Mấy ngày sau, biên giới Thanh Châu, dịch trạm.
Hai giờ sáng, Hứa Thất An đã bảy ngày không ngủ, chấm dứt thổ nạp và quan tưởng, cầm nến đi ra khỏi phòng.
Đêm đã khuya, trong dịch trạm yên tĩnh, hắn theo hành lang tới đầu hành lang bên kia, đi xuống lầu.
Trong đại sản, bên quầy, một chén đèn dầu lặng lẽ cháy, lính canh dịch trạm gục xuống bàn ngủ say, khóe miệng chảy ra chất lỏng óng ánh.
Dịch trạm của triều đình mở cửa hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ, có những quan viên vì có công vụ khẩn cấp phải đi đường suốt đêm, chả biết lúc nào sẽ tới dịch trạm để ngủ.
Cộc cộc
Hứa Thất An gõ nhẹ hai cái lên quầy, tạo ra âm thanh đùng đục.
Lính canh bừng tỉnh, chùi khóe miệng đứng dậy, "Đại nhân, có gì phân phó?"
"Cho ta mấy phong bì và giấy viết thư, bổn quan muốn viết tin." Hứa Thất An nói.
Lính canh dịch trạm mở tủ, rút một tờ tín chỉ và lá thư, Hứa Thất An lắc đầu: "Chưa đủ."
"Ngái cần bao nhiêu?"
"Bảy lá thư, giấy viết thư càng nhiều càng tốt."
Lần đầu tiên lính canh gặp được người một hơi viết bảy lá thư, miệng khẽ lầm thầm, nghe lời lấy ra bảy lá thư và giấy viết thư.
Nhận lá thư và giấy viết thư, Hứa Thất An quay người lên lầu, trở vào trong gian phòng.
Hắn đặt lá thư lên bàn, lấy một bông sen đỏ từ trong kính nhỏ ngọc thạch, gỡ cánh hoa ra đặt lên lá thư, sau đó trải giấy, chặn giấy, bắt đầu mài mực viết thư.
Lá thư đầu tiên.
"Hoài Khánh công chúa:
"Lúc viết lá thư này, ta đã đến biên giới Thanh Châu, sắp tiến vào Vân Châu. Khi rời kinh, vốn định bàn bạc với điện hạ, nghe một chút cao kiến của điện hạ.
"Không ngờ không biết ty chức đã đắc tội điện hạ ở đâu, khiến điện hạ nhẫn tâm, đóng cửa không gặp.
"Trên đường đến Vũ Châu, ty chức khám phá ra một án tham ô. Từ án này cho thấy, Vu Thần Giáo đã ăn mòn vào triều đình từ lâu, âm thầm nuôi dưỡng rất nhiều kẻ phản bội. Có câu con đê ngàn dặm lại bị sập vì tổ kiến, không thể không phòng. Hy vọng điện hạ có thể khuyên nhủ bệ hạ, chăm lo việc nước, trọng chấn triều cương.
"Đúng rồi, Thanh Châu có một loại hoa, gọi là Hồng Liên, nở hoa vào mùa rét đậm. Hồng Liên khí phách, trong bùn mà không bị nhuộm mùi bùn, lăn tăn theo nước xanh mà không lả lơi, bên trong thông suốt bên ngoài thẳng tắp, mùi hương thanh khiết sạch sẽ, chỉ có thể đứng xa nhìn mà không thể khinh nhờn.
"Làm ty chức nhớ tới điện hạ, xin lỗi, ty chức biết lời ấy là đại bất kính với điện hạ. Điện hạ phong hoa tuyệt đại như vậy, là người ty chức bình sinh ít thấy. Người với Hồng Liên đều là ra nước bùn mà không bị nhuộm bùn, lăn tăn theo làn sóng gợn mà không lả lơi.
"Ty chức đã hái một bông sen làm tin gởi cho điện hạ, để tỏ tâm ý."
Lá thư thứ hai.
"Lâm An công chúa:
"Đêm dài đằng đẵng, không sao ngủ được, dung nhan tươi tắn xinh đẹp của điện hạ như đang ở ngay trước mắt, tiếng cười như vang ở bên tai, nửa tháng không gặp, vô cùng nhớ nhung.
"Chuyến đi Vân Châu không hề tịch mịch, trên đường đã xảy ra rất nhiều chuyện thú vị mà kỳ quái. Thì ra trong kênh đào có quỷ nước, trên đường đi có một Hổ Bí Vệ trong đêm leo lên boong tàu, chợt nghe có tiếng mẫu thân đã mất gọi mình, nên ma xui quỷ khiến nhảy xuống nước.
"Quỷ nước túm chặt lấy cổ chân của hắn, muốn kéo hắn cùng xuống đáy sông. May mà ty chức kịp thời phát hiện, phấn đấu quên mình nhảy vào trong sông, chiến đấu kịch liệt với quỷ nước ba trăm hiệp, đánh tới sóng đục dậy sóng, cứu được Hổ Bí Vệ đáng thương đó về.
