TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 501: Dấu vết để lại (2)

Tới sảnh trước, thấy một thân váy vàng ngồi trong đại sảnh, là tiểu mỹ nhân Chử Thải Vi mặt trứng ngỗng mắt to.

Trên bàn tròn bày mấy loại bánh ngọt, món điểm tâm ngọt, cùng với thịt để ăn. Đại khái lượng đủ năm sáu tráng hán ăn no nê, lúc này ngồi ở bên cạnh bàn đối phó chúng nó, là ba nữ nhân bề ngoài nhìn như mềm mại, thực ra lượng cơm ăn khác hẳn với người thường.

Chử Thải Vi, Lệ Na, Hứa Linh Âm.

“Thải Vi cô nương, đã lâu không gặp.” Hứa Thất An chào hỏi, cô nương này cũng bao nhiêu chương chưa xuất hiện rồi, từ khi có ngũ sư tỷ của ngươi, ta cũng muốn chia tay với ngươi.

Ba giống cái đồng thời nhìn qua, trong mắt cất giấu bản năng động vật bảo vệ thức ăn khắc ở trong gien.

“Ta thường đến Hứa phủ mà, chỉ là ngươi ban ngày ở nha môn trực, không thấy ta.” Chử Thải Vi phồng má, ăn đồ ăn, mơ hồ không rõ đáp lại.

Về phần sau hoàng hôn, nàng một cô nương chưa lấy chồng, khẳng định không thể ở lại trong phủ người khác.

Lệ Na tiếp theo nói: “Ta cùng Thải Vi cô nương rất hợp ý.”

Hứa Linh Âm lớn tiếng nói: “Muội cũng vậy muội cũng vậy.”

Hợp ý? Là hợp ý chỉ số thông minh ở cùng trục hoành, hay là hợp ý trục tung thuộc tính sành ăn? Hứa Thất An oán thầm, thấy ba giống cái cảnh giác đối với mình như thế, may mà chưa vào trong sảnh đòi ăn.

Thật là, ta bữa trưa chỉ ăn một cái chân gà, còn phần Hứa Linh Âm một nửa... Hắn rời khỏi Hứa phủ, cưỡi con ngựa cái nhỏ yêu quý, ‘cọc cọc cọc’ chạy tới nha môn.

Con ngựa cái nhỏ càng thêm thần tuấn, mỗi ngày ăn thức ăn gia súc ngon cấp bậc chiến mã, nghỉ ngơi dưỡng sức, màu lông đẹp đẽ, đường cong ưu tú.

Đến nha môn Đả Canh Nhân, Hứa Thất An về “Nhất Đao đường” trước một chuyến, dặn dò các Đồng la dưới trướng đi tuần phố, đừng lười biếng.

Các Đồng la cấp dưới cảm khái: “Đầu nhi, ngươi ngồi trực ba ngày thì hai ngày phơi lưới, cũng không gặp Dương Kim la trách tội. Đổi thành chúng ta như vậy, đã sớm bị cách chức rồi.”

Hứa Thất An cau mày nói: “Bớt nói nhảm, đi làm việc.”

Các Đồng la đều không sợ hắn chút nào, nói châm chọc cười.

Một gã Đồng la khoảng mười bảy tuổi rụt rè nói: “Đầu nhi, nghe, nghe nói ngươi là khách quen Giáo Phường Ty... Ta, ta muốn đêm nay mời ngài đi Giáo Phường Ty.”

Đồng la khác cười nói: “Đầu nhi, tiểu tử này là muốn mời ngài dẫn đường đó. Hắn vẫn là gà giò, cuối năm trước vừa đột phá Luyện Khí cảnh, nhập chức nha môn.”

Nghe đến đó, Hứa Thất An có chút hổ thẹn, hắn cũng chưa chú ý gì tới các Đồng la dưới trướng mình.

“Được rồi, sau khi tan ca mang bọn ngươi đi, bản quan mời khách. Chút bổng lộc đó của ngươi, nào có tư cách đi Giáo Phường Ty tiêu phí. Đi theo đầu nhi ta, chơi miễn phí cả đời.”

Hứa Thất An vỗ vỗ bả vai hắn.

Các Đồng la hoan hô, cảm giác theo đúng người rồi, trong nha môn không có một vị Kim la Ngân la nào, có thể diện như đầu nhi của bọn họ.

Hứa Thất An thì có chút cảm khái, ở thời đại không tôn trọng tự do yêu đương này, hoặc là trong nhà sớm định ra hôn ước, hoặc là chỉ có thể đi Giáo Phường Ty hoặc lầu xanh giải quyết.

Không khỏi nhớ tới kiếp trước học trường cảnh sát, quen biết một người anh em. Giọt máu đầu của hắn cũng cho nữ nhân kiểu này. Theo người anh em kia nói, năm đó hắn vẫn là thiếu niên nhiệt huyết, mang theo hành lý đi trường học báo danh.

Khi đó vừa lúc là giữa trưa, bụng đói kêu vang, ra nhà ga, một người phụ nữ tới trước mặt, nói: ‘ăn đồ ăn nhanh không?’

Ngày đó, cuộc đời của hắn bước vào giai đoạn hoàn toàn mới.

Hắn, đã trưởng thành.

...

Kho hồ sơ cấp Đinh không có hồ sơ của tiền Hộ bộ Thị lang Chu Hiển Bình, Hứa Thất An ở trong kho hồ sơ cấp Ất tìm được hồ sơ tương quan.

