bắt đi một tên khoái thủ huyện Trường Nhạc, căn bản không cần boss phía sau màn tự mình ra tay, phái mấy thằng nhãi là có thể mang ta đi.

“Trừ phi... ta vô cớ mất tích, sẽ mang đến một số kết cục nào đó không thể khống chế. Cho nên, không thể không thông qua án thuế bạc, hợp lý để ta rời kinh?

“Nhưng ta một khoái thủ rất bình thường, mất tích thì mất tích, ai sẽ để ý? Vẫn là vấn đề kia, vì sao khí vận sẽ ở trên người ta...”

Đầu óc Hứa Thất An chợt lóe sáng, nghĩ tới lời Lệ Na nói, “Thiên Cổ bà bà biết được ta ở kinh thành, biểu hiện ra chấn động cùng khó hiểu thật lớn, ta biết nguyên nhân khí vận vì sao ở trên người ta rồi.

“Hai tên trộm vặt trộm đi khí vận, lại mang nó vụng trộm giấu ở trên thân một đứa bé mới sinh ở kinh thành, dựa theo tư duy của người bình thường, đồ mất trộm, khẳng định là bị mang đi. Sao có khả năng còn để ở nhà? Cái này tạo thành bóng đen dưới đèn (điểm mù tư duy).

“Hai tên trộm vặt là dựa vào chiêu này, giấu được Giám Chính nhất phẩm thuật sĩ?”

Hứa Thất An day day mi tâm, ở trên giấy Tuyên Thành làm tổng kết: “Khí vận vì sao giấu ở trên người ta, có thể là trùng hợp, có thể có mục đích khác, còn nghi vấn.”

“Khí vận của ta sau khi sống lại, Giám Chính chú ý tới ta, vì thế bắt đầu bố cục, mang ta coi là quân cờ quan trọng.”

“Vụ án Vân Châu xuất hiện thuật sĩ, tám chín phần mười có liên quan với độc thủ phía sau màn...”

Viết đến nơi đây, Hứa Thất An đột nhiên sửng sốt, trong đầu hiện lên một nghi hoặc: Trong vụ án Vân Châu, ta đã rời khỏi kinh thành, thoát ly phạm vi tầm mắt của Giám Chính, vì sao thuật sĩ thần bí chưa bắt ta đi?

Đây lại là một lỗ hổng logic.

Hắn ấn ấn cái đầu phát đau, tính không tiếp tục tự hỏi, chờ nguyên thần hoàn toàn khôi phục, lại cẩn thận châm chước, một lần nữa suy diễn.

Hứa Thất An mang sức chú ý chuyển dời đến “Cổ Thần sống lại, tận thế” mấy chữ này.

“Tiên tri của Thiên Cổ bộ suy diễn ra Cổ Thần cuối cùng sẽ sống lại, mang thế giới biến thành thế giới chỉ có cổ... Không có đạo lý, Cổ Thần tuy là tồn tại vượt qua phẩm cấp, nhưng nó lại không phải vô địch.”

Tây phương có Phật Đà, đông bắc có Vu Thần, cùng với một vị Đạo Tôn không rõ tung tích, cùng một vị Nho Thánh tự xưng đã mất đi.

Hai vị sau không đề cập tới, chỉ bằng Phật Đà cùng Vu Thần, đánh một mình Cổ Thần không nói chơi nhỉ.

“Nhưng lời tiên đoán của Thiên Cổ bộ sẽ không là giả, cái này nói rõ trong đó còn có bí ẩn ta không biết, Cổ Thần là thần ma duy nhất may mắn còn sót lại của thời đại viễn cổ, ta đột nhiên phát hiện một điểm chú ý, thời đại viễn cổ, thần ma vượt qua phẩm cấp khẳng định không chỉ một vị Cổ Thần.

“Nhưng vì sao cuối cùng may mắn còn sót lại chỉ có Cổ Thần? Cái này có thể chính là nguyên nhân Cổ Thần sẽ mang đến tận thế? Cho nên, vị tiền nhiệm thủ lĩnh kia của Thiên Cổ bộ, vì để Cổ Thần tiếp tục ngủ say, lựa chọn đánh cắp khí vận, trấn áp Cổ Thần...”

