Lúc Tri Phủ Thanh Châu hỏi câu này, tất cả các quan viên còn lại đều dừng nói chuyện và uống rượu, đều mặt mỉm cười nhìn qua bên này.
Lớn chính là lớn, nhỏ chính là nhỏ, vừa lớn vừa nhỏ là Kim Cô Bổng! Trong lòng Hứa Thất An thầm mắng lối xưng hô của viên quan Tứ phẩm này với mình, ngoài mặt thì mỉm cười:
"Ty chức không đảm đương nổi xưng hô này của đại nhân, nhưng thơ đó đúng là ty chức viết."
A, quả nhiên là hắn! Chúng quan viên lộ vẻ chợt hiểu.
Lúc mới nghe thấy cái tên Hứa Thất An này, bọn họ vẫn chưa kịp nhớ ra, nhưng đều có cảm giác cái tên này nghe quen quen. Cho đến lúc này, qua nhiều lần suy nghĩ, họ đã có chút suy đoán về thân phận của đồng la kì quái này.
Sau khi mấy bài danh tác hàng đầu của Hứa Thất An được truyền lưu, dù quan trường và nho lâm không có ý tuyên truyền thanh danh của hắn, nhưng người ngồi ở đây đều là quan lớn một châu, có con đường nghe ngóng riêng của mình.
Khó trách, Bố Chính Sứ đại nhân vừa nghe thấy cái tên này, lập tức vội vàng chạy tới.
《Miên Dương đình tống Tử Dương cư sĩ chi Thanh Châu 》, sớm đã được truyền khắp đại giang nam bắc, vị Đại Nho này vừa ra sĩ, liền có bài thơ hàng đầu này làm xung phong, có thể nói là đã chiếm hết nhân hòa địa lợi.
Mà tất cả những việc này đều do công của đồng la tên Hứa Thất An ở trước mặt đây.
"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, quả nhiên là tướng mạo đường đường, nhân trung lòng phượng."
Tri Phủ Thanh Châu cười ha ha, đầy vẻ quang minh lỗi lạc mà nói lời tâng bốc, đẩy người ta bay lên vèo vèo như tên lửa.
Quá khen quá khen! Chẳng những là nhân trung lòng phượng, còn là đỉnh trong Long Phượng đấy! Hứa Thất An không thể không thừa nhận, nếu đổi một vị trí khác, mà hắn trở thành tiêu điểm, thì cái xã giao quan trường làm người ta chán ghét này sẽ tức khắc trở nên sinh động thú vị, và nếu có thể cứ mãi luôn như vậy thì thật là tốt.
Tri Phủ Thanh Châu uống rượu xong, liếc xéo qua chỗ Bố Chính Sứ Dương Cung đang ngồi ở chủ vị. Cái vị có năng lực và thủ đoạn này là Đại Nho hàng đầu, lúc này đã thu liễm quan uy làm người ta áp lực, dáng vẻ nhẹ nhàng.
Lúc này, Tri Phủ Thanh Châu chợt nhớ tới cái giới bia làm người ta đau đầu. Kỳ thật, làm thơ từ là lựa chọn tối ưu, vừa đơn giản bắt mắt, lại có thể khiến người tỉnh ngộ.
Chỉ là thơ hay hiếm có, nên mới không thể không cân nhắc. Nhưng bây giờ thì khác rồi, Hứa Thất An đã đến.
Tới rất đúng lúc.
Hứa Thất An này rất có thi tài. Vừa đúng lúc Bố Chính Sứ đại nhân đang phiền não vì chuyện bi văn, ngay cả chúng ta cũng nhức đầu. Sao không nhờ vị đại tài tử này nhức đầu nhức óc thay chúng ta? Ừm, Bố Chính Sứ đại nhân chưa hẳn là không có suy nghĩ này, chỉ là mình là tôn sư một châu, bị ngại mặt mũi, khó nói ra miệng được. Tri Phủ Thanh Châu nhanh nhẹn nghĩ.
