"Chúc mừng chúc mừng, chúc Quảng Hiếu sớm ngày kết hôn." Tống Đình Phong nói xong, thoáng liếc cái túi thơm màu tím xinh đẹp thêu hoa sen trắng Hứa Thất An đeo bên hông, nói: "Ninh Yến, là Phù Hương tặng ngươi hả?"
"Không phải!" Hứa Thất An để mặc hắn lấy túi thơm của mình.
"Tiểu tử ngươi không phải cũng có hôn thê đó chứ?" Tống Đình Phong hơi trợn to đôi mắt híp của mình, giọng chua lè.
"Không có." Hứa Thất An cướp lại túi thơm, cột lại miệng túi, đưa lên mũi hừ một cái: "Là muội muội của ta, muội muội nói màu tím rất có ý vị."
"Sao Ninh Yến không cưới vợ?" Chu Quảng Hiếu khó hiểu.
Theo hắn thấy, Hứa Thất An chẳng những được Ngụy công thưởng thức, còn được bệ hạ thưởng cho ngàn lượng hoàng kim, tiền đồ sáng lạn.
Bản thân cũng đã đến độ tuổi nên lấy vợ sinh con.
"Hắn giống với ta, đều là lãng tử." Tống Đình Phong bình luận.
"Cút, chúng ta không giống nhau!" Hứa Thất An nằm trên giường, gối hai tay sau ót, thở dài: "Để quen thêm một thời gian nữa đã."
Tới Đại Phụng đến giờ đâu mới chỉ được chừng ba tháng, hắn vẫn còn chưa ổn định tinh thần, chưa hoàn toàn thích ứng. Nên mới lưu luyến Giáo Phường Ty, lưu luyến sự ấm áp của Phù Hương, nhưng vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để lập gia đình.
Chu Quảng Hiếu khẽ vuốt cằm, đề nghị: "Cái này phải xem ngươi có yêu cầu thế nào về thê tử tương lai."
"Yêu cầu hả?" Hứa Thất An trầm ngâm: "Bự, cuồn cuộn, tóc dài."
"Yêu cầu này của ngươi ngộ quá." Tống Đình Phong nhíu mày.
Hứa Thất An liếc hắn một cái: "Đó là ba cái yêu cầu."
Rửa mặt xong, Hứa Thất An ăn sáng, gõ cửa phòng Khương Luật Trung.
"Chuyện gì?" Khương Luật Trung ngồi bên bàn, xem bản đồ Vân Châu, đôi mắt ưng sắc bén, làm người ta bị áp lực rất lớn.
“Muốn thỉnh giáo Khương kim la về mặt tu hành." Hứa Thất An cầm một miếng bánh ngọt nhét vào miệng, "Làm sao tấn chức Luyện Thần Cảnh?"
Hiểu biết của Hứa Thất An về mặt này là tiến hành theo chất lượng, thuận theo tự nhiên mà tới.
Khi tích lũy tới mức độ phù hợp, sẽ tự động tấn chức Luyện Thần Cảnh.
Nhưng từ yêu cầu tấn chức Thuật Sư Luyện Kim của Chử Thải Vi, hắn lại có thêm dẫn dắt, xem lại hệ thống võ phu, phát hiện từ Luyện Tinh Cảnh tấn chức Luyện Khí Cảnh có một yêu cầu: Không được phá thân!
Khương Luật Trung cười: "Rất đơn giản, khi Tinh Thần lực của ngươi cường đại tới trình độ nhất định, mi tâm căng lên đau nhức, chính là lúc ngươi tấn chức Luyện Thần Cảnh. Còn phương pháp tấn thăng, ừm, là một tuần không ngủ."
Hả? Mười ngày không ngủ? Nghiêm túc đó à? Không bị đột tử hả?
Thấy Hứa Thất An ngơ ngác, Khương Luật Trung giải thích: "Ngươi nghe không sai đâu, một tuần không ngủ, vượt qua là có thể tấn chức Luyện Thần Cảnh, còn không chịu được, nhẹ thì hôn mê, nặng thì thần suy mà chết. Trong hệ thống võ giả, mỗi phẩm cấp là một lần khảo nghiệm sinh tử."
"Vì sao phải không ngủ một tuần?" Hứa Thất An không hiểu.
"Lúc ngươi còn ở Luyện Tinh Cảnh, hẳn đã thường xuyên thể nghiệm cực hạn của thân thể. Mỗi một lần đột phá cực hạn, thể lực đều sẽ tăng mạnh. Vậy ngươi có biết cực hạn của nguyên thần không?"
Hứa Thất An lắc đầu.
"Biện pháp tốt nhất để đột phá cực hạn nguyên thần chính là không ngủ, một tuần chỉ là tiêu chuẩn đại khái, cực hạn của mỗi con người là khác nhau. Sau này khi ngươi thử tấn chức Luyện Thần Cảnh, ngươi sẽ tự biết."
"Cơ thể sẽ không bị không chịu nổi chứ?"
