TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 234: Giết địch (1)

Địa lý chí Đại Phụng ghi rằng, Vân Châu trải dài sáu vạn dặm, sản vật phong phú, dân nuôi tằm, đồ sứ, thảo dược vân... vân. Trước khi Võ Tông Hoàng Đế khởi nghĩa vũ trang, Vân Châu giàu có và đông đúc đứng trong năm thứ hạng đầu các châu của Đại Phụng.

Quan đạo dài ngoằn, uốn lượn tới tận chân trời, hai bên là ruộng đồng, xa xa là những dãy núi liên miên chập chùng.

Mặt trời vừa lên chưa bao lâu, trong không khí vẫn còn vương lại khí lạnh của đêm trước, đội ngũ hơn một trăm người chậm rãi xuất hiện trên quan đạo, tiến về phía trước.

Tiếng móng ngựa xen lẫn tiếng bánh xe lộc cộc.

"Nguyên Cảnh năm thứ nhất, tổng nhân khẩu Vân Châu đạt 50 triệu người người. Sau đó, theo Hoàng sách điều chỉnh mỗi mười năm một lần, nhân khẩu từng bước giảm mạnh, Năm Nguyên Cảnh thứ 30, nhân khẩu Vân Châu hơn 35 triệu. Hiện giờ là Nguyên Cảnh năm thứ 36, còn bốn năm nữa là tới kì chỉnh biên lại Hoàng sách, không biết đến lúc ấy Vân Châu còn được bao nhiêu người?"

Trương Tuần phủ vén rèm lên, cảm khái.

Trong 30 năm, nhân khẩu giảm bớt 15 triệu người, con số vô cùng khủng bố, thật ra con số bị giảm thật sự còn vượt xa con số này. Vì đất đai Vân Châu phì nhiêu, không có thiên tai gây họa, nên không thể nói là do nạn đói.

Nếu cuộc sống diễn ra bình thường, trong ba mươi năm, dân số có thể tăng lên vững vàng.

Từ 50 triệu còn 35 triệu, không phải đơn giản là làm một phép trừ, vì thực tế, lượng người giảm bớt ít nhất là gấp đôi. Hứa Thất An buột ra tiếng mắng: "Cái nơi quỷ gì đây!"

Trương Tuần phủ nhìn hắn một cái, nói tiếp: "Nhân khẩu giảm sút, một nửa là vì thuế má quá nặng, phải bỏ ruộng trở thành lưu dân, nếu không vào thành khác kiếm đường mưu sinh, thì đi vào rừng làm cướp, những người như vậy đều không được ghi vào trong Hoàng sách.

"Thứ đến là nạn trộm cướp nghiêm trọng, phóng hỏa giết người cướp bóc, đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương. Có đôi khi sơn trại thổ phỉ vì để bổ sung lao động, sẽ chủ động xuống núi cướp bóc dân chúng, sơn phỉ đương nhiên cũng không được ghi vào trong Hoàng sách."

Hứa Thất An im lặng nhìn ra xa, tai nghe lời Trương Tuần phủ nói, trong lòng không ngừng phân tích.

Nguyên Cảnh năm thứ nhất còn có năm mươi triệu người. Đến năm Nguyên Cảnh thứ mười, nhân khẩu đã giảm bớt, đến năm Nguyên Cảnh thứ ba mươi, chỉ còn 15 triệu người, thật ra nhân số giảm thật sự trong hai mươi năm này còn nhiều hơn nữa, cũng chính là thời điểm Nguyên Cảnh Đế bắt đầu tu đạo.

Vì Đại Phụng Hoàng Đế si mê tu đạo, nên khiến Vu Thần Giáo cảm thấy có thời cơ lợi dụng? Vu Thần Giáo mưu đồ hơn hai mươi năm, nhất định sẽ không làm mấy chuyện ồn ào nho nhỏ, Đại Phụng và Vu Thần Giáo thống soái chư quốc, nhất định phải có một trận chiến đấu với nhau.

Nghĩ ngợi một hồi, hắn ngoẹo đầu, suýt nữa ngủ luôn.

"Trạng thái tinh thần của ngươi không tốt lắm." Trương Tuần phủ nhìn hắn, cau mày: "Sao vậy?"