"Trên đường từ Thanh Châu đến Vân Châu, đi ngang qua một thôn tràng, trong thôn tràng đã xảy ra một việc lạ, nương tử nhà kia sau khi chết, thi thể biến hóa, suốt ngày đêm cứ chạy vòng quanh phòng, răng nanh mọc dài ra, móng tay xanh đen, thấy người liền cắn
"May mà ty chức đi ngang qua, liếc liền nhìn ra nữ tử này bị thi biến (thi thể biến đổi) là có nguyên nhân, sau khi nghiêm khắc điều tra mới hay chân tướng. Thì ra trượng phu nhà đó với quả phụ đầu thôn lén lút yêu đương, muốn bỏ thê lánh thú (bỏ vợ lấy vợ khác), nên tàn nhẫn giết thê tử.
"Thê tử chứa oán mà chết, âm hồn không tan được, mới gây ra thi biến.
"Đúng rồi, Thanh Châu có một loại hoa, gọi là Hồng Liên, đẹp đẽ như lửa, luôn làm ty chức nhớ tới tư thái tuyệt vời của điện hạ khi mặc đồ đỏ.
"Nó giống như công chúa khi nổi giận, tươi đẹp như gió, nhẹ nhàng như (mũi) tên, lúc gió vừa thổi tới, nó e lệ cúi đầu, trong lòng ta tự nhiên sinh ra một câu: khoảnh khắc dịu dàng cúi đầu xuống ấy, như đóa sen nước không chịu nổi gió mát thẹn thùng.
"Ty chức đường đột, vô ý mạo phạm công chúa, chỉ vì nét đẹp của công chúa, là thứ ty chức bình sinh ít thấy."
Lá thư thứ ba.
"Thải Vi cô nương:
"Một ngày không gặp như cách ba thu, bấm ngón tay tính toán, chúng ta đã nửa tháng không gặp nhau. Gia vị làm thế nào rồi? Với đã thuận lợi tấn chức Thuật Sư Luyện Kim chưa?
"Vũ Châu có một món ngon, tên là rau mầm vàng bọc chân giò hun khói, chân giò hun khói là món ăn ngon chỉ phía nam mới có, phương bắc khó kiếm.
"Cách làm rất đơn giản, hun khói chân giò xong, lạng lớp da bên ngoài ra, lạng bỏ lớp mỡ. Dùng canh gà hầm lớp da kia đến khi xốp giòn, sau đó hầm thịt cho mềm, bỏ rau mầm vàng vào trong, cuộn lại cắt khúc chừng hai tấc, thêm mật, rượu cất và nước, hầm thêm nửa ngày. Bỏ vào miệng vừa ngọt vừa tươi, cả thịt lẫn rau đều đã mềm nhừ, nhưng cọng rau và nước ngọt trong rau không bị tứa ra ngoài. Nước canh hầm cũng có màu rất đẹp.
"Thanh Châu có rất ít món ngon, tạm thời từ từ để ta khám phá thêm.
"Đúng rồi, Thanh Châu có một loại hoa, tên là Hồng Liên. Hoa này vừa đẹp vừa sinh động, lúc đón gió nở rộ, theo gió lắc lư, cứ như những gương mặt xinh đẹp đang tươi cười. Không khỏi khiến ta nhớ tới Thải Vi cô nương.
"Ngươi chính là một người không tim không phổi như vậy (gạch hết), chính là một cô nương vô tư ngây ngô khiến người ta vui vẻ như vậy, với đôi mắt to trong veo sáng ngời, gặp rồi không quên được."
Lá thư thứ tư.
"Phù Hương cô nương:
"Nửa tháng không gặp, ta rất muốn nàng. Nhớ nụ cười của nàng, nhớ áo khoác của người, và mùi trên người nàng (gạch hết).
"Nửa tháng không gặp, ta rất muốn nàng, hiện giờ ta đã đến biên giới Thanh Châu, ngày mai là tới Vân Châu. Trên đường đi, đồng liêu cũng từng rủ ta đi Giáo Phường Ty, nhưng ta từ chối, vì không có nàng, Giáo Phường Ty không có gì vui.
"Không khỏi nhớ tới, lúc ta với nàng đến lúc sâu tình, ta thì thầm bên tai nàng, nàng xấu hổ e ngại gật đầu, đó là khoảnh khắc đẹp nhất của chúng ta.
"Chuyến đi Vân Châu này tốn thời gian và tinh lực hơn ta nghĩ, ngày chúng ta gặp lại hẳn là rất xa xôi, ta biết nàng nhớ ta đến phát cuồng, nhưng những lúc tương tư, nhớ sửa lại móng tay.