"Nên Luyện Tinh với Luyện Khí chính là đặt nền móng cho luyện thần, cả việc mỗi ngày ngươi quan tưởng, chính là để cô đọng nguyên thần, cũng để tăng tỷ lệ tấn chức Luyện Thần thành công." Nói đến đây, Khương Luật Trung cười ha ha:
"Ngươi còn sớm mà, con đường võ đạo, quan trọng nhất là ý chí trèo non lội suối, không có ý chí, không thể lên cao vươn xa."
"Khương kim la nói có lý." Hứa Thất An gật đầu đồng tình: "Ta đã là Luyện Khí đỉnh phong rồi."
Khương Luật Trung: "? ? ?"
Hắn nhìn Hứa Thất An chằm chằm với ánh mắt không tin nổi, sau khi nhìn vài giây, nói với giọng không vui: "Đừng có đùa. Ta nhớ lúc ngươi gia nhập Đả Canh Nhân, vẫn còn là Luyện Tinh Cảnh, làm gì có ai chỉ chưa tới ba tháng mà đạt tới Luyện Khí đỉnh phong! Không phải là thật chứ?"
Hứa Thất An nhún vai: "Nếu không phải vậy, ta hỏi ngươi chuyện này làm chi. Thôi, ta cáo từ trước."
Hứa Thất An bỏ đi, để lại kim la đại nhân ngồi đó lẩm bẩm: "Vô lý, thật là vô lý!”
"Ngụy công có biết không?"
Nhoáng một cái, sáu ngày trôi qua, cảm nhận ngồi thuyền đi xa lần đầu tiên trong đời của Hứa Thất An là: Khổ!
Trên boong thuyền, Tống Đình Phong nhìn ra mặt sông phía xa, nhìn đội thuyền đang di chuyển, nói: "Ngày mai là tới Vũ Châu, Khương kim la đã đồng ý cho chúng ta nghỉ ngơi và hồi phục một ngày, lão tử ăn cá tới mức muốn ói luôn rồi."
"Vũ Châu thừa quặng sắt, nổi tiếng giàu có, địa linh nhân kiệt, chắc là mỹ nhân Giáo Phường Ty cũng trong veo như nước." Một đồng la phụ họa.
Hứa Thất An không quan tâm mỹ nhân Giáo Phường Ty có xinh đẹp hay không, hắn chỉ muốn sớm được rời thuyền, sau đó đi ăn một bữa no say.
Mùa rét đậm, rau quả vốn đã thiếu thốn, huống chi còn là đang trôi nổi trên mặt nước. Dạo này bữa nào cũng ăn cá, ăn tới mức bây giờ cứ nhìn thấy cá là dạ dày hắn cuộn lên, suýt nữa là mắc chứng kén ăn luôn.
Hứa Thất An nằm bò trên vòng bảo hộ, mắt tùy tiện nhìn một chiếc quan thuyền đang chạy lên.
Trên boong thuyền có mấy quan viên mặc chế phục, cũng đang quan sát quan thuyền của Hứa Thất An. Khi nhìn thấy mấy đồng la mặc đồ Đả Canh Nhân trên boong thuyền thì rõ ràng trở nên luống cuống, theo bản năng lùi lại.
Sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng im, không nhìn qua bên này nữa.
Nhìn thấy bọn ta liền bối rối, là biểu hiện của sự chột dạ, tuy sau đó đã nhanh chóng chữa lại, ra vẻ trấn định, nhưng nhìn về phía khác không chớp mắt ngược lại càng làm lộ rõ sự chột dạ của mình. Đó là do sợ Đả Canh Nhân?
Hứa Thất An với kinh nghiệm quan sát phong phú liền thấy nghi ngờ.
Phản ứng của quan viên trên thuyền chính là phản ứng chột dạ kinh điển nhất mà hắn được học khi học tâm lí học.
Để chắc chắn, phải kiểm tra mới được.
Hứa Thất An thò tay vào trong ngực, khẽ gõ mặt sau của kính nhỏ ngọc thạch, lấy "Sách ma pháp" của thư viện Nho gia ra, xé một tờ Vọng Khí Thuật.
Thứ nhiều nhất trong "Sách ma pháp" chính là viết về Vọng Khí Thuật, hôm đó lúc áp giải Kim Ngô Vệ Bách hộ Chu Xích Hùng vào kinh, Hứa Thất An đã mặt dày mày dạn hỏi xin Trương Thận cho thêm pháp thuật, bổ sung và những trang đã tiêu hao trong sách ma pháp.
Lúc ấy Chử Thải Vi cũng ở ngay đó liền dùng kĩ năng, chuyển vào sách cho hắn.
Tại sao toàn là Vọng Khí Thuật ư? Bởi vì thuật này đơn giản, dễ ghi chép.
"Xùy"
Trang sách bốc cháy, từ đáy mắt Hứa Thất An bắn ra ra thanh quang, nhìn vào quan thuyền ở phía trước.
Hắn nhìn thấy một vùng đỏ tươi, đặc màu huyết quang.
Theo định nghĩa của Vọng Khí Thuật, sau khi ngươi giết người, trong một thời gian cơ thể ngươi sẽ nhiễm màu huyết quang.