Tuần phủ đại nhân nhớ, suốt đường đi vừa rồi, Hứa Thất An rất an phận thủ thường, không hề đi lưu luyến Giáo Phường Ty, không có lý do mất sức mệt mỏi như vậy.

Hứa Thất An nghiêng đầu, cười khổ với Tuần phủ đại nhân: "Không sao, vì thành người hay thức đêm mà thôi."

Hôm nay là ngày thứ tám hắn không ngủ, đầu đập thình thịch đau đớn, mạch máu như muốn nổ tung, sáng nay lúc ăn cơm, thậm chí còn bị ảo giác chút xíu, tưởng Hứa Linh Âm đang cướp bánh bao thịt của mình.

Tròng mắt đầy tơ máu, vành mắt thâm đen, làm Hứa Thất An nhớ tới cuộc sống mình trong xã hội phúc báo 996, có lúc còn muốn thể nghiệm làm 007 một phen, cũng là bộ dạng thê thảm như vậy.

"Chỉ còn hai ngày, sống qua hai ngày này, có lẽ mình sẽ tấn chức Luyện Thần Cảnh. Không được ngủ, nếu không lỡ bị thất bại trong gang tấc, mình sẽ đau lòng lắm."

Hứa Thất An hít sâu, gỡ túi nước rưới lên đầu, dùng cách này để kích thích thân thể, làm mình phấn chấn tinh thần.

Một thương đội ba trăm người bôn ba trên quan đạo, những chiếc xe ngựa cứng ngắc kéo hàng hóa, bên dưới lớp phủ không thấm nước là tơ lụa, lá trà, đồ sứ, son phấn bột nước dồi dào của Vân Châu.

Cùng với một ít thứ đặc sản của Vân Châu, như nghiên mực xà tiên, hoàng tinh thạch vân vân.

Chủ thương đội là một hán tử mặt mũi dữ tợn tên Triệu Long, trước kia từng là hào kiệt giang hồ tiếng tăm lừng lẫy của Vân Châu, hắc bạch hai nhà ăn sạch.

Sau khi chán cuộc sống liếm máu trên lưỡi đao, nhờ tên tuổi trước kia gầy dựng, và mạng lưới quan hệ giao thiệp, lập thương đội đi kinh doanh.

Hắn đút lót các sơn trại dọc đường, an ổn rời khỏi Vân Châu, tản hàng hóa ra các nơi, kiếm đầy bồn đầy bát.

Sau một thời gian, rất nhiều thương nhân đồng ý bỏ ra số tiền lớn gia nhập vào thương đội Triệu Long, để cầu bình an.

Thương đội Triệu Long phát triển đến nay, đã trở thành nửa kinh doanh nửa bảo tiêu.

Dương Oanh Oanh là một người nương nhờ bóng cây to này, nàng lấy thân phận là người lưu lạc để rời khỏi Vân Châu, bỏ ra hai mươi lượng bạc để nhờ thương đội che chở.

Một nữ tử yếu ớt như nàng, không có khả năng một mình rời khỏi Vân Châu, không chừng một ngày nào đó sẽ bị thổ phỉ cản đường ngay trên quan đạo, bắt đi, trở thành áp trại phu nhân.

Với nhan sắc của nàng, dư sức làm áp trại phu nhân.

Dương Oanh Oanh vốn là nữ tử thuộc Vân Châu Giáo Phường Ty, thời còn trẻ từng là hoa khôi, về sau may mắn gặp được phu quân, chuộc thân cho nàng, nuôi ở trong nhà riêng, làm ngoại phòng.

Hôm nay đã qua tuổi ba mươi, dung mạo không giảm, ngược lại tư thái càng thêm đầy đặn mượt mà, càng có mị lực thành thục. Nàng có một đôi mắt hạnh sáng ngời, lúc nhìn người, sóng mắt dịu dàng.

Dương Oanh Oanh cưỡi trên lưng ngựa phát hiện chung quanh có các ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, không nhịn được túm chặt áo choàng, vùi sâu đầu xuống.

Tay nàng nhìn thì như đang che chắn ngực, sợ bị có hán tử nhìn mình thiếu tôn trọng, nhưng thực tế là đang bảo vệ một thứ giấu trong ngực.

Chính vì vật này, mà nàng rời khỏi Vân Châu.