“Theo lý thuyết một tên Hộ bộ Thị lang tham ô rớt đài, cấp bậc hồ sơ không nên cao như vậy...”

Hồ sơ cấp Ất là chỉ có Kim la mới có quyền hạn tìm đọc, chỉ là địa vị Hứa Thất An thật sự quá đặc thù, trừ kho hồ sơ cấp Giáp cần thư tay của Ngụy Uyên, tư liệu kho hồ sơ cấp Ất hoàn toàn mở ra đối với hắn.

Xem xong hồ sơ của Chu Hiển Bình, Hứa Thất An rốt cuộc biết, vì sao là hồ sơ cấp Ất.

“Căn cứ nha môn điều tra, tiền Hộ bộ Thị lang Chu Hiển Bình hai mươi năm qua, mức tham ô bạc trắng đạt hơn hai trăm vạn, nhưng khi xét nhà, bạc lục soát ra chỉ có mấy ngàn lượng, nhiều bạc như vậy, chạy đi đâu rồi?

“Cho dù trong hai mươi năm tận tình ăn chơi, ở thời đại giá hàng rẻ này, con mẹ nó cũng không tiêu hết hai trăm vạn lượng.

“Hộ bộ Thị lang Chu Hiển Bình chết ở trên đường lưu đày, tám phần là bị diệt khẩu.”

Hứa Thất An xem hồ sơ, thật lâu nói không nên lời.

“Độc thủ phía sau màn đối với triều đình có ăn mòn nhất định, Chu Thị lang là người của hắn, điểm ấy không cần hoài nghi. Trừ Chu Thị lang, còn có gián điệp khác hay không? Nếu có, sẽ là ai?”

Khép lại hồ sơ, tinh thần lại một lần nữa bị áp bức, hắn mỏi mệt day day thái dương, cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có.

“Không thể được chăng hay chớ tiếp, câu lan nghe khúc làm ta nghe đến mức phế đi rồi. Thì ra luôn là Giám Chính giúp ta ngăn cản mạch nước ngầm mãnh liệt, tình cảnh chân thật của ta rất không ổn.

“Mặc kệ đối phương là ai, hắn khẳng định sẽ thu hồi khí vận trong cơ thể ta, ta không thể ngồi chờ chết. Ừm, trong cơ thể ta còn có một luồng khí vận trong ngọc tỷ, đây là của đạo nhân Nhân tông kia trong cổ mộ.

“Hắn sẽ ngồi xem thuật sĩ thần bí cướp đi khí vận của mình sao? Nhưng, không thể mang hy vọng gửi gắm ở trên thân một gã nhân loại xưa cũ không rõ sống hay chết.

“Trước đặt ra một cái mục tiêu nhỏ đi, trong vòng hai năm, mang tước vị tăng lên ít nhất một cấp bậc, cũng nắm giữ quyền lực lớn hơn nữa. Đại Phụng tuy quốc lực suy yếu, nhưng vẫn nhân tài đông đúc, có Giám Chính, có Ngụy Uyên, có lão tiền bạc văn thần, còn có mấy trăm vạn quân đội, đây là thứ ta có thể dựa vào.

“Mục tiêu thứ hai, trước lúc cuối năm, phải tấn thăng tứ phẩm. Thực lực mới là chỗ dựa lớn nhất của ta, có thực lực, ta mới có thể từ quân cờ, biến thành người chơi cờ.”

Phù... Hứa Thất An phun ra một hơi, gọi lại viên, nói: “Mang toàn bộ hồ sơ chiến dịch Sơn Hải quan tới cho ta.”

Lại viên mang tới một chồng tư liệu thật dày.

Hứa Thất An đọc nhanh như gió, dùng nửa canh giờ mới đọc xong, trong hồ sơ ghi lại dây dẫn nổ chiến dịch Sơn Hải quan là Man tộc phía nam cùng Man tộc phương Bắc mưu đồ bí mật, ý đồ ăn mòn bản đồ Đại Phụng.

Đại Phụng thấy tình thế không ổn, vội vàng call lão đại ca phương Tây, cùng nhau liên thủ xử lý Man tộc nam bắc.

Nhưng Hứa Thất An biết sự tình không đơn giản như vậy, bởi vì ở trong chiến dịch Sơn Hải quan, có bóng dáng Yêu tộc cùng Vu Thần giáo, đây là một hồi hỗn chiến thổi quét toàn bộ thế lực của Cửu Châu đại lục.

Đối thủ phân biệt là: Man tộc nam bắc, Yêu tộc phương Bắc, dư nghiệt Vạn Yêu quốc, Vu Thần giáo.

Đại Phụng cùng Tây phương Phật giáo 2 vs 5, lấy được thắng lợi.

Cái này tương đương với một trận chiến phiên bản Cửu Châu, chiến tranh quy mô khổng lồ như thế, tuyệt đối không phải không có lý do. Ặc... Giống như một trận chiến kiếp trước của ta, là ù ù cạc cạc bắt đầu đánh?

Cái này không phải trọng điểm... Hứa Thất An tự nói nhảm.

“Ta giảm trí tuệ rồi, loại chuyện này, ta trực tiếp tìm ba ba là xong rồi, vì sao cứ phải một mình ở đây rúc vào sừng trâu?”

Hứa Thất An vất vả suy nghĩ hồi lâu, vỗ đầu, từ bỏ tự hỏi, rời khỏi kho hồ sơ, tới Hạo Khí Lâu.