Hứa Thất An đột nhiên trợn to mắt, bên tai giống như có sét nổ vang, một chi tiết đã bị quên đi, đột nhiên lóe lên ở trong đầu.

Số năm Lệ Na từng ở mảnh vỡ Địa Thư thảo luận, cổ tộc ở trong hành động thăm dò Cực Uyên, phát hiện bức tượng thánh nhân Nho gia.

“Bức tượng Nho Thánh nghi là trấn áp Cổ Thần... Hệ thống Nho gia tương quan với khí vận... Vị thủ lĩnh kia của Thiên Cổ tộc, chính là từ trong bức tượng đó ở Cực Uyên hấp thu linh cảm, bởi vậy mưu đồ khí vận Đại Phụng?”

Cái này... Thì ra là có chuyện như vậy. Hứa Thất An phun ra một hơi thật dài, cảm thấy mình đã suy luận ra bộ phận chân tướng năm đó.

“Thủ lĩnh tiền nhiệm Thiên Cổ bộ lạc là vì trấn áp Cổ Thần, đoàn đội thuật sĩ thần bí lại là vì cái gì? Không nghĩ nữa, sọ não đau, quả nhiên làm thiểu năng mới là vui vẻ nhất...” Hứa Thất An tự giễu.

Dưới trạng thái nguyên thần đau đớn, ngược lại không ngủ yên, Hứa Thất An tính đi nha môn Đả Canh Nhân một chuyến, tra một chút sợi dây dẫn nổ chiến dịch Sơn Hải quan, cùng với hồ sơ của tiền Hộ bộ Thị lang Chu Hiển Bình.

Chu Hiển Bình một tay chủ đạo án thuế bạc, hắn cùng thuật sĩ lai lịch không rõ, khẳng định có liên hệ.

Ra khỏi phòng, hắn thấy trong tay Lý Diệu Chân cầm một cái bát sứ, một tay khác cầm giấy Tuyên Thành, Thiên tông Thánh nữ hừ lạnh nói:

“Ngươi chọc vào ngực Tô Tô làm chi, may mắn cô ấy chỉ là người giấy, cô ấy nếu là nhà lành đúng tiêu chuẩn...”

“Vậy ta phải chịu trách nhiệm đối với cô ấy?”

“Không, ta sẽ chặt móng vuốt của ngươi.”

“...”

Chặt móng vuốt của ta? Móng vuốt của ta cũng không mạnh như Thần Thù hòa thượng, chặt rồi không nối được... Hứa Thất An nói nhảm trong lòng, đột nhiên, cả người hắn hóa đá.

Thần, Thần Thù hòa thượng? Ta có thể ở Vân Châu an toàn quay về, là vì trong cơ thể ta có Thần Thù hòa thượng? Điều này làm độc thủ phía sau màn sinh ra kiêng kị, không dám trực tiếp động thủ, sợ đưa tới Thần Thù hòa thượng cắn trả... Đúng, độc thủ sau màn này lúc ở Vân Châu, khẳng định từng ở gần quan sát ta, phát hiện Thần Thù hòa thượng tồn tại trong cơ thể ta.

Giám Chính, hắn đã sớm an bài sẵn rồi? Ở sau khi nhìn thấu ta mang khí vận, lão đã bắt đầu mưu tính bố cục, cho nên lão đối với mưu đồ của dư nghiệt Vạn Yêu quốc coi như không thấy, bởi vì biết Thần Thù hòa thượng chắc chắn ký sinh ở trong cơ thể. ta.. Đây cũng là “bảo tiêu” lão chọn cho ta?

Thông qua Thần Thù hòa thượng, mang khí vận củng cố chặt chẽ ở trong cơ thể ta, không cho độc thủ phía sau màn thu hồi đi...

“Giám Chính quá đáng sợ rồi...” Hứa Thất An rùng mình.

Hắn thật sự kiến thức được cái gì gọi là bố cục của trí giả, rắn bò qua bụi cỏ còn để lại manh mối.