Nghĩ xong, Tri phủ đại nhân cười, hỏi: "Hứa đại nhân ở kinh thành còn có tác phẩm xuất sắc nào nữa không?"
Ông ta vốn chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, nếu đối phương từ chối nói là không có, ông ta sẽ mượn ngay cơ hội này đẩy tiếng tăm của Hứa Thất An lên đỉnh sóng, liên hợp với chúng quan viên hỗ trợ, giật dây hắn đồng ý làm thơ ngay tại chỗ, sau đó đương nhiên, sẽ đưa ra "Đề mục".
Cái trò như này ông ta đã nhìn thấy đầy trên bàn rượu rồi, chỉ là thường nó chỉ dùng để mời rượu, bây giờ dùng để làm thơ, khác về mục đích mà thôi.
Lại muốn cướp không thơ của ta? Hứa Thất An muốn từ chối, nói "Không có", ai ngờ Trương Tuần phủ đã giành trả lời trước, cười: "Quả thật là có."
Đám quan viên hăng hái nhìn qua, trong đó có cả Tử Dương cư sĩ.
Người đọc sách có ai mà không thích thơ hay!
Trương Tuần phủ dễ dàng giành lại sự chú ý, uống một hớp rượu nhỏ, cười: "Nhưng mà chỉ có một nửa đầu thôi, mới được lưu truyền ở kinh thành chưa lâu, hẳn chư vị vẫn chưa nghe thấy."
"A? Chỉ có nửa đầu?"
"Tuần phủ đại nhân nói mau, hạ quan rửa tai lắng nghe."
Chúng quan không vì chỉ có nửa đầu mà khinh thường, ngược lại càng thêm tò mò, nửa đầy này nhất định là cực phẩm, nếu không làm sao chỉ có một nửa đầu mà được Kinh Thành truyền lưu? Nếu mà không hay, Tuần phủ đại nhân đã không lôi ra nói trước mặt mọi người.
Nửa đầu! Dương Cung không khỏi nhìn Hứa Thất An một cái, rồi lại quay về nhìn Trương Tuần phủ.
Trương Tuần phủ buông ly, hắng giọng một cái, bày đủ trò rồi, mới nhìn quanh một vòng, cao giọng đọc: "Sau say không biết trời trong nước, cả thuyền thanh mộng áp tinh hà."
Lúc này, vừa đúng lúc màn ca múa chấm dứt, nhạc khúc đang từ từ tiêu tán.
Cả bàn rượu chìm vào yên lặng. Chúng quan viên thưởng thức nửa bài thơ kia, đều có một cảm giác thật là siêu nhiên, tiêu sái nơi thế ngoại, không so đo công danh lợi lộc, không so đo lợi ích được mất.
Sau một cơn say, nằm trên mui thuyền, nhìn lên bầu trời sao trên đầu, thân cao bảy thước nằm đè lên một bầu trời sao khác, thật là tiêu sái tự nhiên.
Có người rung đùi đắc ý, như si mê như say sưa. Có người không khỏi nhìn về phía cái ao nhỏ trong sân, ở đó có trồng những bông sen đỏ, tiếc là ao quá nhỏ.
Tử Dương cư sĩ vỗ tay: "Thơ này ý độ cao xa, chính là đỉnh cao của thi từ gần hai trăm năm qua. Hay lắm hay lắm!"
Ông uống liền ba chén rượu, lấy rượu bạn thơ, vô cùng thỏa mãn.
Uống xong, mắt ông sáng ngời nhìn Hứa Thất An, "Bài này có tên chưa?"
Mía, ăn cướp của ta một lần còn chưa đủ? Lão tử không có tôn nghiêm à? Suýt nữa Hứa Thất An đã phun ra những lời mặn mà, trầm giọng: "Đã có."
Tử Dương cư sĩ có chút thất vọng, nhẹ gật đầu, không nói nữa, chỉ lẩm bẩm một mình, như si như say.