TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 206: Làm người phải khiêm tốn (1)

Ngày mai phải rời khỏi Kinh Thành, đi xa tới tận Vân Châu, nên Hứa Thất An rời khỏi nha môn luôn, về nhà chuẩn bị hành trang.

Để che dấu tai mắt người khác, hắn bỏ hết đồ quan trọng vào trong kính nhỏ ngọc thạch, như bạc, vàng, ngân phiếu.

Sau đó báo cho thẩm thẩm và muội muội biết mình phải đi theo Tuần phủ đại nhân, đến Vân Châu.

Hứa Thất An đã lớn nhường này, mà chưa bao giờ rời khỏi Kinh Thành, ngay cả thẩm thẩm cũng không nhịn được trở nên ân cần hẳn, bảo hắn những thứ cần mang theo, ngoài bạc, quần áo là quan trọng nhất.

"Ta nghe nói Vân Châu bên đó chướng khí nhiều, mưa dầm quanh năm, ngươi phải mang chút Giải Độc Hoàn, dược cao khử ẩm cũng mang theo một ít. Hứa Ninh Yến, ta đang nói với ngươi đó!" Thẩm thẩm vỗ bàn.

"Đã biết đã biết." Hứa Thất An thấy bà nói nhiều, tức giận nói: "Mấy chuyện này không cần ngươi nói đâu, ta chỉ tới để báo cho ngươi biết thôi."

Kiếp trước hắn chính là người phương nam, quanh năm bị ma pháp công kích, toàn nhờ một thân chính khí để chống lạnh, phía nam thời tiết lạnh ẩm tính là cái gì, Hứa Thất An thầm làu bàu trong lòng.

Giáo Phường Ty, Ảnh Mai Tiểu Các.

Tiếng giường dao động từ từ dừng lại, Hứa Thất An chống tay, nhìn mỹ nhân mặt ửng đỏ dưới thân, "Ngày mai ta phải rời khỏi Kinh Thành, đi Vân Châu, đoán chừng phải một thời gian mới về."

Phù Hương nghe xong, hai chân lập tức kẹp chặt eo của hắn, giọng lo lắng: "Ta nghe nói Vân Châu nạn trộm cướp ghê gớm lắm, rất nguy hiểm."

"Dù nguy hiểm cũng là đất thuộc triều đình." Hứa Thất An ấn nhẹ vào khuôn mặt mềm mại, ý bảo không cần phải lo.

"Bao nhiêu lâu ngươi không có tới, mới vừa tới lại đi nói chuyện này." Phù Hương u oán.

"Ta là sợ làm mỹ nhân vất vả, không phải bỏ mặc nàng." Hứa Thất An đáp.

Hai người nói được mấy câu, âm thanh kẽo kẹt lại vang lên.

Rời khỏi Giáo Phường Ty, Hứa Thất An lại tới Quan Tinh Lầu, báo tin mình phải đi Vân Châu cho Chử Thải Vi.

Mỹ nhân váy vàng nghe xong, lòng liền rục rịch, tỏ vẻ cũng muốn đi. Nhưng vì gia vị còn phải cải tiến, luyện chế, sau đó còn phải mở rộng, mượn cơ hội này tấn chức Lục phẩm, không thể rời khỏi Kinh Thành.

Lần này xuất hành nhất định là phải mang theo Thuật sĩ, Hứa Thất An vẽ vời cho thêm chuyện chạy tới đây, là vì tư tâm, muốn lôi Chử Thải Vi theo, coi như đi du lịch.

Rất nhiều nam nữ có quan hệ mập mờ, đều là do cùng dắt tay nhau đi du lịch mà nên, bơi tới bơi lui làm người ta mang thai.

Không đưa Chử Thải Vi theo được, Hứa Thất An bèn lấy hết gia vị mà nàng vất vả khổ cực mới làm được đi. Tiểu mỹ nhân váy vàng điên máu, đuổi riết hắn tới khi ra khỏi Quan Tinh Lầu, hét theo bóng lưng hắn đang giục ngựa chạy như điên: "Hứa Ninh Yến ngươi là đồ chết tiệt!"

Sau đó, hắn tới Hoàng Cung, cầu kiến Hoài Khánh công chúa. Là minh hữu của trưởng công chúa, hắn nên báo cáo hành trình của mình cho nàng, tiện thể nói một chút về tình hình Vân Châu cho trưởng công chúa thông minh tuyệt đỉnh, trưng cầu ý kiến của nàng.

Thị vệ mang câu trả lời của trưởng công chúa về cho hắn: "Công chúa không muốn gặp ngươi, mời trở về đi."

Hả? Không muốn thấy ta? Ngày hôm qua không phải còn nói chuyện vui vẻ à? Mấy chiêu ta làm ngày hôm qua, hẳn phải khiến Hoài Khánh trở nên coi trọng ta mới đúng chứ? Hứa Thất An không hiểu ra sao, rời khỏi.