"Đúng rồi, Thanh Châu có một loại hoa, gọi là Hồng Liên. Hoa này rực rỡ như lửa, giống như sự nhiệt tình như lửa của nàng, làm người ta lưu luyến quên về."
Hứa Thất An viết thư cho các lốp xe dự phòng xong, thổi khô mực, nhìn mớ thư có dấu bôi xóa sửa chữa, bất đắc dĩ thở dài.
Viết tay chính là như vậy, viết một hồi thế nào cũng có chữ viết sai, hoặc viết ra ít cái không nên viết. Năm nào mà ít sáng tác văn, cũng phạm sai lầm như vậy.
Mà không sao..., những nữ nhân này đều là những người hiểu rõ hắn, sẽ không vì chữ viết của hắn khó coi mà chịu không nổi.
Về mặt nội dung, thì rất hài lòng, đã viết các nội dùng khác nhau tùy theo tính cách khác nhau của mỗi người. Ví dụ như Hoài Khánh thích nghe tình hình chính trị đương thời, hắn liền viết về vụ án.
Lâm An thích nghe chuyện xưa, hắn liền viết mấy câu chuyện lạ nghe thấy được trên đường.
Chử Thải Vi là đồ tham ăn, nên trò chuyện với nàng về mỹ thực.
Về phần Phù Hương, viết thư chỉ cần giống như đang tán tỉnh, là đủ.
Kế tiếp là viết cho người nhà, Hứa Thất An để phần này sau cuối. Sau nhiều lần cân nhắc, mới chấm mực nghiêng bút.
Lá thư thứ năm.
"Linh Nguyệt muội muội:
"Vi huynh ở bên ngoài rất tốt, nhưng mà có chút nhớ ngươi, từ nhỏ đến lớn, vi huynh chưa từng rời khỏi ngươi quá ba ngày. Đương nhiên, cũng chưa từng rời xa Nhị thúc và thẩm thẩm lâu.
"Đã quen với sinh hoạt trong nội thành chưa? Hàng hóa trong nội thành đắt đỏ, không thể so với ngoại thành, nhưng nhất định đừng có ép mình, đi ra ngoài cửa nhiều một chút, đi tiệm vải đi cửa hàng tràng sức chơi.
"Lúc ta rời đi, có để lại cho thẩm thẩm ba trăm lượng bạc, đủ cho trong nhà tiêu dùng một đoạn thời gian. Ừm, đại ca không ở nhà, Nhị Lang lại đang ở thư viện, có một số việc phải nhớ tự mình quyết định, đừng có chuyện gì cũng nghe theo lời bà nương ngu ngốc kia của ngươi.
"Nếu thẩm thẩm lại nhắc chuyện cho ngươi lập gia đình, ngươi bảo bà ấy trả ba trăm lượng bạc lại cho ta, bảo bà ấy trả mấy cuộn lụa lại cho ta. Đại ca không muốn sau khi về nhà, phát hiện ngươi đính hôn rồi.
"Đúng rồi, Thanh Châu có một loại hoa, tên là Hồng Liên, giống như ngươi, thanh lệ thoát tục, dịu dàng xinh đẹp."
Lá thư thứ sáu.
"Thẩm thẩm:
"Thỉnh chăm sóc cho Linh Âm thật tốt. Hết thư!"
Lá thư thứ bảy.
"Nhị thúc:
"Ta ở bên ngoài rất tốt, lúc viết lá thư này, ta vừa đến biên giới Thanh Châu, ở Vân Châu sẽ phát sinh chuyện gì, tạm thời không biết.
"Nhưng mà đừng lo, nam nhân mà, dù gì vẫn phải nên trải qua một lần khó khăn trắc trở. Ngươi và cha ta không phải từng chém giết trên chiến trường đi ra sao.
"Ta đang trùng kích Luyện Thần Cảnh, hy vọng lúc ta hồi kinh, Nhị thúc ngươi cũng thuận lợi tấn chức Luyện Thần Cảnh. Đến lúc đó, Hứa gia ta một nhà hai thần, nghe rất có khí phái.
"A, còn nữa, ta chợt nhớ ra ngươi chẳng biết được mấy chữ, chắc là chưa viết thư cho Từ Cựu đúng không? Ta cứ tưởng người làm cha như ngươi, trong lòng đương nhiên lúc nào cũng nhớ tới nhi tử, nên mới không viết thư nói cho hắn biết chúng ta dọn nhà, dù gì cũng gần cả nửa tháng rồi, bây giờ Từ Cựu cũng nên biết nhà mình dọn tới đâu rồi đấy.
"Hy vọng là ta đã suy nghĩ nhiều."
Viết xong, Hứa Thất An gấp tràng thư bỏ vào phong bì, bỏ hoa Hồng Liên vào từng lá thư.