Bị tỷ tỷ tàn nhẫn từ chối, Hứa Thất An liền quay đầu đi tìm muội muội mặt đầy đặn mượt mà, vũ mị đa tình.

Lâm An không có ở trong Hoàng Cung, mà ở trong Hoàng thành Lâm An phủ.

"Phiếu Phiếu có tính chấp hành mạnh ghê!" Hứa Thất An bèn đi vòng tới Lâm An phủ công chúa.

Hắn có thể dùng lệnh bài của Phiếu Phiếu ra vào Hoàng Thành, nhưng cung thành thì không vào được, Lâm An không có ở trong cung thành, ngược lại càng tốt.

Không lâu sau, hắn đi tới Lâm An phủ đệ, thị vệ thông truyền xong, liền đi vào phủ.

Hứa Thất An vừa đi vừa xem, hoa viên, lầu các, tiểu tạ, thậm chí còn có cả sân khấu hát hí khúc, trong lòng tự nhủ không hổ là nữ nhi được Hoàng Đế sủng ái, khí phái ghê.

Phiếu Phiếu nghe nói Hứa Thất An bái phỏng, rất vui, ngồi trong lương đình, cười mỉm nói: "Xuất cung quả nhiên tự do hơn hẳn, nhưng mà ở trong phủ này nhàm chán lắm, không bằng ở trong cung."

Ý ngầm của nàng rất rõ ràng: Ngươi định bày gì cho ta chơi?

Ta không phải đến để chơi, ta tới là để từ giã! Hứa Thất An đáp: "Ngày mai ta phải rời kinh, đi Vân Châu, phải lâu nữa mới có thể trở về. Nhớ tới ngày mai có hẹn với công chúa, nên tới đây chào từ biệt."

Lâm An nghe xong, mặt nhỏ lập tức suy sụp, nhìn hắn đầy thất vọng.

Vậy nàng trở về phủ công chúa ở, chẳng phải là tốn công vô ích hay sao? Nương phi chỉ cho phép nàng ở lại bên ngoài tối đa có ba ngày, trong lòng nàng còn đang thầm hưng phấn, nghĩ đồng la nhỏ sẽ đưa nàng đi nội thành chơi.

"Vậy ty chức cáo lui." Hứa Thất An quay người rời khỏi, đi được vài bước, hắn không nhịn được quay đầu nhìn lại.

Lâm An ngồi trong lương đình, bối cảnh là hoa viên tiêu điều, nàng mặc áo đỏ như lửa, vũ mị xinh đẹp, mà lại cô độc vô cùng.

Phiền ghê! Hắn thầm lầm bầm, quay người trở về.

Mắt hoa đào của Lâm An lập tức sáng lóng lánh, mơ màng nhìn hắn, không nói gì.

"Công chúa có thích đánh cờ không?"

"Không thích."

"Tại sao?"

"Phiền."

Là vì chơi dở thì có! Hứa Thất An nói: "Ty chức có một cách chơi mới lạ, công chúa có thể thử xem, nếu mà rảnh đến chán quá, thì chơi với cung nữ."

Lâm An bĩu môi, có chút thất vọng: "Chỉ thế thôi?"

Vậy thì ngươi đừng thật là thơm là được. Hứa Thất An gọi cung nữ, bảo mang bàn cờ tới cho hắn, bày ra bàn đá trong lương đình.

"Nhị công chúa, ta sẽ dạy ngươi chơi một môn cờ gọi là cờ ca rô, không có nhiều quy củ và cách đi, vô cùng đơn giản, dù là đường thẳng hay đường chéo, ai đánh được năm quân liên tục đầu tiên sẽ là người thắng."

"Đơn giản như vậy, đâu có gì hay đâu!" Lâm An lắc đầu.

"Đừng nóng vội, chúng ta đấu thử một ván." Hứa Thất An đáp thản nhiên.

"Được thôi."

Lâm An vê lên một quân cờ, "Đùng" một cái đập vào trong bàn cờ, hếch cái cằm trắng muốt lên với Hứa Thất An.

Hứa Thất An lập tức ứng đối.

Đánh đánh một hồi, Phiếu Phiếu bắt đầu dồn hết tập trung vào bàn cờ, hai người hạ cờ như bay, trong tiếng đặt cờ “bách bách”, Hứa Thất An thắng ván đầu tiên.

"Tiếp tiếp tiếp!" Phiếu Phiếu đá chân, váy đỏ bay lung tung.

Ván thứ hai, ván thứ ba, ván thứ tư, Phiếu Phiếu đều thua sạch, nhưng càng đánh lại càng hăng, đôi mắt hoa đào ngày càng chăm chú.